CHƯƠNG 75
Y chưa từng nghĩ chỉ là một hơi nhẹ nhàng thế nhưng lại có hiệu quả như vậy, nụ cười trên mặt càng lúc càng rộ. Y không khỏi nghĩ rằng, Bạch Hoa tuy là thứ tiện nhân, song thủ đoạn này của gã ngược lại tương đối hữu hiệu.
"Ca ca? Sao ca lại nổi giận vậy?" Từ Tử Dung tỏ vẻ vô tội hỏi.
Từ Tử Nham bực bội, nhưng lại không có biện pháp nói thẳng cùng Từ Tử Dung. Trời ạ bảo bối đệ đệ của anh ngay cả lần đầu xuất tinh còn chưa có, anh phải giải thích vấn đề điểm mẫn cảm với y thế nào đây?
Lại nói anh cũng chưa từng biết tai mình là điểm mẫn cảm nha....... Bị người thổi khí vào là liền hưng phấn, thật sự là đủ rồi!
"Không sao, sau này không được thổi khí vào tai ta nữa, biết chưa." Từ Tử Nham bất đắc dĩ, đành phải xuất ra quyền uy của ca ca nói.
"Vâng." Từ Tử Dung nhu thuận gật đầu, trong lòng đã liền liệt kê một loạt mục tiêu muốn thử trên nhật ký.
Nếu y nhớ không nhầm, kiếp trước y đại khái là vào thời điểm mười hai tuổi có lần mộng tinh đầu tiên, phỏng chừng cũng sắp đến rồi. Y hiện tại quả thực cũng chưa nghĩ đến việc làm gì đó với Từ Tử Nham, dù sao hiện giờ y là thân mềm thể yếu, trước khi có được thực lực áp chế ca ca tuyệt đối, y sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Khẽ lắc lắc đầu, Từ Tử Nham thực bất đắc dĩ nhìn Từ Tử Dung với bộ dạng bé cưng ngoan ngoãn đang nhìn mình.
Trời ơi đệ đệ ta sao mà khả ái dữ vậy chứ, căn bản không nỡ lòng nào mà đi mắng nhiếc cả......
Âm u phỉ nhổ thuộc tính brocon của mình trong lòng, nhưng chính bản thân anh cũng rõ ràng, trừ phi là vấn đề nguyên tắc, bằng không sự yêu chiều của anh đối với Từ Tử Dung đủ để áp đảo hết thảy ý niệm muốn giáo huấn y trong đầu.......
Từ trong mắt ca ca lần thứ hai thấy được sự bất đắc dĩ quen thuộc, Từ Tử Dung nhìn như ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại ghi một câu lên trên nhật ký. Rất tốt, mức độ thử nghiệm thế này ca ca căn bản không phát giác được, sau này cứ vậy mà làm!
Trong lúc đùa giỡn, hai người phi hành suốt thời gian một ngày, cuối cùng, bọn họ dừng cước bộ trước một mảng rừng trúc xanh tươi ẩm thấp, sương trắng mịt mù.
"Là nơi này ư?" Từ Tử Nham nhỏ giọng hỏi.
Từ Tử Dung gật gật đầu, thanh âm kêu gọi y đang ẩn thân trong mảng rừng trúc này.
Y thoáng do dự: "Ca ca, chi bằng, để ta vào trước thử xem?"
"Đệ nói cái gì thế!" Từ Tử Nham mất hứng nghiêm mặt."Có ca ca ở đây, sao có khả năng để đệ mạo hiểm cho được!"
Từ Tử Dung yên lặng ngậm miệng lại, với những việc thế này, ý muốn bảo hộ của ca ca ngay cả y cũng vô pháp làm trái.
"Được rồi, nếu đã đến đây rồi thì cùng tiến vào thôi, trong đây giả như có thứ gì sản sinh cảm ứng cùng đệ, nói không chừng chính là cơ duyên của đệ đó."
Từ Tử Dung bất đắc dĩ, nội tâm không yên cùng ca ca bước vào rừng trúc biếc.
