Cách Một Bờ Vai [Lam Ngôn]

Chương 32: CÓ CHÚT LO LẮNG

Thấm thoắt cũng hơn hai tháng trôi qua. Trong hai tháng này, có vẻ như Ngô Cẩn Ngôn đối với Tần Lam cũng không còn quá khắt khe giống như những ngày đầu nữa.

"Trưa nay chị tới cùng em đi ăn cơm được chứ?"

Tần Lam cầm bông hoa cuối cùng cắm vào lọ. Sau đó ngẩng đầu mỉm cười hỏi cô.

"Ừ." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng đáp. "Tạm biết thế đã."

Vừa mới xuống cầu thang, Ngô Cẩn Ngôn đã thấy Trương Gia Nghê đang đứng chờ mình ở đại sảnh.

"Sao cô còn chưa đi làm?"

Đôi chân của Trương Gia Nghê hiện tại cũng đã lành sẹo. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thú nào với nàng cả. Vừa nhìn thấy nàng liền sinh cảm giác xa cách không muốn mở miệng nói chuyện.

"Em có thể đi nhờ Ngô tổng hôm nay không?" Trương Gia Nghê ngẩng đầu, chớp chớp mắt vài cái hỏi.

"Bình thường cô đều đi xe bus. Hôm nay rốt cuộc muốn làm gì?" Ngô Cẩn Ngôn lười biếng đi lướt qua người nàng.

"Em cảm thấy trong người không khỏe."

"Không khỏe? Được, tôi cho cô nghỉ hôm nay. Lát nữa tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi."

Thấy Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn có ý muốn cự tuyệt mình. Trương Gia Nghê có chút ủy khuất hỏi: "Ngô tổng, chẳng lẽ em đã làm gì sai sao?"

"Tần Lam, theo cô thì Trương Gia Nghê có làm sai chuyện gì không?"

Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng hai. Tần Lam đang đứng chống tay vào thanh vịn ở cầu thang, khuôn mặt hứng thú dõi theo Ngô Cẩn Ngôn và Trương Gia Nghê.

Trương Gia Nghê nương theo tiếng gọi của cô cũng giật mình ngẩng đầu nhìn. Lại thấy một cỗ lạnh lẽo dường như muốn đem mình vứt thẳng xuống sông Hoàng Hà.

"Cẩn Ngôn, cô ấy có ý thức không quản đau ốm đi làm như vậy là tốt. Chị nghĩ em cũng không nên quá khắt khe." Tần Lam đến một tia giận dữ cũng không buồn biểu lộ. Nàng cười như không cười lên tiếng. Sau đó lặng lẽ trở về phòng.

"Nếu đã như vậy... thì chúng ta mau đi thôi." Ngô Cẩn Ngôn quay sang nhìn khuôn mặt trắng bệch của Trương Gia Nghê, thích thú nói. (Được cả đôi đều biếи ŧɦái như nhau =)))) Tội nghiệp cô em Trương Gia Nghê =))) )

Trương Gia Nghê nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Song thấy Ngô Cẩn Ngôn đã dần khuất bóng, đành phải dốc toàn lực chạy theo.

***

Bùi Khả Nhi hiện tại đang đau lòng vùi mặt vào để tóm tắt tài liệu chuẩn bị đem qua nộp cho Ngô Cẩn Ngôn. Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên liên hồi.

"Gì vậy?" Nàng có chút mất kiên nhẫn trả lời. "Nói mau lên, tôi còn rất nhiều việc."

Đầu dây bên kia trình bày dông dài gì đó, Bùi Khả Nhi bĩu môi: "Này Xa Thi Mạn, có phải chị rất muốn ăn dép thay cơm không?"

Xa Thi Mạn lanh lảnh cười: "Tiểu Khả Khả, tôi thắc mắc từ khi quen em tới giờ cũng ngót nghét gần hai năm. Vậy mà sao em đối xử với tôi còn lạnh nhạt hơn cả người ngoài vậy?"

"Tôi nhìn chị đã thấy chán ghét. Huống hồ còn phải miễn cưỡng mở miệng."

