Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 76

CHƯƠNG 76

Nếu không phải như vậy, Từ Tử Dung cũng không có khả năng kết thành khế ước cùng một con thỏ thoạt nhìn rất kỳ quái như thế.

Từ Tử Nham cảm thấy, loại khế ước đẳng cấp cao này ngược lại rất giống một loại khế ước hợp tác, nó hoàn toàn thành lập trên nền tảng song phương muốn hợp tác, vô luận bên nào cũng có thể hủy ước. Khế ước không có tác dụng hạn chế gì, nhiều nhất cũng chỉ là xây dựng một cầu nối có thể kết nối nhân loại cùng yêu thú với nhau.

—— Dù sao trước khi biến đổi, yêu thú muốn liên lạc cùng nhân loại thật sự là rất khó khăn!

Bất quá Từ Tử Dung cũng không lo lắng linh thú phản phệ, phàm là song phương ký kết loại khế ước bình đẳng này, cho dù giải trừ khế ước, trong vòng mười năm cũng vô pháp gây thương tổn đối phương.

Mang theo một con thỏ kỳ quái, huynh đệ hai người bắt đầu tự do không mục đích đi dạo trong Thanh linh bí cảnh.

Phạm vi Thanh linh bí cảnh thật sự quá rộng lớn, Từ Tử Nham quả thực không thể tưởng tượng, môn phái siêu cấp có thể dùng cả Thanh linh bí cảnh làm lãnh địa này là khổng lồ đến cỡ nào.

Song ngẫm lại, môn phái cường đại như vậy thế nhưng lại bị chôn vùi triệt để trong cuộc tranh đấu cùng một môn phái của đại vực khác, không khỏi làm cho người ta kiếp sợ đối với môn phái siêu cấp của đại vực kia.

Bất quá —— hết thảy những cái này đều không có quan hệ gì với Từ Tử Nham. ╮(╯▽╰)╭, ngoại trừ đấu tranh cùng Yêu tu, Huyền Vũ Vực tổng thể mà nói vẫn là một chốn tương đối hòa bình.

Giữa chính đạo ma đạo tuy rằng cũng có tranh chấp nhất định, thậm chí chuyện mờ ám bên dưới các đại tông môn cũng không ít, bất quá vì áp lực của Yêu tu, những xung đột đó đều bị khống chế trong phạm vi có thể chấp nhận.

Từ điểm này mà nói, hòa bình của Huyền Vũ Vực cũng xem như là nhờ Yêu tu mang đến.

Bởi vì không có cảm nhận được lời hiệu triệu nào, cũng không có phát hiện chốn cung điện phế tích gì, thế nên hai người Từ Tử Nham Từ Tử Dung dạo chơi trong Thanh linh bí cảnh ước chừng bảy ngày. Tìm kiếm truyền thừa trong Thanh linh bí cảnh, cơ duyên phi thường trọng yếu, Từ Tử Nham tự nhận có được con rối Hoàng kim cự thú là đã rất thỏa mãn rồi.

"Ế?" Từ Tử Nham từ xa xa phát hiện một bóng người bay qua phía trước bọn họ, sau đó không lâu lại vòng về, bay về hướng hai người bọn họ.

"Nhị vị đạo hữu hữu lễ." Người nọ vừa thấy mặt liền thực nhiệt tình chào hỏi.

Từ Tử Nham cũng chắp tay đáp lễ: "Vị đạo hữu này......"

"Tại hạ Tiếu Nguyên Môn Triệu Hữu Câu." Người thanh niên mảnh mai cười cười nói."Hai vị chính là đệ tử của Lưu Quang Tông?"

Từ Tử Nham gật đầu mỉm cười: "Đúng vậy. Tại hạ Từ Tử Nham, đây là đệ đệ Từ Tử Dung. Không biết Triệu đạo hữu tìm hai huynh đệ chúng ta có chuyện gì không?"