Trong rừng trúc sương mù quẩn quanh, cơ hồ thấy không rõ tình hình trên năm thước.
Dẫu rằng sư phụ từng nói qua, độ nguy hiểm tại Thanh linh bí cảnh thật sự rất thấp, nhưng Từ Tử Nham cũng chẳng táo tợn gì, ngược lại thong thả bước tới, thậm chí mỗi một lần đều dò xét phía trước một lượt mới bước tiếp.
Bởi có sự cảm ứng với 'vật phẩm' bên trong, cho nên bọn họ không lo lạc đường trong rừng trúc. Hiện giờ thứ đồ kia đối với Từ Tử Dung mà nói, quả thực còn rành rành hơn cả đèn chỉ đường, huyết dịch trong cơ thể y tựa hồ đang hân hoan sôi trào, rõ ràng chỉ dẫn phương hướng cho y.
Trong bất tri bất giác, nhịp bước dưới chân Từ Tử Dung càng lúc càng nhanh, Từ Tử Nham sau khi phát hiện trong rừng trúc san sát này tựa hồ thật sự không có cạm bẫy gì, cũng gia tăng tốc độ.
Hai người đi tầm nửa canh giờ, cước bộ của Từ Tử Dung chợt khựng lại.
"Sao thế?" Từ Tử Nham nghi hoặc nói.
"Tới rồi." Từ Tử Dung thấp giọng nói. Y cảm giác được thứ đang kêu gọi mình ở ngay phía trước.
Hai người đồng thời nhìn hướng về phía trước, vừa rồi còn không có chú ý, nhưng lúc này nhìn lại, phía trước rõ ràng là một mảng đất trống bị sương mù bao phủ.
Đúng lúc này, một trận gió mát thổi qua, sương mù bao phủ mảnh đất trống kia bị thổi đi theo gió, lộ ra cảnh sắc giấu kín bên trong.......
Rôm rốp, rôm rốp!
Âm thanh gặm nhấm nhỏ bé tại rừng trúc tĩnh lặng rõ nét dị thường, biểu tình của hai người huynh đệ Từ gia đều có chút ngẩn ngơ.
Từ Tử Dung trăm triệu lần cũng không ngờ tới, thứ cộng hưởng với Huyết hải tâm kinh trong thân thể y, ấy vậy lại là một con..... Yêu thú? Nguyên bản y còn tưởng rằng chính là huyết hạch hoặc bảo bối gì đó do một vị tiền nhân nào đó đã từng luyện Huyết hải tâm kinh lưu lại.
Rôm rốp, rôm rốp!
Đối phương tựa hồ chẳng chút chú ý có hai người đang rình xem nó ăn uống, cứ việc ăn đến cao hứng.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn con —— yêu thú có điểm giống con thỏ kia, nửa ngày thốt không lên lời.
Sở dĩ nói nó 'giống như' con thỏ, chủ yếu là bởi bộ dạng nó rất giống thỏ, thứ đang gặm trong miệng cũng đích xác là một mẩu cà rốt, ngay cả động tác di chuyển bật nhảy của nó cũng không khác gì một con thỏ bình thường.
Nếu nói đến sự khác biệt duy nhất, cũng chính là trên đầu 'con thỏ' hồng phấn này, có một cặp sừng hươu.......
Rôm rốp, rôm rốp!
Con thỏ sừng hươu kia ăn thực vui vẻ, một củ cà rốt dài nhỏ rất nhanh liền biến mất trong miệng nó.
Có lẽ đã phát giác ra tầm mắt của người khác, nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt sắc đỏ tươi bình tĩnh nhìn huynh đệ Từ gia, sau đó —— không biết lấy từ chốn nào ra một củ cà rốt, vừa nhìn hai người bọn họ, vừa rôm rốp gặm.
"Đây...... Chính là cục cưng kêu gọi đệ ư?" Từ Tử Nham chần chừ hỏi. Thứ này thật sự không thể nghĩ nổi là có lực sát thương lớn a.......
Từ Tử Dung cũng có chút mờ mịt gật gật đầu: "Đại khái vậy......"