"Thật vậy?" Xa Thi Mạn nghi hoặc hỏi lại.

"Tôi nói dối đấy." Bùi Khả Nhi đỏ mặt trả lời.

Thực ra nói về việc gặp nhau giữa hai nhân vật phụ này cũng rất kì lạ. Chẳng là một hôm Bùi Khả Nhi lái xe tới Tần gia để đưa tài liệu cho Ngô Cẩn Ngôn. Run rủi thế nào vừa ra tới đầu ngõ liền va phải con xe bạc tỷ của Mạn đại ca. Cuối cùng cô Mạn làm rùm beng một trận. Kết quả thư kí Bùi không đủ tiền trả... Mà không đủ tiền trả thì thế nào? Thì lấy thân mà gán nợ chứ làm sao...

Bởi vậy Bùi Khả Nhi cảm thấy Xa Thi Mạn rất ngông cuồng, rất đáng ghét. Song dẫu sao người ta cũng là một bác sĩ có máu mặt, bởi vậy cho nên mình cứ cặp với nàng ta để lấy tiếng thơm lây.

Cúp điện thoại, khóe môi nàng không giấu nổi nét cười.

Đáng tiếc vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Ngô Cẩn Ngôn đã đập thẳng vào mắt.

"Ngô tổng..." Bùi Khả Nhi tim dựng đứng. "Cô xuất hiện từ bao giờ vậy? Sao không nói với em một tiếng?"

"Tôi có gọi thư kí Bùi đến bốn câu liên tiếp. Thế nhưng thư kí Bùi lại mải tám chuyện với Xa Thi Mạn nên không nghe thấy lời của tôi."

Ngô Cẩn Ngôn biết Xa Thi Mạn và Bùi Khả Nhi lằng nhằng với nhau cũng được một thời gian dài. Thiên a, quả nhiên trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Bùi Khả Nhi ngượng ngùng: "Ngô tổng có chuyện gì phân phó sao?"

"Dạo này Trương Gia Nghê thế nào?"

"Em nghe phòng Tài chính nói cô bé làm việc rất năng suất. Xem ra thực có tham vọng phát triển năng lực." Bùi Khả Nhi nhướn mày. "Nhưng Ngô tổng... cô bé ấy rốt cuộc tại sao lại được cô quan tâm như vậy?"

"Chuyện không cần biết thì không nên tò mò." Ngô Cẩn Ngôn búng vào trán nàng một cái. Sau đó chậm rãi quay trở về phòng làm việc.

***

Chừng mười một giờ trưa, Tần Lam tới Chấn Hưng tìm cô.

"Tần Lam, cô theo tôi ra ngoài ăn trưa sẽ không bị ám sát đấy chứ?"

Ngô Cẩn Ngôn còn đang dở việc, tùy tiện chỉ vào ghế bảo nàng ngồi xuống.

"Em nghĩ sao?" Tần Lam hướng mắt về phía Ngô Cẩn Ngôn, cười hỏi.

"Mạng của cô, cô không tự hỏi chính bản thân mình thì thôi. Tôi lấy duyên cớ đâu để quản? Tôi không giống cô, không xen vào cuộc đời của người khác."

Ngô Cẩn Ngôn buột miệng nói ra một tràng. Sau đó rốt cuộc đành phải chữa cháy: "Cô muốn ăn gì?"

Tần Lam đối với câu nói vô tình lúc nãy của Ngô Cẩn Ngôn, trong lòng khẽ run lên một cái. Sau đó nàng hơi cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Cẩn Ngôn... đừng bắt chị ăn đồ cay giống như lần trước là được."

Ngô Cẩn Ngôn nghe giọng nói như sắp khóc của nàng, quả thực có chút chột dạ.

"Được, vậy hôm nay tùy cô." Ngô Cẩn Ngôn ngả người ra sau ghế, nhàn nhạt đáp.

***

"Ngô tổng, Chủ tịch."

