Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 74

CHƯƠNG 74

Từ Tử Nham mặt trắng bệch giải thích một chút cho Từ Tử Dung chuyện y vừa gặp phải, sau đó nắm bờ vai y phi thường nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, thân thể của đệ là của riêng đệ, sau này giả như lại phát sinh tình huống như vậy, tuyệt đối không thể để người kia đạt được ý định!"

Từ Tử Dung tựa hồ cũng bị dọa sợ, vội vàng nhu thuận gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ kiên trì đấu tranh, kiên quyết không cho kẻ đoạt xác thành công.

Từ Tử Nham lúc này cũng đem luồng sát khí kia liên hệ cùng kẻ đoạt xác, nhất thời trong lòng lo sợ vô hạn, sát khí nồng đậm như vậy, đối phương là đã gϊếŧ bao nhiêu người vậy chứ? May sao Tử Dung có lợi thế sân nhà thắng lợi, bằng không hai huynh đệ bọn họ chỉ e phải chia ly từ đây.

Ôm Từ Tử Dung an ủi một phen, Từ Tử Nham dứt khoát không đi nữa, tìm một chỗ đất trống dựng trại, đoạn đi săn thú, tính toán dùng mỹ thực xoa dịu tâm hồn Từ Tử Dung một chút.

Nhìn thân ảnh bận rộn của ca ca, Từ Tử Dung hiếm khi có một lần áy náy. Lần này sơ hở quá lớn, bằng không cũng không đến nỗi phải dùng đến lý do 'đoạt xác' tệ hại này.

Dẫu rằng ca ca tin tưởng, nhưng điều này cũng có nghĩa sau này y nhất định càng phải thêm thận trọng, trừ phi y tính toán trực tiếp ngả bài với ca ca. Bằng không trước khi có được lý do đầy đủ, tuyệt đối không thể để bại lộ sát khí cường liệt như vậy.

Thật vất vả mới bưng bít được sự kiện này, chứng kiến ca ca bởi lo lắng cho y mà mệt đến đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng Từ Tử Dung ngập tràn áy náy, nhưng so với nguy cơ mất đi ca ca, y tình nguyện gánh chịu sự áy náy này.

"Ca ca, ta không sao đâu, ca cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Có lẽ vì tự trách Tử Dung bị tập kích ngay trước mắt mà anh thế nhưng không phát hiện, Từ Tử Nham nguyên một đêm nay cơ hồ là chẳng hề chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Tử Dung.

Nhưng Từ Tử Nham càng như vậy, Từ Tử Dung lại càng áy náy, tuy y lúc ấy chính là dưới tình thế cấp bách mới nghĩ ra biện pháp này, song trên thực tế y đích thật là lừa gạt ca ca.

Trong lòng Từ Tử Dung có điểm khó chịu, y không biết tương lai nếu chuyện này bị vạch trần, ca ca sẽ đối xử với y như thế nào. Y hưởng thụ sự sủng ái của ca ca, hưởng thụ sự tín nhiệm của ca ca, y không thể tưởng tượng giả như có một ngày mất đi những điều này, y liệu có sa vào điên cuồng hay không......

"Ừm, đệ cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay đừng tu luyện nữa." Từ Tử Nham vuốt đầu đệ đệ, mái tóc đen kia vẫn trơn mượt tựa tơ lụa như cũ.

Anh yên lặng thở dài trong lòng, Tử Dung càng hiểu chuyện, anh lại càng tự trách. Dù cho anh cũng biết, loại chuyện đoạt xác này, với thực lực của anh căn bản là chẳng thể giúp đỡ gì, song anh vẫn cảm thấy áy náy, chung quy cảm thấy bản thân không có bảo vệ tốt đệ đệ.

Huynh đệ hai người mang theo tâm tư bất đồng trằn trọc trong lều, một đêm không tu luyện hiếm có, hai người bọn họ lại chẳng ai được ngon giấc.......