Huynh đệ hai người cứ như vậy cùng con thỏ sừng hươu trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nửa ngày, mãi đến khi con thỏ ăn hết củ cà rốt thứ hai, mới chậm chạp nhảy đến.
Nó nhảy đến dưới chân Từ Tử Dung, dùng một loại mục quang xăm soi đánh giá y nửa ngày, lúc này mới lộ ra biểu tình 'miễn cưỡng chấp nhận', nâng chân lên gõ gõ.
Từ Tử Dung tức thì lộ ra biểu tình kỳ quái, Từ Tử Nham bên cạnh nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ Tử Dung đầy mặt rối rắm: "Ca ca, nó muốn ký kết khế ước linh thú với ta."
Thành thật mà nói, Huyết ma đại nhân qua hai kiếp chưa từng nuôi linh thú, dưới mắt y, mấy thứ đó đều là gân gà, không có tác dùng gì nhiều. Bởi vậy thời điểm con thỏ sừng hươu này muốn ký kết khế ước với y, y mới có chút rối rắm.
Từ Tử Nham nhìn con thỏ chỉ nhìn cũng thấy rất 'mong manh yếu đuối ' kia, không khỏi hắc tuyến đầy đầu. Bình thường tu sĩ tìm kiếm linh thú, tất yếu là loại hình chiến lực có phần dũng mãnh, song con thỏ này —— cho dù là con thỏ mọc sừng —— thoạt nhìn cũng không giống như kiểu mạnh mẽ gì.
Anh cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có người dùng yêu thú dạng thỏ làm linh thú, thông thường mấy thứ đáng yêu thế này đều dùng để tặng nữ tu, lấy lòng nữ tu. Dù sao loại yêu thú thỏ phần lớn tính cách dịu dàng, bộ dạng cũng có phần đáng yêu, làm sứ giả nối liền tình cảm giữa nam nữ tu tốt nhất, quả đúng là phi thường xứng với danh xưng.
Từ Tử Nham cũng không đưa đề xuất gì với Từ Tử Dung, anh cảm thấy loại sự tình này vẫn là để tự đối phương quyết định có phần tốt hơn.
Sự thật cũng chính là vậy, Từ Tử Dung cũng không cân nhắc lâu liền chấp thuận. Vô luận như thế nào, thứ này nếu có thể sản sinh kêu gọi cùng Huyết hải tâm kinh trong cơ thể y, như thế nào cũng không nên bỏ qua như vậy.
Sau khi ký kết khế ước linh thú, con thỏ sừng hươu kia lại lộ ra biểu tình 'coi như ngươi thức thời', khóe mắt Từ Tử Dung hơi hơi co rút, không hiểu sao, y dường như rất muốn đập cho con thỏ này một trận........
Thỏ sừng hươu hồng phấn ngáp một cái, sau đó vụt một cái rúc lên bả vai Từ Tử Dung, tìm một chỗ nằm nhoài xuống, híp nửa mắt, bộ dáng hưởng thụ.
Đồng tử Từ Tử Dung thoáng chốc co rút lại, ngay cả Từ Tử Nham đứng một bên cũng đầy mặt hoảng hốt.
Tuy nói yêu thú thỏ có một bộ phận lớn sở trường tốc độ, chính là con thỏ sừng hươu này, tốc độ nhanh đến mức ánh mắt hai bọn họ đều không theo kịp thì thật sự quá kinh người.
Nheo mắt lại, Từ Tử Dung hơi hơi nhếch khóe môi, xem ra, thứ giống như con thỏ rồi mà lại không phải thỏ này, tựa hồ cũng không có đơn giản như vậy.
Từ Tử Nham nhìn con thỏ hồng phấn trên bả vai đệ đệ mình, lại nhìn thần thái nheo mắt của y, đột nhiên rất muốn cười. Bởi vì lúc này, biểu tình nheo mắt lại kia của Từ Tử Dung, cùng với bộ dáng con thỏ, thật sự phi thường giống nhau.