Ngô Cẩn Ngôn vừa mở cửa xe để Tần Lam bước vào thì đằng sau vang lên tiếng gọi.

Trương Gia Nghê cùng một nữ nhân khác tiến lại gần, mỉm cười ngọt ngào gọi.

"Có gì không?" Ngô Cẩn Ngôn quay đầu, hơi cau mày mất bình tĩnh hỏi.

"Thực ra em chỉ muốn tới chào hỏi một câu thôi." Trương Gia Nghê bẽn lẽn đáp.

"Tôi cả ngày nhìn thấy cô, còn muốn chào hỏi gì nữa? Nếu muốn chào Tần Lam thì không cần đâu. Tần Lam không phải người quá khắt khe trong chuyện này."

Ngô Cẩn Ngôn nói dứt lời liền lạnh lùng xoay người tiến về phía ghế lái, sau khi yên vị lập tức lạnh lùng phóng vụt đi.

"Tiểu Nghê, cậu thực sự muốn làm vậy?" Nữ nhân bên cạnh thấy Ngô tổng một chút cũng không để ý tới hai người, thực cảm thấy Trương Gia Nghê đúng là hoang đường.

"Sống trong chăn mới biết chăn có rận. Ngô tổng thực chất rất ghét Tần Lam." Trương Gia Nghê hơi nâng khóe môi đáp.

***

Ngô Cẩn Ngôn lái xe tới nhà hàng mới mở nằm ở phía Tây thành phố. Tần Lam cũng không có ý kiến, chỉ mặc cô muốn làm gì thì làm.

Thế nhưng vừa bước xuống xe, l*иg ngực nàng đột nhiên trở nên đau nhói. Tần Lam cố gắng hít sâu một hơi, song cơn đau ngày một dữ dội hơn.

Cuối cùng, nàng cảm thấy dòng máu nóng chảy xuống từ mũi mình...

"Tần Lam." Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng đang yên đang lành đột nhiên trở nên như vậy. Trong lòng nhất thời sinh hoảng sợ.

Cô vội vã chạy tới để nàng dựa vào người mình, khẽ lay cơ thể nàng: "Tần Lam, cô có nghe tôi nói gì không?"

Tần Lam hai tai ù đi, rốt cuộc cũng không tự chủ được mà gục xuống...

***

Xa Thi Mạn lấy ống nghe đặt lên ngực nàng một lần nữa, sau khi kiểm tra xong xuôi mới quay lại nói với Ngô Cẩn Ngôn: "Không sao đâu, chỉ là huyết áp đột ngột tăng cao nên mới dẫn tới tình trạng như vậy thôi."

"Vốn còn khỏe mạnh, sao huyết áp đột nhiên tăng cao được?" Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không có lí do chính đáng tuyệt nhiên sẽ không an tâm.

"Đã nói tăng là tăng, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Xa Thi Mạn hừ lạnh. "Khả Nhi vừa gọi điện tới báo chiều nay cô có một cuộc họp quan trọng. Cô cũng chưa có gì bỏ bụng, mau đi ăn rồi cút về Chấn Hưng đi. Tiểu Lam Tử cứ giao cho tôi."

Ngô Cẩn Ngôn nhìn Tần Lam sắc mặt trắng bệch nửa nằm nửa ngồi trên giường, muốn hé miệng nói gì đó, thế nhưng Tần Lam lập tức ngắt lời nàng: "Không phải chị đã ổn rồi sao? Em mau đi đi, đừng ở đây làm lỡ việc."

"Đó là cô nói đấy nhé, ngộ nhỡ đến lúc cô chết rồi lại oán hận tôi vì sao không ở bên cạnh cô." Ngô Cẩn Ngôn độc mồm độc miệng ôm một nỗi oán hận rời khỏi phòng bệnh.

"Ngô Cẩn Ngôn..." Xa Thi Mạn quát lên một tiếng, thế nhưng Tần Lam nhanh chóng níu tay cô, khe khẽ lắc đầu.

Xa Thi Mạn há miệng nhìn nàng. Cuối cùng chỉ biết bất lực hừ lạnh.