CHƯƠNG 73
Thành thật mà nói, đối với một người bộ dạng đẹp, không nhiều lời, đại đa số mọi người đều sản sinh chút ít hảo cảm, Từ Tử Nham cũng giống vậy. Nhưng trong lòng anh, rốt cuộc vẫn là sự quan tâm với đệ đệ áp đảo hết thảy, Từ Tử Dung chán ghét đối phương rõ ràng đến thế, cũng làm cho hảo cảm của anh bị giảm sút.
Vì thế, Từ Tử Nham trong sự rối rắm quý mến / chán ghét Bách Mục Hóa, cuối cùng vẫn là chán ghét nhiều hơn một chút, anh quyết định tìm một chốn tương đối an toàn thả gã xuống, đợi đến thời hạn một tháng bọn họ chuẩn bị ly khai, lại đến đón đi.
Kỳ thật ý tưởng này chủ yếu là vì chiều theo nguyện vọng của Từ Tử Dung, dù cho không biết vì sao Tử Dung chán ghét đối phương như vậy, nhưng Từ Tử Nham không có khả năng chỉ vì một người xa lạ có chút hảo cảm, mà tổn hại đến cảm nhận của Từ Tử Dung.
Bạch Hoa thực bình tĩnh tiếp nhận đề nghị của Từ Tử Nham. Thứ nhất, gã dẫu cho có tự tin đối với dung mạo bản thân, song cũng chẳng tự cho mình tuyệt sắc vô song, khiến một người lạ liếc nhìn một cái liền đắm đuối. Nếu như có thời gian dài tiếp xúc, gã ngược lại có phần nắm chắc quyến rũ được Từ Tử Nham, nhưng mấy canh giờ ngắn ngủi là tuyệt đối làm không được điều này. Thứ hai, gã cảm giác được Long hình ngọc bội của mình tựa hồ cảm nhận được thứ gì đó, đang mơ hồ phát nhiệt, gã muốn đi thăm dò một chút bí mật của ngọc bội, nhưng loại sự tình này hiển nhiên không thể làm trước mặt huynh đệ Từ gia.
Đối với sự thấu tình đạt lý của Bách Mục Hóa, cảm giác của Từ Tử Nham đối với gã rất tốt, trong lòng có chút tiếc nuối Tử Dung cùng gã không hợp, nhưng cuối cùng vẫn chiếu theo yêu cầu của gã, thả gã xuống bên cạnh một dòng suối nhỏ.
Sau khi cáo biệt Bách Mục Hóa, áp suất thấp bên Từ Tử Dung tức khắc hòa hoãn, tuy rằng trên mặt vẫn là bộ dáng lạnh băng kia, nhưng Từ Tử Nham lại có thể cảm giác được Tử Dung rõ ràng nhẹ nhõm rất nhiều.
"Tử Dung..... Đệ thực không ưa Bách Mục Hóa kia ư?" Lưỡng lự một chút, Từ Tử Nham vẫn là mở miệng hỏi một câu. Trong ấn tượng của anh, Tử Dung dẫu rẵng lãnh đạm một chút với người ngoài, nhưng tuyệt đối không biểu hiện chán ghét rõ rệt như vậy.
Từ Tử Dung trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu: "Ca ca, nếu ta nói, ta căn bản không biết bản thân vì sao chán ghét gã, ca có tin không?"
Từ Tử Nham giật mình sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu: "Tin! Sao lại không chứ." Lập tức cười cười, dứt khoát nhảy sang phi kiếm của Từ Tử Dung, thuận tay sờ sờ đầu y: "Vô luận là lúc nào, ca ca cũng sẽ đều tin tưởng Tử Dung hết."
Từ Tử Dung chớp chớp mắt, đột nhiên nhào vào lòng Từ Tử Nham cọ cọ.
"Cẩn thận!" Từ Tử Nham giật mình toát đầy đầu mồ hôi lạnh, Cái đệch! Vẫn còn đang trên phi kiếm đó, bất cẩn một cái là liền có thể ngã xuống. Tu sĩ rất lợi hại, nhưng tuyệt đối không bao gồm hạng mục ngã không chết. Nếu để cho người khác biết huynh đệ hai người bọn họ là bởi vì ngự kiếm không vững ngã xuống chết, phỏng chừng có thể trở thành chuyện khôi hài nhất trong vòng mười năm cho Huyền Vũ Vực......