Thần kỳ có thêm một con thỏ làm linh thú, huynh đệ hai người chuyến này cũng không xem như tay không mà về.
Dẫu cho con thỏ kia thoạt nhìn tham ăn lại lười nhác, cả ngày nằm trên vai Từ Tử Dung, hoặc gặm cà rốt mà nó bất cứ lúc nào cũng có thể biến ra, hoặc là chính là khò khò ngủ vùi.
Sau ba ngày bọn họ ly khai rừng trúc, trên cơ bản huynh đệ hai người đã xác nhận con thỏ này tuyệt đối không đơn giản.
Chưa đề cập tới tốc độ siêu cấp nhanh nhạy của nó, chỉ bằng việc nó liên tục có thể biến ra cà rốt, cũng đủ để cho hai người thu hồi sự khinh thường đối với nó.
Yêu thú có thể sở hữu không gian độc lập cũng không nhiều, nhưng chúng không con nào không là loại phi thường lợi hại. Tỷ như con rối Hoàng kim cự thú bọn họ chế tạo lúc trước, chỉ có yêu thú cùng đẳng cấp với nó mới có năng lực mở ra một không gian độc lập, dùng để cất giữ bảo bối của mình.
Đừng tưởng rằng yêu thú sẽ không qun tâm đến thiên tài địa bảo, trên thực tế càng là yêu thú ngược lại càng coi trọng mấy thứ kia. Dù sao trước lúc chúng biến hình, muốn dùng thú thân luyện đan luyện khí thì quả là chuyện cười, vậy nên chỉ có thể dựa vào những bảo vật thiên nhiên hình thành nên.
Giả như có người có thể mở được không gian chứa đồ của yêu thú tại thời điểm chúng còn sống, sẽ phát hiện, càng là yêu thú tu vi cao, thứ trong không gian chứa đồ lại càng tốt, đồ sưu tầm của loại như Hoàng kim cự thú, tuyệt đối có thể làm cho tuyệt đại đa số tu sĩ nhân loại đỏ mắt. Tiếc rằng vào một khắc Hoàng kim cự thú chết đi, không gian nó sáng lập liền bị mất liên hệ, không có sự khống chế của chủ nhân, không gian này trong khoảng thời gian rất ngắn, sẽ bị dòng thời không quấy đảo tan nát.
Không gian vỡ nát, các loại bảo bối bên trong hiển nhiên cũng không thể lưu lại, không gian hiện giờ Hoàng kim cự thú kia ẩn thân, là ngay tại một khắc nó trở thành con rối, đã tự thân mở lại một lần nữa.
Còn không gian của con thỏ này có bảo bối hay không? Từ Tử Nham vốn không nghĩ đến vấn đề này, càng chung sống với con thỏ, càng là cảm thấy nó sâu không lường được. tuy nó hiện giờ đã là linh thú của Từ Tử Dung, nhưng Từ Tử Nham cũng không cho rằng, nó sẽ để mặc Từ Tử Dung vơ vét kho tàng của mình.
Chớ quên, lúc trước chính là nó chủ động yêu cầu trở thành linh thú của Từ Tử Dung, loại kết thành khế ước linh thú như vậy, là khế ước cấp bậc cao nhất, linh thú cùng chủ nhân là bình đẳng, căn bản sẽ không sản sinh tình huống một bên lấn át bên kia.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đinh đong! Thu hoạch được một linh thú!
Nội tâm Từ Tử Dung OS: Vì sao linh thú của thứ tiện nhân Bạch Hoa kia là giao long khủng bố, mà ông đây lại là một con thỏ mọc sừng hả!!!
PS: Sự khác nhau giữa yêu thú cùng linh thú rất đơn giản, yêu thú ký kết khế ước cùng nhân loại thì được gọi là linh thú. Sau này vào thời điểm trong tác phẩm xuất hiện từ linh thú, liền có nghĩa, yêu thú này là có chủ nhân hoặc là được nhân loại chăn nuôi. ╮(╯▽╰)╭
-------------------------
CHƯƠNG 76