Triệu Hữu Câu nghe được Từ Tử Nham xác nhận phỏng đoán của mình, nhất thời hai mắt sáng ngời: "Là thế này, ta cùng hai vị đệ tử Thiên Vũ Tông phát hiện một phế tích, bên trong khả năng có truyền thừa của môn phái thượng cổ. Chẳng hay Từ huynh có hứng thú cùng chúng ta thăm dò hay không?"

Đồng tử Từ Tử Nham chợt co rụt, Truyền thừa chi địa! Song rất nhanh anh liền bắt đầu cảnh giác. Mỉm cười nhìn Triệu Hữu Câu: "Hửm? Không biết Triệu đạo hữu vì sao muốn mời hai huynh đệ chúng ta vậy? Truyền thừa chi địa của Thanh linh bí cảnh bình thường đều thực an toàn, Triệu đạo hữu hoàn toàn không cần chúng ta tương trợ chứ."

Triệu Hữu Câu bất đắc dĩ cười khổ: "Ta cũng biết thông thường Truyền thừa chi địa không có nguy hiểm gì, song chỗ truyền thừa này lại có phần đặc thù...... A, ta không phải nói chốn đó nguy hiểm, mà là lối vào có một đại trận phòng ngự, ta cùng một vị đệ tử Thiên Vũ Tông nghiên cứu hai ngày mới minh bạch, nếu là muốn tiến vào nơi đó, nhất định phải có năm người, phân biệt đứng trên vị trí ngũ hành kết thành một Ngũ hành luân hồi trận mới có thể tiến vào."

Nói xong, biểu tình trên mặt y thập phần sầu não: "Huynh biết đấy, Thanh linh bí cảnh này thập phần rộng lớn, ta chỉ tìm người cũng mất mấy ngày rồi, thật vất vả mới gặp hai người các huynh đó."

"Nguyên lai là như vậy......" Từ Tử Nham gật gật đầu, anh ngược lại không hoài nghi lời nói của đối phương. Dẫu sao phương thức mở khóa Truyền thừa chi địa muôn hình muôn vẻ, cũng không có quy củ nhất định, mỗi một vị tu sĩ lưu lại Truyền thừa chi địa đều có sở thích bất đồng, ví dụ từng có một chốn truyền thừa lưu lại một con linh thú canh gác, chỉ cho phép tu sĩ nữ có dung mạo được nó chấp thuận được tiến vào.......

"Không biết Từ đạo hữu có ý định thăm dò cùng chúng ta hay không? Ta cùng vị đệ tử Thiên Vũ Tông kia trên cơ bản đã có thể xác nhận, đây là một Truyền thừa chi địa cỡ lớn, bên trong ít nhất sẽ có hơn ba truyền thừa. Sau khi chúng ta thông qua đại trận sẽ giải tán, giành được truyền thừa phải dựa vào cơ duyên của mỗi người." Triệu Hữu Câu cũng rất khôn khéo, vừa nói đã đưa ra lợi ích, dù sao có thể tiến vào Truyền thừa chi địa, bản thân vốn đã là một lợi ích cực lớn rồi.

Y cũng không lo lắng Từ Tử Nham sẽ cự tuyệt, có thể tiến vào một Truyền thừa chi địa cỡ lớn cũng mang nghĩa, tỷ lệ truyền thừa giành được gia tăng rất nhiều. Chẳng ai sẽ cự tuyệt cơ hội như vậy, đối với tu sĩ mà nói, cơ duyên so với tu vi chính là càng thêm quan trọng.

"Được! Ta đồng ý." Từ Tử Nham chẳng chút cân nhắc liền đồng ý, cơ hội như vậy anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Triệu Hữu Câu nhận được lời chấp nhận thuyết phục cũng lộ vẻ phi thường cao hứng, tuy rằng hiện giờ khoảng cách đến ngày Thanh linh bí cảnh kết thúc còn những nửa tháng, song trong đây phạm vi lớn như vậy, ai biết khi nào thì mới có thể gặp được người, có thể giải quyết vấn đề thiếu người cấp thiết cũng có thể giúp bọn họ có nhiều cơ hội lựa chọn truyền thừa hơn. Phải biết rằng, nhận truyền thừa cũng cần thời gian, nếu bởi vì thời gian không đủ kết quả không thể tiếp nhận truyền thừa hoàn chỉnh, thì tuyệt đối có thể khiến người sầu muộn đến chết.

