Cách Một Bờ Vai [Lam Ngôn]

Chương 34: PHÁT TIẾT

Ngô Cẩn Ngôn cả đêm trằn trọc không ngủ. Hết trở bên này lại trở bên kia.

Tần Lam, cô thực sự muốn phản bội tôi, đi ra ngoài tìm một thằng đàn ông để kiếm lấy một đứa con sao?

"Em khó chịu ở đâu à?" Tần Lam nằm bên cạnh hơi nhíu mày hỏi.

"Không, xin lỗi vì đã làm phiền." Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng trả lời.

Tần Lam đột nhiên vòng tay ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ bé hơi áp vào cánh tay, Ngô Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nàng.

"Ngủ đi." Ngô Cẩn Ngôn cũng xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng nàng. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô chủ động mở lòng lại gần Tần Lam.

Tần Lam toàn thân hơi tê lại. Cẩn Ngôn... Cẩn Ngôn đang ôm nàng sao?

"Cẩn Ngôn... chị yêu em..."

Câu nói duy nhất chị dành cho em trên cõi đời này...

***

Trương Gia Nghê sống ở Tần gia cũng đã được một thời gian. Khác với Trương quản gia giữ gìn phép tắc, nàng được đặc cách dùng bữa cùng Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn.

Trương Gia Nghê lén nhìn hai người, thầm đánh giá quả thực là hai thái cực khác nhau. Tần Lam trời sinh khí chất cao ngạo bất phàm, dù nàng có nhấc tay nhấc chân cũng làm người khác cảm thấy tôn quý. Nhưng Ngô Cẩn Ngôn thì khác, mặc dù tính tình cổ quái, nhưng lại không phải loại người khó gần.

Bởi vậy, Trương Gia Nghê lập tức cầm đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát Ngô Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam đều không hẹn mà dừng đũa...

"Cô làm gì vậy?" Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu hỏi.

"Em... em thấy Ngô tổng dạo này hơi gầy..." Trương Gia Nghê nhìn biểu hiện khó hiểu của hai người, nhất thời trở nên lúng túng.

"Có lẽ Trương tiểu thư mới tới nên không biết." Tần Lam khẽ cười. "Mỗi lần dùng cơm sẽ có hai đôi đũa, cô nhìn sang phía tay trái đi, đó mới là đũa dùng để gắp cho người khác."

Thế nhưng, ngược lại với sự ôn nhu nhắc nhở của Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn lập tức kêu người thay toàn bộ bát đũa và dụng cụ ăn uống của mình. Sau đó còn lạnh lùng dùng nước súc miệng vài lần.

Trương Gia Nghê vô cùng ngại ngùng. Mà Tần Lam thấy Ngô Cẩn Ngôn làm quá như vậy, không ngăn nổi mà bật cười thành tiếng.

"Chị cười cái gì?" Ngô Cẩn Ngôn đặt cốc nước xuống nhìn nàng.

Tần Lam lắc đầu: "Không có gì."

"Chị cả bữa không gắp thức ăn cho tôi thì thôi, lại để người ngoài thay mình làm việc đấy, không thấy ăn năn sao?"

Phốc...

Trương Gia Nghê thiếu chút nữa là sặc nước. Thật không ngờ Ngô Cẩn Ngôn lại không hề kiêng nể mà hất thẳng một gáo nước lạnh vào mặt mình như vậy.

Tần Lam cũng vì câu nói này mà trở nên lúng túng. Song, nàng nhanh chóng khôi phục sự kinh ngạc của mình, nhìn Ngô Cẩn Ngôn âu yếm đáp: "Thật xin lỗi, lần sau chị sẽ chú ý hơn."

***

Ngô Cẩn Ngôn vốn còn tưởng cuộc sống cứ nhàn nhã cứ như vậy mà trôi qua, cho đến khi cô nhận được cuộc điện thoại của thám tử.

Phải, Ngô Cẩn Ngôn đã âm thầm nhờ thám tử điều tra mối quan hệ của Tần Lam, tốt nhất mỗi lần nàng đi ra ngoài đều phải bám thật sát. Thế nhưng năm lần bảy lượt không hiểu lý do gì đều bị cắt đuôi. Lần này may mắn thành công rồi.

