Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 72

CHƯƠNG 72

Hàng mày của Từ Tử Dung quả thực đã nhăn lại thành bánh quẩy, y cũng không biết vì cái gì, bản thân vừa nghe ca ca muốn đi cứu người bên dưới liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Rõ ràng người dưới kia y chưa từng diện kiến, song y chính là đối với thân ảnh nọ có một sự chán ghét phát ra từ nội tâm, thậm chí là —— sát ý.

Phát giác bản thân thế nhưng có tâm trạng này, Từ Tử Dung chợt kinh hoàng, ca ca tính cách thế nào, y đã quá rõ ràng. Nếu có người gây sự tận cửa, ca ca tuyệt sẽ không nương tay, nhưng anh cũng tuyệt đối không cho phép bản thân chỉ đơn giản vì chán ghét mà gϊếŧ người.

Nói cách khác, Từ Tử Nham không phản đối y gϊếŧ người, song nhất định phải tìm một lý do hợp lý, bằng không, khẳng định sẽ làm ca ca nổi giận, kết quả là cái gì ngay cả y cũng không dám tưởng tượng.

"Này, không sao chứ?" Từ Tử Nham cũng không trực tiếp nâng người đang hôn mê dậy. Có lần giáo huấn khắc sâu của mỹ nhân ngư , Từ Tử Nham đã đem hai chữ đề phòng khắc sâu vào đáy lòng.

"Ư...." Người đang sóng xoài trên mặt đất chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ khó lòng nghe thấy, thân thể khó khăn giật giật, liền không có phản ứng nữa.

Từ Tử Nham nghĩ nghĩ, dứt khoát gọi cả Từ Tử Dung xuống.

Từ Tử Dung vạn phần không tình nguyện hạ xuống bên cạnh anh: "Ca ca, ca để tâm đến gã làm gì? Chúng ta đâu quen biết gã."

"Đều là tu sĩ, có thể cứu thì cứ cứu đi, hôm nay chúng ta cứu gã, nói không chừng tương lai gã sẽ cứu chúng ta đó." Từ Tử Nham dừng một chút: "Nếu thật sự cứu không được, cũng không nên lãng phí đồ trong túi Càn Khôn."

Từ Tử Dung yên lặng đỡ trán, tư tưởng ca ca nhà y thật sự là quá đơn giản...... Tuy nói thuở đó y cũng là sống sót như vậy, song từ có được danh hiệu Huyết ma, y thật sự đã rất lâu không làm chuyện thế này nữa .

Vì phòng vạn nhất, Từ Tử Nham làm pháp thuật với người nọ, bảo đảm đối phương quả thật không có năng lực phản kháng gì, đoạn tiếp cận gần một chút, cẩn thận quan sát.

Từ Tử Dung lại nhịn không được nhíu mi, mắt thấy ca ca tới gần người kia, khiến y cảm thấy người này càng đáng ghét , rõ ràng ngay cả khuôn mặt đối phương còn chưa tỏ, mà sát ý sục sôi trong tâm lại đạt đến mức độ kinh hồn.

"Hử? Chưa chết à?" Từ Tử Nham lật đối phương lại, l*иg ngực hơi hơi phập phồng chứng minh người này vẫn còn chút sức lực.

Kiểm tra qua một lượt, phát giác trên người đối phương cũng không có vết thương gì, ngược lại sóng linh lực có chút hỗn loạn, thoạt nhìn dường như thời điểm tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma.

Thoáng do dự một chút, Từ Tử Nham lấy ra một bình sứ màu trắng từ túi Càn Khôn đổ một viên thuốc nhét vào miệng đối phương. Viên thuốc vào miệng liền tan ra, rất nhanh, người trong hôn mê liền phát ra một tiếng rêи ɾỉ, sau đó tỉnh lại.

"Ngươi ổn chứ?" Từ Tử Nham để gã nửa dựa lên thân mình, ngoài miệng tuy hỏi han thân thể gã, song trên bàn tay ẩn sau lưng gã kia, lôi quang thanh sắc đã bắt đầu vui thích lượn lờ giữa ngón tay.

