Ngô Cẩn Ngôn từ sau chuyện xảy ra lúc trưa, trong lòng cảm thấy phi thường bất ổn. Thậm chí khi đang họp còn ghi lẫn lộn vào sổ sách, báo hại Bùi Khả Nhi đáng thương hôm nay buộc phải tăng ca.
"Ngô tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Khả Nhi nhìn dáng vẻ thoạt xanh thoạt đỏ của cấp trên, ngăn không được mà lên tiếng hỏi. "Em thấy cô cả buổi cứ thất thần mãi."
"Khả Khả em nói xem, đang yên đang lành huyết áp có thể đột nhiên tăng cao đến mức tim đập máu mũi chảy hay không?" Ngô Cẩn Ngôn mông lung đưa mắt nhìn về phía trước.
"Em nghĩ là có." Bùi Khả Nhi gật đầu. "Trước đây mẹ em cũng từng bị như vậy."
"Kết quả thì sao?"
"Kết quả là bây giờ tám giờ sáng mẹ em mới thức dậy. Bữa trưa bữa tối ăn đều hai bát cơm và một đĩa hoa quả."
Ngô Cẩn Ngôn bật cười. Trong lòng cảm thấy phần nào vơi đi nỗi lo đang nhen nhóm.
***
"Bác Trương, phu nhân đã về chưa?"
Ngô Cẩn Ngôn hôm nay đặc biệt về sớm, bởi vì cô nghe Xa Thi Mạn nói lúc đầu giờ chiều Tần Lam đã xuất viện.
Cô thừa nhận, mình đối với Tần Lam bây giờ quả thực có chút quan tâm. Mặc dù biết là không nên có, thế nhưng lý trí lại không hề nghe theo trái tim.
"Phu nhân đang ở trên phòng." Trương quản gia ôn nhu nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Con bé có vẻ đã thay đổi nhiều rồi.
Ngô Cẩn Ngôn gật đầu, cũng không nói gì thêm.
***
Ngô Cẩn Ngôn vốn còn định bước vào phòng ngủ. Thế nhưng lại thấy Tần Lam ngồi ở sofa nói chuyện điện thoại. Giống như lần trước, cô liền đứng ở cửa dõi mắt theo nàng.
"Mạn, mình chỉ muốn có một đứa con..."
Đầu dây bên kia nói gì đó, rốt cuộc khóe môi của nàng cũng cong lên: "Được, hẹn anh ấy giúp mình. Nhất định phải hành động bí mật."
Ngô Cẩn Ngôn đứng bên ngoài thu hết tất cả lời nói của Tần Lam vào tai. L*иg ngực đột nhiên có cảm giác đau nhức.
Sao lại khó thở thế này?
Ngô Cẩn Ngôn run run bước vào. Cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi để cặp xuống ghế.
Tần Lam ngẩng đầu, hơi giật mình nhìn cô.
"Cẩn Ngôn... em về từ khi nào vậy?" Nàng giấu đi sự lúng túng hỏi.
Ngô Cẩn Ngôn thực rất muốn hét lên rằng Tôi đã đứng ở ngoài từ lâu, cũng đã nghe đủ cuộc trò chuyện của cô rồi. Thế nhưng cô không dám, đến một cái hé răng cũng không dám... Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ viện lý do này để ngược đãi Tần Lam. Thế nhưng bây giờ... cô chỉ thấy đau mà thôi.
"Tôi vừa mới về. Chị đang làm gì vậy?" Ngô Cẩn Ngôn thu lại nét âm trầm trên khuôn mặt. Thản nhiên hỏi.
"Lúc nãy Mạn Mạn gọi điện tới cho chị nói về tình hình sức khỏe." Tần Lam cắn cắn môi nhỏ giọng nói.
"Thế à?" Ngô Cẩn Ngôn trào phúng cười. "Kết quả thế nào?"
"Rất tốt..." Tần Lam gật nhẹ đầu. "Em đói chưa, chị xuống dưới lấy gì đó cho em ăn nhé."
"Không cần, hôm nay tôi mệt lắm. Nuốt không trôi."
Ngô Cẩn Ngôn phẩy tay, sau đó chưa kịp thay quần áo liền nằm lên giường, kéo chăn trùm kín đầu giống như con nít.
***
Bữa tối hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn nhất quyết không xuất hiện. Tần Lam đành phải miễn cưỡng dùng bữa một mình.
"Phu nhân hãy ăn thêm đi. Dạo này trông cô tiều tụy lắm." Trương quản gia thấy nàng mới ăn một chút đã buông đũa liền nhẹ giọng nhắc nhở.