"Ngô tổng, Chủ tịch vừa bước vào quán cà phê trên đường xxx cùng một người đàn ông lạ. Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh cho cô." Thám tử ngắn gọn báo lại một câu, sau đó cúp máy. Không lâu sau, một loạt ảnh được gửi vào điện thoại của Ngô Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn xem đi xem lại đến mức nóng cả máy. Song, đâu có ăn thua gì so với cơn giận trong lòng cô bây giờ?

Hai người bọn họ thậm chí còn vào cả khách sạn...

Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên tự giễu chính bản thân mình: Hahaha... Ngô Cẩn Ngôn, mới có vài tháng mà đầu ngươi đã mọc không biết bao nhiêu cái sừng rồi...

Cố gắng lấy lại tinh thần, Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng đáp lời: "Tiền thù lao và tiền thưởng lát nữa tôi sẽ gửi cho ông sau. Tạm biệt."

Cô vừa nói vừa đứng dậy. Sau đó mặc kệ sổ sách còn đang giải quyết dở. Tùy tiện đóng lại để sang một bên rồi mở cửa bước ra ngoài.

"Ngô tổng, cô đi đâu vậy?"

Bùi Khả Nhi thấy khuôn mặt dọa người của Ngô Cẩn Ngôn, không nén nổi sợ hãi hỏi.

"Tôi đi có việc, có lẽ chiều nay sẽ không tới công ty nữa. Khả Khả, em lập tức hủy hết lịch trình cho tôi. Đồng thời thông báo với đối tác trong hai ngày tới tạm thời đừng liên lạc."

Ngô Cẩn Ngôn qua quít bàn giao nhiệm vụ, xong xuôi lập tức sải bước đi như bay vào thang máy. Bùi Khả Nhi nhìn theo, thực có cảm giác cái nút bấm thang máy đáng thương sắp bị Ngô tổng chọc cho nát rồi...

***

Ngô Cẩn Ngôn lái xe như bay tới quán cà phê theo lời của thám tử. Thế nhưng vừa mới dừng xe, cô lại bắt gặp Tần Lam và người đàn ông kia từ trong quán bước ra...

Ngô Cẩn Ngôn lặng lẽ đậu xe ở bên đường, chăm chú nhìn người đàn ông thanh lịch kia vẻ mặt ôn nhu nâng đỡ vợ mình. Đến mức chỉ sợ lỏng tay thì nàng sẽ ngã xuống đất.

Thế nhưng điều đó không đáng giận, đáng giận là Tần Lam một chút cự tuyệt cũng không có. Giữa thanh thiên bạch nhật ngang nhiên để người đàn ông lạ kia hôn lên mu bàn tay.

Ngô Cẩn Ngôn chứng kiến màn giao duyên qua lại giữa đôi cẩu nam nữ, đôi mắt nóng rực giống như bị lửa đốt, đến đầu cũng cảm thấy sắp bốc cháy đến nơi. Cô tự ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó run run lái xe quay về Tần gia...

***

"Cẩn Ngôn."

Trương quản gia nghe tiếng phanh xe đến cháy đường, lập tức cùng gia nhân chạy ra xem.

Ngô Cẩn Ngôn đóng cửa xe cái rầm, không nói không rằng xuyên qua đám người đi thẳng lên lầu.

Đơn độc ngồi trên phòng khách tầng hai, cô lặng lẽ uống hết chai rượu này tới chai rượu khác, vừa uống vừa khinh bỉ nhìn đống ảnh mình mới đem đi rửa. Mãi tới tám giờ tối, tiếng động cơ xe đắt tiền mới từ dưới lầu vang lên.

Tiếp theo đó là tiếng bước chân quen thuộc của Tần Lam...

Ngô Cẩn Ngôn hé miệng khinh bỉ cười.

Tần Lam vốn còn định quay về phòng ngủ, thế nhưng nhìn thấy bóng người cô độc ngồi ở phòng khách, nàng không cầm lòng nổi mà tiến lại gần.

Song, khi chỉ cách Ngô Cẩn Ngôn chừng năm bước chân, một đống vật thể không xác định đã đáp thẳng vào người nàng.

"Cẩn..."

"Mở to mắt mà nhìn cho kĩ đi."

Tần Lam còn chưa nói hết câu, Ngô Cẩn Ngôn đã gằn giọng quát.

Nàng khom người tùy tiện nhặt một tấm ảnh lên xem, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên trắng bệch.

"Chuyện này..."