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, tuy nói một đêm không ngủ đối với tu giả mà nói căn bản không phải vấn đề gì, nhưng đêm qua huynh đệ hai người đều suy nghĩ rất nhiều, bởi vậy thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Nhìn nhìn lẫn nhau, hai người nhịn không được đồng thời nở nụ cười, Tử Dung nhào vào trong lòng Từ Tử Nham nũng nịu, mà Từ Tử Nham cũng cực kỳ sủng nịch xoa loạn một đầu tóc của y.

Tử Dung nghĩ như thế nào, Từ Tử Nham không biết, nhưng anh đã triệt để nghĩ thoáng ra.

Chim non dù nhỏ đến mấy tựu chung cũng sẽ có một ngày dang rộng cánh bay lượn, Từ Tử Dung lúc này đã không còn là hài tử bị ức hϊếp trong kí ức của anh nữa.

Tuy rằng vẻn vẹn chỉ mới mười hai tuổi, nhưng y cũng đã là một tu sĩ Trúc cơ hàng thật giá thật, nguy cơ thình lình kéo tới tương tự như hôm qua, y có lẽ sẽ còn gặp phải rất nhiều lần. Làm ca ca, anh có thể dùng hết khả năng bảo hộ y, nhưng không thể cam đoan bản thân lần nào cũng sẽ thành công.

Trên thế giới này, không ai có thể vĩnh viễn bảo hộ một người khác. So với việc luống cuống tay chân khi đυ.ng độ nguy hiểm, chi bằng càng thêm cố gắng tu luyện, chỉ cần thực lực tự thân đủ mạnh mẽ, còn ai dám đυ.ng đến bọn họ chứ?

Sau khi thu dọn lều trại, hai người huynh đệ Từ gia lại ngự kiếm bay lên, lời kêu gọi Từ Tử Dung từng cảm nhận được càng lúc càng mãnh lệt, mặc dù việc đυ.ng độ Bách Mục Hóa hôm qua làm cho y dời đi lực chú ý rất nhiều, nhưng cảm giác lời kêu gọi này cũng không hề biến mất, chỉ nhỏ yếu đi một chút.

Mà sau lúc bọn hắn ly khao Bách Mục Hóa, cảm giác kêu gọi này lại trở nên mãnh liệt. Nội tâm Từ Tử Dung có chút do dự nên đến đó hay không, bởi càng tới gần, y càng có thể rõ ràng cảm nhận được, thứ hồi đáp lời kêu gọi kia —— là Huyết hải tâm kinh trong cơ thể y.

"Làm sao vậy?" Thấy đệ đệ không hào hứng, Từ Tử Nham kỳ quái hỏi.

Từ Tử Dung nhíu mi, y mơ hồ có thể cảm thấy lời kêu gọi này có lợi ích cực đại đối với mình, song một khi liên quan đến Huyết hải tâm kinh, y liền vô cớ có cảm giác chột dạ. Đặc biệt vì một sơ xuất nhỏ hôm qua mà y phải dùng cả một lời nói dối khổng lồ để chắp vá, y chẳng phải ngại nói dối, tuy nhiên khi đối tượng là ca ca, thì đây liền trở thành một nan đề.

"Không, ta chính là đột nhiên nhớ tới người hôm qua." Từ Tử Dung không muốn thảo luận vấn đề liên quan đến Huyết hải tâm kinh, nhưng sau khi vô thức bật ra những lời này, y không khỏi càng nhíu chặt ấn đường.

Nếu không phải bóng dáng người hôm qua phi thường giống gã Bạch Hoa kia, y cũng sẽ không đến nỗi thất thố mà bộc phát ra sát khí cường liệt như vậy.

Dù sao những thảm thương kiếp trước y gặp phải, có một nửa là Từ Tử Nham nguyên lai tạo thành, mà một nửa khác đương nhiên là thuộc về công của gã tiện nhân Bạch Hoa kia.

Cừu hận của y đối với Bạch Hoa căn bản không thể dùng ngôn từ để hình dung, cho dù là thiên đao vạn quả, lột da rút xương cũng khó lòng tiêu tan mối hận trong lòng y.

Chính là.......