Cái gọi là cẩn tắc vô áy náy, vẫn là cẩn thận một chút có phần tốt hơn.

Sự đề phòng của ca ca đối với người xa lạ này khiến sắc mặt Từ Tử Dung dễ coi hơn một chút, nhưng vẻn vẹn chỉ chút xíu mà thôi.....

"Ngươi......" Thần sắc thanh niên được nâng dậy có chút mê muội, liền theo đó thình lình tỉnh ngộ, mang theo kinh hoảng nhìn xung quanh: "Đây là chốn nào vậy?"

Từ Tử Nham kinh ngạc nhíu mày, chẳng lẽ anh đã đoán sai, người này không phải là đệ tử môn phái khác đến cùng bọn họ?

"Nơi này là Thanh linh bí cảnh. Ngươi nếu không biết nơi đây là chốn nào, thì sao tiến vào được?" Từ Tử Nham hỏi.

Thanh niên trừng mắt nhìn, trong mắt hiện lên mấy phần nghi hoặc: "Ta...... Không biết, ta chỉ là ăn một trái cây trong rừng, sau đó liền ngất đi, đến khi tỉnh lại, thì đã xuất hiện tại chốn này."

"Tại hạ Bách Mục Hóa, xin được thỉnh giáo tôn tính đại danh đạo hữu ." Bạch Hoa cũng không ngốc, rất nhanh liền phản ứng lại, đây chính là hiệu quả của Thanh linh dẫn. Chẳng qua gã còn chưa thăm dò được nội tình người trước mắt, trước tiên buộc phải dùng một cái tên giả.

"Ta họ Từ." Từ Tử Nham nhàn nhạt nói.

"Từ đạo hữu." Bạch Hoa rất biết lắng nghe, thấy đối phương cũng không có ý tứ giới thiệu kỹ lưỡng, cũng không truy vấn.

"Dẫu rằng không biết Bách đạo hữu là tiến vào nơi đây như thế nào, nhưng nếu đã đến được đây, thì là cơ duyên. Bách đạo hữu cứ thỏa thuê tìm kiếm tứ xứ, nói không chừng cũng có thể nhận được thu hoạch gì." Từ Tử Nham không mặn không nhạt nói.

Đối với người trước mắt anh có một cảm giác khó nói nên lời, bộ dạng đối phương nõn nà tuấn mỹ, là mỹ nam tử hiếm có. Theo lý thông thường mọi người đều là động vật thị giác*, nếu anh sinh hảo cảm đối với nam tử này cũng là có thể lý giải. Song điều khiến anh cảm thấy quỷ dị lại là đồng thời với hảo cảm sản sinh, lại xuất hiện cảm giác chán ghét vô cớ.

*Động vật thị giác: Có thể hiểu là kiểu "Trông mặt bắt hình dong" đó.

Hai cảm giác hoàn toàn tương phản đan xen một chỗ, làm cho anh có một tâm trạng thập phần mâu thuẫn đối với người thanh niên tuấn mỹ trước mắt.

Tựa như trong đầu anh đang có hai người bất đồng liều mạng thuyết phục. Người áo trắng nói, người trước mắt dung nhan tuấn mỹ, nói năng nhã nhặn, là hảo hữu đáng kết giao, mà người áo đen lại nhắc nhở anh, có sự dị thường hẳn là yêu quái, hảo cảm vô cớ sản sinh, khẳng định không phải chuyện tốt gì.

Một trắng một đen cứ đấu võ mồm trong đầu anh, khiến anh đau đầu, bởi vậy cũng xao nhãng động tác giờ khắc này của bản thân, vẫn duy trì tư thế nửa ôm thanh niên.

"Ca ca, ta nghĩ..... Vị đạo hữu đã không còn cần ca giúp đỡ nữa rồi." Từ Tử Dung đen thui mặt, không chút khách khí vươn tay lôi cánh tay Từ Tử Nham.

"A!"

"A!"

