Bình Phàm

Chương 24: Ngoại truyện: Cái kết của Phong Minh

Với sự thương xót từ độc giả đã đánh chết được sự ghẻ lạnh của tác giả. Lần này Phong Minh sẽ được giải thoát (^∇^)

__________

Phòng ngủ rộng lớn được chiếu sáng bởi những ánh nắng nhảy múa bên khung cửa sổ. Trên chiếc giường rộng lớn, một chàng trai cuộn người trong chăn, rúc vào một bên giường, khẽ rên nhẹ rồi từ từ tỉnh giấc.

Đồng hồ sinh học của Phong Minh vận hành. Mơ màng dụi dụi mắt, hắn ngây ngốc rời giường, đi vệ sinh sạch sẽ. Hôm qua đám người kia không làm, thắt lưng không có vết bầm va chạm nào cả. Cũng chẳng quan trọng gì, nay không làm thì có khi mai lại làm thì sao?

Kể từ lúc hắn chết lặng nơi gác mái, thôi không hồ nháo thì được chuyển xuống nhà chính, họ nói, hắn càng ngoan thì trừ làm vật phát tiết, họ sẽ không hành hạ hắn gì nữa.

"Da thịt tốt thì cần bảo dưỡng", là câu nói của người đàn ông đối với một món đồ tìиɧ ɖu͙© như Phong Minh. Hắn ngoan ngoãn im lặng xem như chấp nhận.

Não hình như bị thoái hoá đi. Có những buổi sáng, Phong Minh ngây người trên giường, giật mình nhận ra lí do mình ở đây sau một hồi tự hỏi. Có những buổi tối, lúc làʍ t̠ìиɦ xong, hắn khát cầu một cái ôm ấm lòng nhưng khi hé môi thì cổ họng chẳng thể phát ra được điều gì.

Vài tháng trôi qua, xuân hạ thu đông gì đó Phong Minh không rõ. Cứ độ đêm về là hắn lại nằm mộng và mơ.

Dương Mai là ai?... Những giấc mơ đứt quãng về một cô gái, một cái tên mơ hồ. Dương Phàm là ai?... Cậu ấy cũng vùng vẫy, kêu khóc, cậu ấy cũng giống mình sao? Đều bị cưỡng bức trước mặt mình?

Những giấc mơ mơ hồ khiến Phong Minh chẳng biết đang sống giữa thực hay ảo. Hắn ngày càng ngây ngốc khờ ra.

Vào một buổi chiều, người đàn ông dắt bạn mình về nhà chơi. Phong Minh đang ngồi ghế phơi nắng bên cửa sổ, hắn nghiêng đầu nhìn qua, rồi thu tầm mắt lại.

"Kia là..."

" "con tin" của tôi, kệ cậu ta. Nào, vào phòng, chúng ta bàn chuyện", người đàn ông cười, vỗ vai người bạn của mình.

Họ nói chuyện rất lâu, đến khi Phong Minh giật mình thức giấc thì hắn mới nhận ra bản thân không còn ngồi trên ghế tựa bên cửa sổ nữa.

"Cậu tỉnh rồi?", là người bạn của người đàn ông.

"Ân.", nhàn nhạt đáp lại.

"Không tự hỏi tại sao cậu lại ở trên xe tôi sao?", người đó lên tiếng phá vỡ cục diện yên tĩnh.

"Tại sao tôi lại ở trên xe anh?", Phong Minh khó hiểu hỏi.

"Vì cậu được tặng cho tôi"

"À", Phong Minh ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ, bạn bè của kẻ khốn cũng là những kẻ khốn thôi, đau quen rồi, hắn cũng mặc kệ ngày mai ra sao.

Dừng lại trước biệt thự khu nhà giàu. Khu nhà này khiến Phong Minh không thoải mái. Hắn nhận ra, hắn đã từng ở đây!

"Cậu ngủ chung phòng ngủ với tôi"

Phong Minh lầm lủi theo sau người kia.

"Tôi là Quân Trì", anh đưa một bộ quần áo mới cho hắn, tiếp lời "đi tắm rồi thay ra, tôi đưa cậu đi ăn tối".

Phong Minh nhận lấy, nhu thuận nghe theo, đi tắm. Khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, ánh mắt không gợn sóng của anh thoáng nhu hoà.

Áo thun trơn và quần bó ôm sát đôi chân thon. Phong Minh cảm giác không thoải mái lắm.

"Sao vậy? Quen không mặc quần rồi?", giọng nói trêu chọc bên tai khiến mặt Phong Minh chốc cái đỏ bừng như cà chua chín, Quân Trì thải mái cười to, xoa đầu hắn rồi anh bước đi lấy xe.

Bỏ lại Phong Minh ngơ ngác vì không biết đang thực hay mơ. Thế là từ này sẽ sống với một mình anh ta thôi? Một mình anh ta? Chỉ duy nhất anh ta và không có đám người kia?! Phong Minh nhẹ thở dài, chẳng biết vì thấy may mắn hay vì tiếc cho bản thân lưu lạc nay đây mai đó nữa.

Đặt chân vào nhà hàng Nhật. Hắn rụt rè đi sau lưng anh, không đủ can đảm nhìn chung quanh khi mà ai đi ra, đi vào cũng thật sang trọng, thật giàu có.

"Xin chào Quân tổng, phòng VIP ngài đặt đã có, xin mời theo tôi."

