Bình Phàm

Chương 23: Phiên ngoại: mùa đông năm đó [H]

Bé Gạo: anh; tiểu Lâm: cậu. Xưng hô thì bé Gạo vẫn sẽ gọi tiểu Lâm là anh.

____________

Kể về mùa đông năm đó, tiểu Lâm giành được học bổng du học. Không thể chờ thời tiết sang xuân, cậu quyết định mua vé qua đó trước, đón xuân cùng người yêu còn hơn là sang năm mới một mình.

Răng va lập cập vào nhau, tiểu Lâm siết chặt tờ địa chỉ, co ro một góc xe taxi, ôm Vali hành lí, nhìn mà thương mà tội...

Vì muốn dành cho bé Gạo một bất ngờ nên cậu không gọi trước mà mò đến tận cửa, nhấn chuông, đập cửa, làm mọi cách tạo tiếng động vì sợ bản thân run rẩy không dùng lực tốt.

Gần như bật khóc vì lạnh thì cửa mở ra, là bé Gạo năm nào nhỏ nhắn ôm ôm, nay đã cao hơn cậu một cái đầu.

"Bé Gạo... Bé Gạo...!! Cuối cùng cũng gặp được em rồi!!"

Tiểu Lâm ôm chần lấy người kia, bật khóc nức nở, loáng thoáng nghe tiếng đóng cửa cùng tiếng cười khẽ của bé "mừng anh trở về vòng tay em".

Anh bất mãn vì bị gọi nhũ danh xấu hổ "bé Gạo", giúp cậu cởϊ áσ khoác, bật máy sưởi, pha ly sữa nóng xong thì búng nhẹ trán cậu "đừng gọi em là bé Gạo, em tên Âu!".

"Nhưng mà... Nhưng mà quen miệng rồi.", cậu lí nhí đỏ mặt nhấp sữa, "bé Gạo" nghe dễ thương nha...

"Gọi một tiếng bé Gạo, phạt tét mông một cái!"

Tiểu Lâm á khẩu. Cậu im lặng uống sữa, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của anh, từ đầu đến cuối không dám hó hé một lời, mãi đến khi vùi mình trong chăn êm nệm ấm, cậu mới mơ màng buộc miệng "bé Gạo, ngủ ngon".

Hôn trán tiểu Lâm, anh kéo cậu vào lòng, khẽ đáp lại "ừm, bảo bối, ngủ ngon".

Cậu theo thói quen cứ buộc miệng một tiếng "bé Gạo", hai tiếng "bé Gạo"... Gần đến cuối tuần, tiểu Lâm sảng khoái đứng ở ban công vươn vai, cậu dần thích nghi với mùa đông, trên người phủ thật nhiều lớp áo, lại được cưng sủng đến muốn béo lên.

"Đứa ngốc, anh đứng ở ban công hứng gió làm gì đấy?! Vào đây!!", anh tay xách nách mang đồ ăn vào nhà, tá hỏa phát hiện cửa ban công mở toang ra, tiểu Lâm thì chỉ có áo ngủ lông chắn gió, hắc tuyến giăng đầy đầu anh.

Cậu thấy anh về thì vội chạy vào, đóng cửa ban công, lững thững đi đến phụ anh mang đồ xuống bếp rồi sắp xếp gọi ghẽ vào tủ lạnh. Anh đứng khoanh tay, tựa vào tường nhìn cậu bận rộn dọn dẹp.

"Lại đây"

Cậu đang than thở mua nhiều đồ quá thì nghe tiếng anh gọi mình, ngừng lại động tác cất thịt vào tủ đông, cậu khó hiểu nhìn anh.

"Em nói anh lại đây"

Thả đồ xuống đất, đóng tủ đông lại, cậu chớp mắt đến gần anh "sao á?". Anh vươn tay nắm lấy tay cậu, tay cậu vẫn không vơi đi sự lạnh lẽo, ôm cậu vào lòng, luồn tay lần mò vào trong áo lông, vuốt ve nhẹ làn da trơn nhẵn mát mẻ, anh cưng chiều hôn lên môi cậu.