"Xin lỗi." Từ Tử Dung thè lưỡi, câu kia vô luận lúc nào cũng sẽ tin tưởng y mới nãy kia của ca ca khiến y không nhịn được kích động, nhất thời quên mất bản thân còn đang cưỡi phi kiếm.
Từ Tử Nham kinh ngạc nhìn Từ Tử Dung nửa ngày, đột nhiên bật cười một tiếng. Biểu tình lè lưỡi mới nãy của Từ Tử Dung thật sự rất đáng yêu, hiện tại ngẫm lại, anh dường như chưa từng chứng kiến Tử Dung làm ra biểu tình trẻ con như vậy —— dù rằng y vốn là một hài tử mười hai tuổi.
Bị tiếng cười của Từ Tử Nham khiến cho có chút lúng túng, Huyết ma đại nhân cũng ý thức được bản thân vừa mới làm gì. Hai gò má y ửng đỏ, trong lòng phiền muộn căn bản không thể dùng lời để hình dung được. Y rất bực bội, rành rành y là người đã sống qua hai kiếp, như thế nào dưới sự nuông chiều của Từ Tử Nham, bất tri bất giác lại làm ra một số chuyện ấu trĩ.
Thật sự là quá mất mặt!
Lại nói tiếp, Huyết ma kiếp trước bất quá mới sống hơn ba mươi năm, ấn tượng sâu nhất trong mười năm đầu là sự ngược đãi phải chịu tại Từ gia, mười năm trung gian thì là tu luyện vô cùng vô tận, rồi lại là tu luyện. Niềm tin duy nhất chống đỡ y không ngừng tiếp tục tu luyện là quay về Từ gia báo thù, sự căm hận của y đối với gia tộc kia thậm chí đã trở thành niềm tin giúp y sống sót lúc bấy giờ.
Mười năm cuối cùng, y tuyệt diệt Từ gia, thành lập Huyết ma cung trở thành Huyết ma tiếng tăm lừng lẫy thuở đó, chẳng qua cũng chỉ là vì không muốn chết trên tay đám tu sĩ chính đạo kia, cũng không ngờ rằng, cuối cùng lại vẫn là chết trong tay Bạch Hoa cùng đám nhân tình của gã.
Đợi đã....... Bạch Hoa?
Hai mắt Từ Tử Dung phút chốc trợn to, y đột nhiên hiểu được bản thân vì cái gì lại chán ghét Bách Mục Hóa kia đến vậy, bởi vì hình dáng gã cùng Bạch Hoa kia thật sự quá giống. Y đã từng được thưởng lãm vô số cảnh điên loan đảo phượng bừa bãi trên giường của gã tiện nhân kia cùng ba tình nhân, hiển nhiên quen thuộc vô cùng đối với bóng dáng ấy, chính là khuôn mặt của Bách Mục Hóa cùng với Bạch Hoa lại......
Đợi một chút!!!
Con ngươi của Từ Tử Dung nháy mắt biến thành huyết hồng, toàn thân bộc phát ra một luồng sát khí vô cùng thấu xương.
Vì sao? Vì sao y không nhớ được diện mạo Bạch Hoa??
Rõ ràng tất cả kí ức có quan hệ với kiếp trước y đều phi thường ghi nhớ, song lại một mực nghĩ không ra bộ dáng Bạch Hoa??!!
Cảm giác này thật giống như có người xóa hết đi khuôn mặt của Bạch Hoa trong kí ức y, mỗi khi y nghĩ tới những kí ức liên quan đến Bạch Hoa, khuôn mặt Bạch Hoa sẽ bị giấu bên trong mây mù, thậm chí bản thân cũng bất giác bỏ qua điểm này!
"Tử Dung, đệ làm sao vậy?" Từ Tử Nham kinh hoàng nhìn Từ Tử Dung, luồng sát khí bất chợt bộc phát dọa anh nhảy dựng. Anh cơ hồ lập tức dựng một tầng linh lực bảo hộ, chắn phía trước huynh đệ hai người bọn họ, lôi xà nơi ngón tay đã bay lượn, chuẩn bị bất cứ lức nào đánh ra một kích trí mạng.
Mãi đến thời điểm anh ý thức được, nguồn gốc phát ra sát khí này là Từ Tử Dung, sắc mặt tức khắc trở nên càng khó coi. Đại đa số thời gian thường ngày, Từ Tử Dung đều phi thường lãnh đạm, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra sát khí cường liệt như vậy, hẳn phải là thù địch ghê gớm lắm?