Gian phòng nhỏ ấm cúng, đồ ăn nóng tỏa mùi thơm khiến Phong Minh không tự chủ mà xoa bụng mình.

Hai người ngồi ngay cạnh nhau, anh nhẹ giọng nói "cậu cứ ăn cho thoải mái đi", tách đôi đũa gỗ, đặt vào tay Phong Minh.

"...cảm ơn", dù hắn ậm ừ nhận đũa, vẫn là ăn rau cà chứ ít đυ.ng đến sushi hay mấy món đắt tiền kia.

Miếng sushi cá ngừ rơi vào bát hắn, người kia cười nói "cậu gầy như thế tôi không có khẩu vị đâu, vẫn là ăn cho béo tốt". Phong Minh 囧 anh nuôi heo sao? Nghĩ thầm thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nhai nuốt mấy món trong bát do anh gắp vào.

Đoạn đường về nhà trầm mặc, anh bất đắc dĩ lên tiếng phá vỡ cục diện "Ăn no không? Không no tôi chở cậu đi ăn tiếp".

"Tôi... Tôi no rồi... Cảm ơn...", lúng túng vò vạ áo, Phong Minh cảm giác bản thân chả khác nào cô dâu nhỏ về nhà chồng... Hết sức là khẩn trương, từ khi lên xe cho đến khi thay áo ngủ màu hường, ngồi ở mép giường không động đậy.

"Tôi cứ cảm giác vừa mới cưới vợ về vậy", bật cười nhìn Phong Minh đang ngơ ngác, anh vươn tay, kéo Phong Minh lại gần sát mình, hai người ở trên giường, tựa vào nhau, im lặng, đọc sách.

Thật ra chỉ có anh là đọc sách, hắn thì nằm im không dám động đậy trong lòng anh, cơ thể căng cứng dần thả lỏng khi cơn buồn ngủ ập đến. Bên tai Phong Minh văng vẳng tiếng ai đó cùng sự ấm áp bao vây khiến hắn không tự chủ mà thanh thản ngủ một mạch đến tận trưa hôm sau.

Phong Minh thức dậy với tinh thần minh mẫn. Ngửi được mùi thơm thoang thoảng quanh nhà, hắn đứng dậy tìm đến mùi hương khiến bụng hắn sôi trào.

"Dậy rồi? Heo con, em mau ăn trưa đi"

Phong Minh đảo mắt ngẫm nghĩ. Ăn ít thì chê người ta không hợp khẩu vị, ngủ dậy muộn thì chê người ta là heo. Anh thiệt khiến tui hoang mang lắm đó anh hai à.

"Ngoan, ăn xong ở nhà nghỉ ngơi. Tôi phải đi làm rồi", xoa nhẹ lên mái tóc mềm của hắn, anh cầm tài liệu cùng áo khoác rời khỏi nhà.

Rảnh rỗi sinh nông nổi cấm có sai. Hắn đi tìm sách trên kệ đọc gϊếŧ thời gian chờ anh về. Anh có thói quen dùng tranh ảnh để dấu trang sách, sau vài ba ngày ở cùng anh, đơn thuần ôm nhau ngủ, thanh thản chờ anh về thì hắn đã không ít lần tìm được những bức ảnh. Có mặt mình trong đó.

"Những bức hình này là...?", hắn đoán già đoán non, lại chẳng đoán nổi ra điều gì.

Chờ tận tối, khi anh vừa đi làm về thì hắn lập tức tấn công, cầm mấy tấm ảnh, xông đến, mắt lấp lánh và hỏi "những bức này... tại sao?"

"Em không biết tôi, học đệ", anh khẽ cười, vươn tay xoa nhẹ đầu hắn.

Lội về quá khứ, khi Phong Minh học đại học, hắn là một kẻ đào hoa. Lội về quá khứ, Quân Trì là hội trưởng hội học sinh ưu tú, chẳng yêu ai dù nhiều người theo. Lần tình cờ, theo mô tuýp cũ, họ gặp nhau dưới gốc cây bàng, hắn trốn hút thuốc, anh tới để đọc sách. Chạm mặt nhau nhưng chỉ có một người bị tình yêu sét đánh va phải và không may, chính là anh.

Anh đã không nghĩ mối tình đầu của mình có thể đứng trước mặt mình lần nữa. Ngay từ khi thấy hắn ở trong nhà người huynh đệ thân thiết, anh quyết phải mang hắn đi.

"Ừ, thích thì cứ lấy về đi, dẫu gì cũng là công cụ tiết dục thôi" ( :v phũ quá man...)

Và rồi anh rước người về dinh. Không phải dạng theo trường phái hành động nên đối với anh, mỗi ngày thấy được hắn là thỏa mãn lắm rồi. Trong tâm trí hắn cũng có bóng ma từ vụ bắt cóc nên... bình bình đạm đạm sống qua ngày là hạnh phúc rồi.

[...]

Nhiều năm sau nhìn lại, Phong Minh cảm thán "chắc kiếp trước em có tu nên mới gặp người như anh". Quân Trì cười ha hả, thơm thật kêu lên mặt Phong Minh.

Viên mãn viên mãn a.

___ Hạ màn__

QvQ đừng hỏi sao đầu voi đuôi chuột, bạn tác giả đã cố gắng high lắm rồi mà high không nổi xin lỗi đồng bào nếu trông ngóng cảnh H mà không có nhé. *cúi đầu*