Từ Tử Nham nhìn không ra năng lực của Triệu Hữu Câu, vậy cũng liền có nghĩa đối phương ít nhất cũng là tu vi Trúc cơ trung kỳ, hơn nữa, tuy rằng anh vẫn luôn bám theo sau Triệu Hữu Câu, song vẫn cẩn thận bảo trì khoảng cách nhất định.

Dù rằng tỷ lệ rất thấp, nhưng anh cũng không loại trừ, Triệu Hữu Câu là kẻ điên mất trí, muốn mai phục hai huynh đệ bọn họ. Bởi vậy, anh còn cố ý kéo giãn một khoảng cách ngắn cùng Từ Tử Dung, như vậy, giả như Triệu Hữu Câu có tiến hành tập kích anh, ít nhất Từ Tử Dung sẽ có thời gian phản ứng nhất định.

Đương nhiên, ý tưởng này của Từ Tử Nham vấp phải sự phản kháng của Từ Tử Dung, đáng tiếc loại phản kháng mỏng manh của y rất nhanh liền bị anh gạt bỏ. Anh đúng là rất cưng chiều đệ đệ, chỉ khi nào đề cập tới vấn đề an toàn của Từ Tử Dung, dù nhõng nhẽo thế nào cũng đều không dùng được!

Triệu Hữu Câu đối với sự đề phòng của Từ Tử Nham cũng không có phản cảm gì, nếu là y gặp loại sự tình này, khẳng định cũng sẽ không mù quáng tin tưởng đối phương.

Thanh linh bí cảnh này rộng lớn như vậy, ngoại trừ những đệ tử bọn họ được trưởng lão môn phái mang đến, thi thoảng cũng sẽ có Ma tu lui tới. Tuy nói bởi vì có thông đạo hạn chế, tu vi mọi người đều dưới Trúc cơ kỳ, song một Trúc cơ hậu kỳ, phục kích hai Trúc cơ sơ kỳ, không phải là thành vấn đề rồi sao.

Lúc trước y kỳ thật có nói dối một điều, trước khi gặp được Từ Tử Nham, y cũng từng gặp một người. Bất quá y chưa từng gặp qua người kia, hơn nữa khí tức trên thân đối phương cũng khiến y cảm giác không quá thoải mái, vậy nên y liền dứt khoát buông tay, ngay cả gặp mặt cũng không, trực tiếp lướt qua.

Y mặc dù tuổi tác lớn hơn Từ Tử Nham rất nhiều, nhưng cũng là tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ thực sự, cho dù đối phương là Ma tu, nếu quả thật có ý muốn tấn công y cũng phải cân nhắc một chút.

Đúng như y dự đoán, người kia cũng không dây dưa với y, trực tiếp lướt qua ly khai, thậm chí ngay cả lời chào hỏi từ xa cũng lược bớt. Điều này đồng thời cũng làm cho Triệu Hữu Câu càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình, người kia ít nhất có tám phần có khả năng là Ma tu.

Lúc trước nói Thanh linh bí cảnh không phải tuyệt đối an toàn, chính là bởi vì nơi này có Ma tu tồn tại. Phải biết rằng, Ma tu trước nay vẫn đồng nghĩa với tà ác, gϊếŧ người đoạt bảo, thậm chí đơn giản là tâm tình khó chịu mà gϊếŧ người quả thực cũng là quá bình thường.

Trong lòng Triệu Hữu Câu kỳ thật cũng có chút may mắn, bởi vì trước lúc y tiến vào thông đạo, vẫn luôn đứng sau trưởng lão môn phái, cho nên thời điểm người của Lưu Quang Tông tiến vào thông đạo, y thấy được thập phần rõ ràng.

Từ gia huynh đệ này chính là y ghi nhớ khi đó, dù sao Từ Tử Dung tuổi nhỏ như vậy thế nhưng cũng đã đạt tới Trúc cơ, tuyệt đối là biểu hiện khiến người thán phục.