Nhưng dưới sự bảo vệ của anh, Tử Dung tại Từ gia căn bản không phải chịu ủy khuất gì, cũng không có kẻ thù nào, hơn nữa luồng sát khí này đậm đặc như vậy, quả thực sắp biến thành thực thể luôn rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sát khí của Từ Tử Dung chỉ bạo phát trong giây lát liền bị y khống chế thu về, song câu nói kia của Từ Tử Nham lại nhất thời làm cho y như rớt xuống hầm băng.
Đủ mối nghi hoặc liên quan đến Bạch Hoa trực tiếp bị y quẳng ra sau đầu, hiện giờ điều duy nhất y cần lo lắng chính là, phải giải thích với Từ Tử Nham, luồng sát khí sát trên y như thế nào.
Thân hình cứng ngắc lại, Từ Tử Dung chẳng dám cử động, y liều mạng cân nhắc biện pháp giải quyết sự việc trong đầu. Mới nãy khoảng cách giữa y cùng Từ Tử Nham thật sự quá gần, gần đến mức giả như y nói sát khí này là đến từ nơi khác thì hoàn toàn chính là khinh thường chỉ số thông minh của Từ Tử Nham.
Y biết ca ca rất cưng chiều mình, song chuyện này nếu giải thích không tốt, tuyệt đối sẽ tạo thành ly gián trí mạng giữa huynh đệ bọn họ.
Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!
Từ Tử Dung nhanh chóng xoay chuyển đại não, nhưng giờ phút này đầu óc y tựa như trống rỗng, cái gì cũng nghĩ không ra.
Mấy mánh lới sử dụng thường ngày lúc này căn bản vô dụng, y nghĩ muốn vỡ đầu cũng không ra biện pháp giải quyết.
"Tử Dung? Đệ không sao chứ?" Từ Tử Dung nửa ngày bất động không lên tiếng, Từ Tử Nham quả thực gấp đến cuống quýt. Anh nhìn đối phương đờ đẫn đứng trên phi kiếm, trong lòng quả thực giống như bị lửa đốt.
"Tử Dung, đệ đừng dọa ca ca, đáng chết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Quanh đây căn bản không người, sao lại đột nhiên biến thành dạng này vậy." Từ Tử Nham dứt khoát phóng phi kiếm của mình ra, ôm Từ Tử Dung nhảy qua.
Từ Tử Dung nguyên bản còn đang lo âu nên giải thích như thế nào , nhưng một câu kia của ca ca làm cho y đột nhiên tỉnh trí.
Trong nháy mắt được Từ Tử Nham ôm lấy, y lập tức nhũn người, tựa như mất đi ý thức triệt để ngả lên người ca ca.
Từ Tử Nham ôm Từ Tử Dung bước trên phi kiếm của mình, mắt thấy đối phương mất đi ý thức, vội vàng hạ xuống, đặt y xuống dưới một gốc cây nhỏ,đoạn luống cuống tay chân kiểm tra một phen.
Kiểm tra kết quả hiển nhiên là không có bất cứ tổn thương gì, Từ Tử Nham không chút do dự nắm cổ tay y, để linh lực bản thân dọc theo kinh mạch y kiểm tra bên trong thân thể y.
Linh lực của Từ Tử Nham mang theo sức mạnh vô cùng cuồng bạo của Thanh tiêu thần lôi, anh cơ hồ phải tốn chín phần khí lực để áp chế thần lôi, một phần còn lại mới có thể dùng để thăm dò trong cơ thể Từ Tử Dung.
Trong mấy giây ngắn ngủi, trên mặt Từ Tử Nham bắt đầu chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn, mồ hôi mặn đắng chảy vào trong mắt anh, anh lại ngay cả một phần tinh lực để lau đi cũng không có. Giờ này khắc này, tinh thần anh đã muốn tập trung trên việc áp chế Thanh tiêu thần lôi cùng thăm dò cơ thể Từ Tử Dung, hết thảy còn lại đều chẳng để tâm.
Mười phần linh lực lại chỉ có thể dùng một để thăm dò, hiệu suất như vậy khiến đan điền Từ Tử Nham nhanh chóng trống rỗng phân nửa. Mắt thấy cơ thể Tử Dung còn gần một nửa chưa được tra xét, Từ Tử Nham cảm nhận được linh lực bản thân sắp kiệt quệ, âm thầm kêu khổ không ngừng.