"Tiểu Lâm luôn dễ nhiễm lạnh như vậy", nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cậu, anh thì thầm.

"Gì... Gì chứ... Không có đâu!", cậu mím môi muốn đẩy anh ra, người luôn lạnh quanh năm thường hay ỷ lại kẻ có thân nhiệt ấm. Trời sinh một cặp, Gạo là thân nhiệt ấm để tiểu Lâm dựa vào. Nhưng đôi khi cậu không muốn cam chịu chấp nhận sự thật đó!

Bàn tay ấm áp càn quấy vuốt ve dần lên trên, tiểu Lâm khe khẽ thở đều, nhịn xuống khao khát được "yêu thương".

"Ưʍ...", mím chặt môi để không phát ra tiếng nỉ non đáng xấu hổ. Cậu vung tay đánh đánh vòm ngực rắn chắn của anh.

SOẠT. Áo ngủ lông dễ dàng bị cởi ra, chừa lại qυầи ɭóŧ đen ôm sát cặp mông tròn trình. Anh cười hài lòng nhìn hành động tự giác ôm chặt lấy anh của cậu. Thói quen luôn là thứ đáng sợ.

"A...", mặt tiểu Lâm đỏ bừng thiếu điều bốc khói trên đỉnh đầu, cậu vẫn dán chặt lên người anh, cách lớp quần áo của anh mà hưởng thụ sự ấm áp.

Hai hạt đậu nhỏ được anh vân vê dần cứng rắn lên, nổi bật giữa làn da trắng như tuyết, anh không kìm lòng được mà bồng cậu theo kiểu bố mẹ bồng con cái, hướng phòng ngủ bước qua.

( cha mẹ bồng con cái: hai chân đang ra giữ hai bên thắt lưng, tay ôm cổ, bám vai)

Cơ thể trần trụi tiếp xúc khí lạnh, lại ma sát với quần áo ấm khiến cậu có cảm giác khác lạ dâng trào, tiểu huynh đệ cũng không chịu thua kém, dần cương lên sau những lần như có không cọ phải quần anh.

"Ách... Bé Gạo... A..."

Bị quăng xuống giường lạnh, tiểu Lâm thoáng chốc rụt người muốn trốn trong chăn.

Anh không lôi cậu ra mà cùng chui tịt vào chăn mà hành sự. Dơ thì sao? Giặt thôi!

Chống hai bên người tiểu Lâm, anh cúi xuống hôn lên từng tấc từng tấc da thịt cậu, tham luyến mυ'ŧ nhẹ, cắn nhẹ lên cơ thể này, hận không thể ăn luôn cậu vào bụng.

"Ưʍ...nn...mm...", cậu vùi mặt vào gối nên tiếng than thở thoải mái bị kìm lại. Anh bất mãn chồm người dậy, cái chăn theo động tác mà rơi phía sau, để tiểu Lâm bị cơn lạnh kéo đến chui khỏi gối, nức nở ôm lấy cổ anh cầu sưởi ấm.

"Bé Gạo... Bé Gạ... A!", mông bị đánh một cái, cậu trừng cặp mắt đọng hơi nước, ủy khuất nhìn anh.

"A!", lại bị đánh thêm một cái, chẳng biết vô tình hay cố ý, lại đánh ngay trên tiểu huyệt, khiến cảm giác tên dại lan khắp cơ thể, tiểu Lâm khẽ than nhẹ thoải mái, cậu co đùi cọ đến giữa hai chân anh, tỏ ý cầu kɧoáı ©ảʍ.

"Tiểu yêu tinh, gọi một tiếng lão công, tôi sẽ thỏa mãn em", hôn nhẹ lên khoé mắt đang chìm đắm trong biển tình, anh nhếch môi nói.