Từ Tử Dung lặng lẽ liếc nhìn Từ Tử Nham một cái, giả như chỉ có mình y, y khẳng định sẽ không chút do dự xử lý Bách Mục Hóa kia. Không vì lý do gì khác, chỉ dựa vào việc bóng dáng gã tương tự Bạch Hoa đối với y mà nói cũng là đủ rồi.

Nhưng hôm nay có ca ca.... Y không thể không cân nhắc đến ấn tượng của ca ca đối với bản thân mình.

Y biết tính cách ca ca tuyệt đối không phải loại hình lãnh khốc vô tình, tư lợi, y nếu chẳng chút lý do hạ sát thủ với một người, tuyệt đối sẽ bị ca ca đánh cho gần chết..... Điểm này, thời điểm mấy năm trước y cũng đã lĩnh giáo qua một lần.

"Xem như ngươi vận khí tốt......" Trong mắt Từ Tử Dung hiện lên một vệt tàn khốc, trên mặt lại là bộ dạng bất đắc dĩ.

Tính cách của ca ca khiến y chẳng thể ngang ngược tùy ý trên nhiều phương diện, song nếu mất đi tính cách này, vậy ca ca cũng sẽ không còn là ca ca nữa.......

Từ Tử Dung suy nghĩ tuy nhiều, nhưng trên thực tế vẻn vẹn chỉ một giây liền nghĩ thông suốt.

Từ Tử Nham nghe y nhắc tới Bách Mục Hóa thoáng sững người, anh tưởng rằng Từ Tử Dung thực chán ghét người kia, sao lại chủ động nhắc tới gã vậy?

"Đệ sao lại đột nhiên nhớ tới gã vậy?"

Từ Tử Dung nhướn mi, lộ ra một vẻ mặt như cười như không: "Ca ca không thấy bộ dạng gã rất xinh đẹp sao?"

Từ Tử Nham bất giác có chút chột dạ, ngượng ngùng dời tầm mắt: "Cũng tạm, cũng thường thôi mà."

Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền cảm thấy không thích hợp, chột dạ cái lông á, anh rõ ràng là có làm cái gì đâu! Lại nói Tử Dung đệ vừa nói cái gì vậy chứ? Nam nhân là có thể sử dụng từ 'xinh đẹp' để hình dung sao?

Anh nghiêm mặt, tính toán giáo huấn Tử Dung một phen, nhưng chưa đợi anh mở miệng, Từ Tử Dung lại hỏi trước anh một bước: "Ca ca cảm thấy bộ dạng gã thực bình thường ư?"

Thời điểm nói lời này, ánh mắt y lấp lánh tỏa sáng, trong mắt mang theo sự kỳ vọng không chút che giấu.

Từ Tử Nham thoáng sững người, lập tức nhịn không được bật cười. Anh vẫn luôn tưởng rằng với tính cách của Tử Dung, hẳn là không thích người khác đề cập đến khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của mình, bởi vậy bình thường cũng rất để ý, chưa bao giờ dùng từ xinh đẹp, hoặc lời gì khác để hình dung Từ Tử Dung.

Chẳng ngờ nguyên lai y rất đắc ý với bộ dạng đẹp đẽ của mình? Vậy nên nhìn thấy một nam nhân dung mạo không tồi, trong lòng liền nổi lên ý so bì?

Từ Tử Nham tự cho rằng đã minh bạch Từ Tử Dung vì cái gì lại chán ghét Bách Mục Hóa. Chính là loại biểu tình 'ta thật xinh đẹp, đẹp hơn tất cả mọi người' treo trên mặt Từ Tử Dung, sao lại khả ái vậy chứ!

Anh rốt cục nhịn không được cất tiếng cười lớn, kỳ thật anh đối với dung mạo cũng không quá coi trọng, dù cho không đạt đến trình độ các lão hòa thượng nói cái gì mà hồng nhan xương khô, dung mạo cũng chỉ là một lớp da thối tha, nhưng thứ anh vừa ý, thủy chung vẫn là nội tâm một người.