Triệu Hữu Câu dọc đường đều thực nhiệt tình tán gẫu cùng Từ Tử Nham, có được cơ hội tiến vào nơi này, tuyệt đối là tinh anh của các môn phái.

Y thân là đại đệ tử của chưởng môn Tiếu Nguyên Môn, tương lai cơ hồ nhất định sẽ kế thừa Tiếu Nguyên Môn. Lúc này, kết quan hệ cùng các tu sĩ thực lực khác, tuyệt đối là một vụ buôn bán chỉ lời không lỗ.

Từ Tử Nham cũng không có cự tuyệt thiện ý Triệu Hữu Câu biểu hiện ra, anh rất rõ ràng cái gọi là thêm bằng hữu tiện nhiều bề, một thân một mình là tuyệt đối không có biện pháp sinh sống trên thế giới này.

Anh cùng Triệu Hữu Câu tán gẫu thật sự ăn ý, đối phương cũng là người tính tình cởi mở, bởi vậy rất nhanh hai người liền xưng hô Từ huynh, Triệu huynh với nhau.

Thời điểmTừ Tử Nham cùng Triệu Hữu Câu tán gẫu đến vui vẻ, Từ Tử Dung lại đầy mặt âm trầm nhìn chằm chằm sau lưng Triệu Hữu Câu. Có mệnh lệnh của ca ca cản trở, y cần phải kéo giãn một khoảng cách nhất định cùng với ca ca, bởi vậy y hoàn toàn không có biện pháp tham gia vào trong câu chuyện của đối phương, chỉ có thể u ám dùng mục quang tràn ngập oán niệm trân trân nhìn hai người phía trước.

"Kỳ quái, trong Thanh linh bí cảnh bốn mùa như xuân, ta sao đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí nhỉ? Từ huynh đệ có cảm thấy không?" Triệu Hữu Câu đột nhiên rùng mình một cái, sau đó nghi hoặc nhìn nhìn chung quanh.

"Hử? Lạnh? Không có a? Triệu huynh không phải bị nhiễm phong hàn rồi chứ." Từ Tử Nham vừa thốt ra lời kia liền nhịn không được nở nụ cười, anh chính là hỏi theo thói quen, mà quên mất, người tu chân chính là sẽ không sinh bệnh.

Triệu Hữu Câu nghe vậy cũng cười ha ha, y đem lời này của Từ Tử Nham trở thành trêu ghẹo mình, rất nhanh liền quăng cơn rùng mình ra sau đầu.

Ba người một hàng phi hành non nửa ngày, cuối cùng thấy được một ngọn núi cao lớn xa xa. Ngọn núi nguy nga hùng vĩ, khí thế hào hùng, một dải nước trắng từ đỉnh núi lao nhanh xuống dưới, rơi vào bên trong hồ sâu, dấy lên hằng hà bọt nước.

"Tới rồi, mục tiêu của chúng ta nằm ngay phía sau thác nước." Triệu Hữu Câu chỉ vào thác nước trắng bạc nói.

Từ Tử Nham gật gật đầu, càng tới gần thác nước, anh càng có thể cảm nhận được một lời kêu gọi nhàn nhạt, đây là cảm giác đặc thù của Truyền thừa chi địa. Phàm là người trong cơ thể có Thanh linh ấn, tiếp cận Truyền thừa chi địa trong phạm vi nhất định, sẽ đều có cảm giác như vậy.

Nếu Truyền thừa chi địa không phải là ngụy tạo, như vậy khả năng Triệu Hữu Câu lừa gạt bọn họ liền giảm đi rất nhiều. Lại thêm Từ Tử Dung cũng truyền âm nói cho anh, trải qua liên hệ cùng thực vật xung quanh, gồm cả Triệu Hữu Câu, tổng cộng chỉ có ba người từng đi qua nơi này.

Xác nhận được độ đáng tin của Triệu Hữu Câu, Từ Tử Nham rõ ràng càng thêm nhiệt tình, đối với một bằng hữu chính đạo đệ tử, anh đương nhiên không thể lại thể hiện sự phòng bị đối với người xa lạ.