"Ừm...", vươn lưỡi liếʍ nhẹ môi y, hé môi nỉ non mấy chữ "lão công...", chính thức đánh bay lý trí cuối cùng còn sót lại của anh.

Tiểu Lâm cảm giác lỗ huyệt khít chặt bị vật thể mềm mại ẩm ướt chen vào, tỉnh táo lại một chút thì nhận ra anh đang dùng lưỡi nới rộng tiểu huyệt của cậu.

"A... A...", những ngón tay luồn vào tóc anh, cậu ngẩn cổ bật ra những tiếng rên mê người.

"A... Ưʍ.. Lão công...", vặn vẹo eo, vách tràng tiếp xúc với lưỡi khiến cậu ngứa ngáy, tê dại, nam căn cương lên rỉ dần bạch trọc. Tiểu Lâm chẳng còn biết trời trăng gì cả, chỉ biết rằng khó chịu xen lẫn kɧoáı ©ảʍ ồ ạt tràn đến các tế bào thần kinh...

"Nha~ a.... A... Anh muốn... Anh ra...", tiểu huyệt siết chặt chiếc lưỡi của anh, cậu oằn nguời, bắn lên đầy bụng mình. Anh rút lưỡi ra, thay vào đó là cự long với gân xanh tím to lớn. Mặt cậu thoáng trắng bệnh lại, dù ngày trước có làm qua nhưng kích cỡ kia cũng quá ác liệt rồi, tự thương bản thân bảy ngày tới phải an phận thủ tường trên giường, cậu vươn tay giữ hai chân thành chữ M, khuôn mặt đọng tình mê luyến.

"Đau thì ôm chặt em.", anh cầm tay cậu đặt lên vai mình, giữ hai chân căng ra hết mức, cự long cương cứng nhắm ngay miệng huyệt, một đường đâm vào toàn bộ.

"A...a... Đầy... Đầy quá...", ghì chặt vai anh, cậu khẽ nức nở, tiểu huyệt đón nhận cự vật quen thuộc, khép mở nuốt cự long luồn sâu vào hơn rồi bao chặt lấy. "Ân... A... Động... Động đi...".

Anh hút một ngụm khí lạnh, cắn mạnh lên cần cổ cậu và mắng "yêu tinh!", anh từ từ đâm vào rút ra, cảm nhận sự bao lấy chặt chẽ và ấm áp, vách tràng ẩm ướt tiếng nước lép nhép vang lên cùng tiếng rên theo tiết tấu của cậu.

"A... Ân.. A... A..."

Rồi sau đó là từng đợt luận động mạnh mẽ, nhanh như thủy triều, khiến cậu ôm chặt cổ anh, phối hợp không kịp và chẳng thể phát ra từ nào trọng vẹn nữa, chỉ còn có thể "nn...nn..." Rồi "a...a...a".

Cự long chôn trong cơ thể cậu sưng to hơn, tiểu Lâm biết gần đến lúc, nhịn lại nam căn của bản thân cũng muốn, vặn vẹo eo một chút, tiểu huyệt ngậm chặt cự long hơn, siết chặt hơn một chút.

Tiểu Lâm chỉ nghe người kia than một tiếng "khốn!" Rồi một dòng dịch nóng ấm tràn vào trong tiểu huyệt của cậu, "a~", tiểu Lâm cũng phát tiết ra theo.

Mùi tìиɧ ɖu͙© quanh quẩn trong phòng vẫn không vơi đi đến tận hôm sau. Mà không chỉ phòng ngủ, còn có phòng tắm, phòng bếp, phòng khách nữa. Tiểu Lâm nằm lì trên giường hơn một tuần mới đủ sức mà đứng lên. Cậu tự cảm thán... Sinh lực người kia hảo đáng sợ.

Đời còn dài, còn nằm hoài.

_____Hạ màn_____