"Trương quản gia. Gia Nghê đâu?" Tần Lam đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Con bé nói ra ngoài ăn tối với bạn. Tới giờ vẫn chưa về... Phu nhân... nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ lập tức kêu con bé dọn khỏi Tần gia."
"Không cần." Tần Lam lắc đầu. "Dù sao Cẩn Ngôn cũng có ý quan tâm tới em ấy. Cứ để em ấy ở lại, Tần gia còn nhiều phòng. Nếu để trống mãi cũng cảm thấy cô đơn."
"Cảm ơn phu nhân." Trương quản gia hơi cúi người.
Tần Lam không nói gì thêm. Nàng lặng lẽ bước vào trong bếp, mặc kệ sự ngăn cản của người làm, tự tay nấu cho Ngô Cẩn Ngôn một bát cháo.
Việc bếp núc từ trước tới giờ nàng chưa từng phải động tay động chân. Thế nhưng kể từ sau khi giao lại Chấn Hưng cho Ngô Cẩn Ngôn, nàng ở nhà mãi liền nổi hứng muốn học hỏi. Rốt cuộc bây giờ cũng coi như một người phụ nữ nội trợ chân chính.
Chừng một tiếng sau đó, Tần Lam mang bát cháo nóng tới cho Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn đã tắm rửa thay đồ, song vẫn lười biếng chui vào trong chăn. Tần Lam nghĩ mãi không ra lí do vì sao cô lại tức giận như vậy.
"Cẩn Ngôn." Tần Lam tốn sức lay nhẹ vài cái. Rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn cũng chịu ló đầu ra.
"Tôi đã nói không ăn cơ mà. Cô bị điếc sao?" Ngô Cẩn Ngôn thiếu kiên nhẫn quát lên một tiếng.
"Chị... dù sao chị cũng đã nấu xong rồi. Em ăn một chút rồi ngủ tiếp cũng được."
"Tần Lam, cô đừng để tôi chán ghét cô thêm nữa được không?" Ngô Cẩn Ngôn có chút bất lực nói.
Tần Lam nghe những câu nói tuyệt tình như vậy riết cũng thành quen. Bởi vậy nàng vẫn mặt dày bê nguyên bát cháo nóng. Hai bàn tay sớm đã sưng đỏ.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, lại nhìn tới hai tay bị sức nóng làm cho bỏng nhẹ. Rốt cuộc cũng ngồi dậy đem bát cháo đặt xuống mặt tủ đầu giường.
"Cô bị điên à?" Ngô Cẩn Ngôn nâng hai tay nàng lên xem qua một lượt, sau đó đứng dậy mở hộp thuốc lấy ra tuýp thuốc mỡ. Bực dọc ngồi xuống giường thoa thuốc cho nàng.
Tần Lam thụ sủng nhược kinh, theo bản năng muốn rút tay về. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn chỉ lườm nàng một cái, không nói không rằng thoa thuốc thật đều.
Bây giờ cô mới có cơ hội ngắm kĩ đôi bàn tay này. Đôi bàn tay trời sinh ăn sung mặc sướиɠ, không có lấy một vết chai. Những ngón tay trắng trẻo thon dài được tô vẽ tỉ mỉ, thực khiến người ta sinh cảm giác muốn nắm thật chặt.
"Đau không?" Ngô Cẩn Ngôn mập mờ hỏi.
Tần Lam giật mình, ban đầu còn tưởng bản thân nghe nhầm. Thế nhưng trong phòng chỉ có hai người, không phải của Cẩn Ngôn thì là của ai?
"Không đau..." Nàng lắc đầu. "Được em chăm sóc như vậy nếu đau thì thật có lỗi."
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng. Sau đó không nói gì nữa mà bê bát cháo lên, từ từ ăn hết sạch.
Tần Lam càng nhìn càng thấy kinh ngạc, Cẩn Ngôn hôm nay làm sao vậy?
Ngô Cẩn Ngôn không để ý tới ánh mắt của nàng. Chỉ lạnh lùng nói: "Nếu người khác đã có ý tốt với mình, mình tuyệt đối đừng nên phụ người ta. Càng đừng làm hồng hạnh vượt tường*." (*ý chỉ những người phụ nữ đã có gia đình mà vẫn muốn đi tìm thú vui mới)
Tần Lam càng nghe càng không hiểu. Nàng cố gắng nhớ lại mình đã làm sai ở điểm gì. Thế nhưng quả thực không biết mình có lỗi ở đâu?