Hai người đồng thời kinh hô một tiếng, chính là Từ Tử Nham là có chút xấu hổ, mà Bạch Hoa lại lộ ra vài phần ngượng ngùng, trên mặt khẽ phát hồng.

Dung mạo Từ Tử Nham thực anh tuấn, tuy rằng hiện giờ chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi, nhưng đã có đường nét của nam nhân trưởng thành, dung mạo anh tuấn đẹp trai phối hợp với nụ cười cởi mở, thực dễ dàng giành được hảo cảm của người khác.

Bạch Hoa từ nhỏ sinh trưởng tại chốn yên hoa, sự giáo dục nhận được từ nhỏ sớm đã bóp méo quan niệm của gã. Đối với gã mà nói, nam tử anh tuấn giống như Từ Tử Nham là vô cùng có lực quyến rũ, lại càng chưa nói đến hai ngày trước gã mới lần đầu nếm trải tư vị ái tình, hiện giờ gặp được nam nhân đẹp trai như vậy, lại còn nửa ôm mình vào ngực, ít nhiều cũng có chút xuân tâm nảy nở.

Hơn nữa gã cũng từng nghe sư phụ nhắc qua, bí cảnh Thanh linh dẫn mở ra kia, chỉ có đệ tử tinh anh của các đại môn phái mới có thể tiến vào. Hiện tại giả như đối phương có thể tiến vào chốn này, chẳng phải mang ý nghĩa thân phận đối phương chính là tinh anh của đại môn phái sao?

Nếu có thể ôm chặt cái đùi này..... Trong mắt Bạch Hoa tỏa ra vài phần vui mừng. Gã quả thực không ngờ, vừa tiến vào Thanh linh bí cảnh, thế nhưng lại có cơ hội tốt như vậy.

Chính là...... Bạch Hoa nhìn hài tử diện mạo đẹp đẽ bên cạnh đối phương, ấn đường khẽ nhíu nhíu. Bởi từ nhỏ sinh hoạt tại địa phương kia, gã đối với chuyện sát ngôn quan sắc cực kỳ mẫn cảm, huống chi sự chán ghét của Từ Tử Dung cơ hồ là biểu lộ chẳng chút che dấu, gã không có khả năng phát hiện không ra.

Ca ca, vừa rồi hài tử này là xưng hô như vậy với Từ đạo hữu, nói cách khác, y là đệ đệ của Từ đạo hữu?

Bạch Hoa không khỏi có chút khó xử, muốn ôm chặt đùi vị Từ đạo hữu này, chỉ dựa vào mấy câu nói là tuyệt đối làm không được. Phương pháp tốt nhất hiển nhiên là phát triển ra một loại quan hệ càng thêm thân mật cùng y, nhưng nếu tiểu hài tử kia thủy chung dính bên cạnh, chỉ e vị Từ đạo hữu này vô luận như thế nào cũng không thể làm ra chuyện không phù hợp ngay trước mặt đệ đệ mình.

Trải qua một phen cân nhắc, Bạch Hoa quyết định không thể buông cho vị Từ đạo hữu này đi. Nếu có cơ hội câu dẫn hắn, trong vòng thời gian một tháng, chung quy có thể nắm được kẽ hở.

"Ngươi còn muốn dựa trên người ca ca ta bao lâu nữa?" Từ Tử Dung hung dữ đăm đăm nhìn Bạch Hoa, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia, y lại có kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn nhào đến triệt để rạch nát.

Nói ra cũng kỳ quái, y trước kia nhiều lắm là khát máu, từ trước tới nay chưa từng có ý muốn rạch mặt người khác, hôm nay coi như là lần đầu.

"A, thực xin lỗi." Nét hồng trên mặt Bạch Hoa càng thêm đậm, luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham đồng dạng xấu hổ vạn phần đứng thẳng dậy, anh phiền muộn, rõ ràng chỉ là đỡ người gặp nạn ngồi dậy, như thế nào vào tới miệng Từ Tử Dung, lại hiển lộ ý vị kỳ quái vậy chứ?