Anh không phủ nhận, kết giao giữa người với người, người có dung mạo đẹp đẽ luôn dễ dàng giành được hảo cảm của người khác, nhưng chỉ cần chung sống một thời gian dài, sẽ liền phát hiện ra, cho dù người xấu đến đâu, chỉ cần nhìn quen, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Từ Tử Dung tương lai sẽ biến thành mỹ nhân xuất sắc như thế nào anh sớm đã có ấn tượng trực quan, Huyết ma đại nhân khoác bào đỏ năm đó chính là nhân vật kinh diễm toàn thể ma đạo.

Nếu chỉ luận tướng mạo, bao nhiêu năm lại đây, gồm cả kinh nghiệm kiếp trước của anh, anh quả thực chưa từng phát hiện ra người con trai nào quyến rũ được hơn Từ Tử Dung. Khuôn mặt tinh xảo kia giờ đây còn có chút non nớt, song một khi trưởng thành, tuyệt đối là mỹ nhân đẳng cấp họa thủy khuynh quốc khuynh thành.

Anh vẫn còn ghi nhớ, thời điểm tiểu thuyết nhắc tới Huyết ma cung đã nói qua, trong đó có không ít những người gia nhập trướng Huyết ma chính là bởi vì thèm khát gương mặt đẹp đẽ kia của y. Thậm chí còn có kẻ tung tin đồn nhảm, nói cả Huyết ma cung đều là hậu cung của Từ Tử Dung.

Đương nhiên, tất cả chỉ là đồn đại, dù sao xem từ kí ức nguyên thân, đừng nói hậu cung gì đó, chỉ e thời điểm Từ Tử Dung tử vong, vẫn còn là xử nam đó.......

Trời ạ, ta rốt cuộc suy nghĩ gì vậy...... Rảnh rỗi nghiên cứu đệ đệ mình có phải xử nam hay không để làm cái lông gì? Với điều kiện kiếp này của đệ đệ ta, chẳng lẽ còn lo lắng y tìm không được người yêu sao?

Từ Tử Nham cảm thấy bản thân quả thực chính là đại biểu anh trai quốc dân điển hình, Tử Dung lúc này mới mười hai tuổi mà, anh thế nhưng ngay cả chuyện đệ đệ tương lai tìm vợ đã bắt đầu lo lắng rồi. _(:з" ∠)_

"Ca ca......."

Thấy Từ Tử Nham nửa ngày không trả lời vấn đề của mình mà lại ngẩn người một bên, Từ Tử Dung thoáng mất hứng. Y lặng lẽ cho phi kiếm của mình ghé lại gần, cố ý thổi khí gọi bên tai Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham thoáng rùng mình giật nảy, mới nãy thình lình có một luồng khí tức ấm áp thổi vào tai anh, làm cho anh không kịp đề phòng, thiếu chút nữa mất khống chế với phi kiếm.

"Tử Dung!" Từ Tử Nham bất mãn kêu lên, cái trò thổi khí vào tai gì đó, đệ đệ không thể chơi vậy được đâu!

Từ Tử Dung vô cùng hứng thú nhìn phản ứng của ca ca, chiêu mới nãy là y học từ Bạch Hoa. Y từng thấy qua mấy lần, Bạch Hoa bất quá chỉ ghé vào tai Từ Tử Nham nguyên lai, nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó rất nhanh hai người sẽ lăn lên giường, kéo theo một màn hoan ái thỏa thuê đầm đìa.

Y kiếp trước bởi cảnh ngộ lúc nhỏ, cho nên vô luận là nam nhân hay nữ nhân cũng vô pháp gợi lên du͙© vọиɠ của y. Lại thêm tu luyện Huyết hải tâm kinh, nếu là cùng người giao hợp liền tương đương với việc đem nhược điểm của bản thân giao cho người khác, y khi đó mất tín nhiệm đối với mọi người, đương nhiên cũng trở thành lãnh cảm với tìиɧ ɖu͙©.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ╮(╯▽╰)╭, Ây da mọi người thương xót ca ca đi thôi, nhìn xem đệ đệ có bao nhiêu suy tính tương lai kìa, đã bắt đầu thử tìm điểm mẫn cảm của ca ca rồi.......

Từ Tử Nham: _(:з" ∠)_