"Chuyện gì?" Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu cười như điên dại. "Có phải cô định nói với tôi đây chỉ là hiểu lầm đúng không? Tần Lam, làm ơn đi, bây giờ đã là thế kỉ hai mốt rồi. Cô nói ra những lời như vậy không sợ sẽ xúc phạm đầu óc thông minh của mình sao?"

"Cẩn Ngôn... làm ơn hãy nghe chị giải thích." Tần Lam tha thiết nhìn cô.

"Nghe cô giải thích?" Ngô Cẩn Ngôn đột nhiên đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng. "Cô muốn giải thích điều gì? Rằng cô vì không chịu nổi cô đơn nên đi ra ngoài tìm một thằng đàn ông kiếm lạc thú sao? Hay là... vì cô khát khao có một đứa con, cho nên quyết định gạt tôi qua một bên để ra ngoài ăn vụng kiếm một đứa con hoang về bắt tôi chịu trách nhiệm?"

Ngô Cẩn Ngôn càng nói càng hăng, cuối cùng vươn tay kéo nàng qua một bên, dùng sức mạnh tay đẩy nàng ngã xuống ghế.

Tần Lam nhìn khuôn mặt hiện tại vì tức giận mà trở nên đỏ bừng của Ngô Cẩn Ngôn, rốt cuộc không nhịn được mà run rẩy cầu xin: "Đừng Cẩn Ngôn... em hãy bình tĩnh lại. Em muốn làm gì chị cũng được... nhưng đừng làm ảnh hưởng tới mình được không?"

Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên không trả lời. Cô chen vào giữa hai chân nàng, sau đó cúi đầu thô bạo hôn môi, mặc kệ Tần Lam có khó chịu hay không, cô chỉ biết bản thân mình lúc này đang vô cùng mất kiểm soát...

Tần Lam theo bản năng ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn trước mặt, nàng nghiêng đầu muốn tránh qua một bên. Thầm nghĩ Ngô Cẩn Ngôn giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nàng sợ hôm nay mình sẽ không đứng được dậy mất...

Quả nhiên đúng như suy nghĩ. Ngô Cẩn Ngôn vốn trong người đã sẵn hơi men, lại thêm bao nhiêu phẫn nộ tích tụ suốt mấy tháng trời. Cuối cùng sau khi kéo được nội y của nàng xuống, cô lập tức không kiêng nể mà dùng tay đâm sâu vào bên trong.

Tần Lam kêu lên một tiếng, toàn thân cảm thấy giống như bị xé rách. Cẩn Ngôn hôm nay lại phát điên rồi.

"Cẩn Ngôn... dừng tay lại được không?" Nàng sợ mình sẽ vì đau mà dùng móng bấm vào lưng Ngô Cẩn Ngôn. Bởi vậy đành từ từ buông thõng hai tay, cố gắng nhích người qua chỗ khác. Thế nhưng vừa mới di chuyển, hạ thể lập tức dồn lên đại não một cơn đau...

"Sao? Người đàn ông theo cô chiều nay kĩ thuật trên giường đạt tới cảnh giới đại sư phụ rồi ư?" Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng vì đau mà mồ hôi tuôn ra ròng ròng. Ánh mắt sắc lẹm nói: "Bởi vậy cô liền cảm thấy không thỏa mãn nữa?"

Tần Lam bất lực lắc đầu, hé môi khó khăn thốt ra hai từ: "Không phải..."

"Không phải? Không phải sao cô còn cự tuyệt tôi?" Ngô Cẩn Ngôn càng lúc càng mạnh tay, mà Tần Lam ở bên dưới gắt gao nghiến chặt răng, ép bản thân không được phép vang lên bất cứ tiếng rêи ɾỉ nào (Em NA xinh đẹp: Sao mị cứ có cảm giác mình đang viết truyện bạo da^ʍ thế nhỉ :>)

Dây dưa qua lại một hồi lâu, xuân tình rốt cuộc cũng đạt tới cao trào. Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng rút tay, mặc kệ người phụ nữ đang nằm xụi lơ trên ghế, lại nhìn dòng nước nhỏ chảy xuống cặp đùi thon dài trắng trẻo của nàng. Cuối cùng dứt khoát xoay người bỏ đi.

Đợi cô đi rồi, Tần Lam mới run rẩy chống tay ngồi dậy, nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt và một phần tóc mai của nàng. Hiện tại trông nàng thảm hại chẳng khác nào một kĩ nữ vừa mới bán thân.

Đột nhiên nàng cảm thấy kinh tởm chính mình.