Càng đáng sợ chính là, anh thế nhưng bởi vì ngữ khí của Từ Tử Dung mà chột dạ, anh rốt cuộc là chột dạ cái gì? Trời hỡi anh rành rành là straight nha, ôm trai cũng thực là bình thường mà!!!

Đối với đủ loại tâm tình khó hiểu trong nội tâm, Từ Tử Nham quyết đoán lui quân, không thể dây vào thì ta tránh đi là được. Dù rằng có hảo cảm với Bách Mục Hóa, song vẻn vẹn chỉ là hảo cảm mà thôi, mắt thấy Tử Dung chẳng ưa đối phương như vậy, lại thêm thái độ còn rõ ràng hơn cả với Vệ Kình cùng Lặc Hổ, Từ Tử Nham quyết định, vẫn là tránh xa chút đi.

"Vậy, nếu Bách đạo hữu không có chuyện gì , chúng ta xin đi đây." Từ Tử Nham phủi phủi mông muốn đi, dù sao thời điểm cứu người mới nãy vốn không trông mong hồi đáp gì đó, vậy chi bằng ly khai sớm là tốt.

"Ách..." Bạch Hoa thế nhưng ngơ ngác, gã tự nhận dung mạo hiện giờ có thể xưng được với tuyệt sắc, hơn nữa hành vi của bản thân cũng không có gì thái quá, cho dù nội tâm đối phương có phòng bị đối với người xa lạ, cũng chẳng có lý do gì trực tiếp quẳng lại gã ly khai chứ?

Lại nói, gã cũng không có thể để Từ Tử Nham đi a, Từ Tử Nham nếu đi mất, thì gã phải làm sao đây? Gã là thông qua tác dụng của Thanh linh dẫn cùng Long hình ngọc bội mới may mắn đột phá Trúc cơ. Song các loại pháp thuật sau Trúc cơ gã căn bản là không hiểu, hơn nữa trong túi Càn Khôn trên người gã, cũng chỉ có hơn mười khối linh thạch hạ phẩm thảm thương, ngay cả một thanh phi kiếm cũng không có.

Nhìn tứ phía mênh mông, nếu dùng hai cái đùi này đi, chỉ sợ hết một tháng cũng chẳng thể ra khỏi thảo nguyên này.

"Từ đạo hữu......." Bạch Hoa cười khổ nói: "Ta là vô duyên vô cớ bị kéo vào nơi này, trên người cái gì cũng không mang. Hơn nữa, ta mới Trúc cơ không lâu, ngay cả phi kiếm còn chưa kịp chuẩn bị......"

Từ Tử Nham nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày, nếu lời đối phương nói là thật, sự tình liền có chút khó xử. Dù sao đối phương chính là mới Trúc cơ, ngay cả cảnh giới cũng chưa có ổn định, giả như ngay cả phi kiếm cũng không có, vậy bỏ gã lại chốn này, chẳng khác gì với chờ chết.

Thấy chết không cứu, anh làm không được, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể mang theo gã cùng đi.

Ngay tại thời điểm Từ Tử Nham đồng ý mang theo Bách Mục Hóa kia ly khai, gương mặt Từ Tử Dung đã đen thui khiến anh không dám nhìn thẳng.

Anh cũng không hiểu Tử Dung vì cái gì lại chán ghét người thanh niên tuấn mỹ này đến vậy. Theo lý thuyết mọi người là động vật thị giác, Bách Mục Hóa cư xử nói năng cũng không tồi, sao Tử Dung lại không ưa gã đến vậy?

Cưỡi trên phi kiếm của Từ Tử Nham, Bạch Hoa ngược lại ngoan ngoãn ngồi phía sau không nhúc nhích. Thi thoảng tiếp xúc mục quang cùng Từ Tử Nham, cũng chỉ là lộ ra một ý cười ngượng ngùng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục đã gặp mặt !!!

Bạch Hoa thật thông minh phải không! Nhanh như vậy liền phân tích ra phải ôm đùi.