Phân một phần tâm thần, lấy từ túi Càn Khôn một lọ Bổ nguyên đan, Từ Tử Nham chẳng buồn nhìn liền dốc cả lọ Bổ nguyên đan vào miệng. Hương vị thơm mát rất nhanh liền hóa thành một luồng nhiệt lưu tràn vào đan điền anh, tia Thanh tiêu thần lôi trong đan điền tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, điên cuồng nhào đến.....
Nhờ sự bổ trợ của Bổ nguyên đan, Từ Tử Nham cuối cùng cũng miễn cưỡng tra xét hết một lượt kinh mạch toàn thân Từ Tử Dung, chính là trong đan điền cũng không có bất cứ vấn đề gì, lo lắng trong lòng anh càng sâu. Bởi rõ ràng thân thể không có thương tổn, song Tử Dung vẫn hôn mê bất tỉnh, vậy cũng liền mang nghĩa, công kích mà y gặp phải rất có khả năng là đến từ thần thức.
Ngay tại thời điểm Từ Tử Nham tính toán lập tức ly khai Thanh linh bí cảnh tìm kiếm sư phụ trợ giúp, Từ Tử Dung lại đột ngột khẽ rên một tiếng, sau đó mở mắt.
"Tử Dung!" Từ Tử Nham vui mừng quá đỗi, ôm cổ y: "Đệ không sao chứ?"
Từ Tử Dung chớp chớp mắt, tựa như mới bừng tỉnh mộng: "Ca ca?"
"Là ta, đệ vừa rồi sao vậy? Có người đánh lén đệ sao?"
Từ Tử Dung tựa hồ vẫn còn điểm mê man, đầu tiên gật gật đầu, sau lại lắc lắc đầu: "Ta cũng không quá rõ, mới nãy dường như đột nhiên có người chui vào đầu óc ta, hắn ép ta giao thân xác cho hắn. Chính là ca ca đã nói, thân thể là tuyệt đối không thể giao cho người khác, kết quả ta liền đánh nhau với hắn. Người kia rất lợi hại, pháp thuật rất nhiều, bất quá môi trường xung quanh ta đều có thể khống chế, cho nên cuối cùng vẫn là ta thắng."
Nói đến đoạn thắng cuối cùng, biểu hiện của Từ Tử Dung có chút tự đắc, còn mang biểu tình chờ tán dương.
Song Từ Tử Nham lại bị thiếu chút nữa bị mấy thứ y miêu tả sợ đến vãi ra.
Đây chẳng phải là đoạt xác sao?? Đờ mờ! đệ đệ ta thiếu chút nữa bị người đoạt xác! Thế giới chết tiệt này quá không an toàn , đi trên đường cũng có khả năng bị đoạt xác sao!!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = kỹ năng trình diễn của Từ ảnh đế lại được nâng cao.......
Khụ khụ..... Chỗ này đã vạch trần lý do đệ đệ vì sao cũng không nhận ra Bạch Hoa...... Vẫn như cũ là hào quang nam chính quấy phá a.......
Mọi người ngẫm lại xem, nếu đệ đệ nhanh như vậy liền nhận ra Bạch Hoa, tuyệt đối sẽ lập tức gϊếŧ chết gã....... Thế thì những mâu thuẫn phía sau phải làm sao đây........
PS: Hào quang nam chính của Bạch Hoa vẫn phát huy tác dụng như cũ đó.......
Lại PS: Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng Từ Tử Nham ngu ngốc? Tôi cảm thấy thái độ của anh ta thực bình thường mà. Nghĩ xem, bạn cứu một người, rồi lại vứt bỏ để hắn tự sinh tự diệt, nhiều ít cũng có điểm khó nói chứ.
Lại thêm, mọi người là biết Bạch Hoa không có ý tốt với anh, nhưng Từ Tử Nham đâu có biết đâu. Anh ta chỉ là đối diện với một người lạ bộ dạng không tồi, cách nói năng cũng hoàn hảo, đương nhiên có thể giúp thì liền giúp thôi.
Lại nói thời điểm ban đầu anh ta cũng có phòng bị, cũng không phải chẳng chút kiêng dè tiếp cận Bạch Hoa.
-------------------------
CHƯƠNG 74