Bình Phàm

Chương 22: Phiên ngoại: hai đứa nhỏ

Câu chuyện về bé Gạo nhà Phong Đình và cậu nhóc Lâm nhà thư ký Triệu Nghi.

Như đã vắn tắt ở chương cuối, tương lai hai đứa nhỏ này về bên nhau, yêu thương nhau giống bậc cha chú. Mà muốn tiến tới tương lai thì phải đi qua quá khứ... Ngoại truyện này sẽ kể về cuộc gặp gỡ và hành trình dính lấy nhau của hai đứa.

Lần đầu gặp nhau là khi bé Gạo tập tễnh biết đi, Dương Phàm mang bé đến công ty vì vυ' nuôi bận chuyện nhà, tình cờ thay, Triệu Nghi phải mang theo con trai đi làm vì trường cho nghỉ đột xuất. Không cần biết tuổi tác vì tác giả dốt nhất là môn toán, chỉ cần biết lần đầu gặp nhau, bé Gạo đã hướng về phía cậu nhóc, ngây ngô gọi "bà xã!" và làm hành động dang tay đòi ôm.

Dương Phàm suýt làm rớt bình sữa của đứa nhỏ, Phong Đình khựng bút trong tay, còn Triệu Nghi vấp ngã... Chỉ có cậu nhóc là tròn mắt nhìn đứa nhỏ kia, rồi quăng cặp qua một bên chạy đến ôm chầm bé, cọ cọ má vào má bé, thủ thỉ thủ thỉ như vợ nhỏ gặp chồng... "ôi chao ôi chao, dễ thương dễ thương quá, ôm a ôm hoài luôn nha!".

Đứa nhỏ cười tít mắt hôn hôn má cậu nhóc, khiến lúc người lớn tách chúng ra thì người khóc lại là cậu nhóc, còn đứa nhỏ thì chỉ bất mãn hừ hừ trong lòng Dương Phàm.

"Con đấy! Phải ra dáng anh trai chứ, khóc thế ai coi được?", Triệu nghi đau đầu dỗ dỗ con trai, cậu nhóc dụi dụi mắt, nấc lên từng tiếng rồi lại khóc tiếp, nó thật sự muốn ôm đứa nhỏ kia a, nộn nộn thích lắm...

Cuối cùng Triệu Nghi phải để con trông đứa nhỏ cho Dương Phàm, cô còn công việc để lo nữa. Cậu nhóc bồng bé xuống phòng trà, ngồi lên ghế rồi bồng bé ngồi lên chân mình

"Anh là Lâm, em tên gì?"

"Em là Âu, Âu trong hải âu, baba hay gọi em là bé Gạo", đứa nhỏ tựa vào lòng cậu nhóc, cười ngọt trả lời. Không cần nói cũng biết cậu nhóc khoái cỡ nào, cậu nhóc cười tít mắt theo "ừ ừ, vậy anh gọi bé là bé Gạo nhé!". Con nít, chẳng đứa nào nghĩ đến chuyện mai này quen miệng gọi để mất hình tượng cả.

Bám nhau một ngày, bên nhau cả đời.

Đến lúc cậu nhóc thi cử bù đầu vào cấp ba thì bé Gạo của chúng ta bộc phát sự thông minh của mình, nhảy lớp!!!! Nhảy một hai lớp cũng không thể cái vèo lên cấp ba, uống sữa một hai ngày cũng không thể cái vèo cao hơn tiểu Lâm!! Bé Gạo hờn cả thế giới mất mấy tháng trời, đến khi cậu nhóc chạy ù qua nhà Dương Phàm và khoe tờ giấy báo đậu thì bé Gạo cũng vừa hết máu để leo lên cấp hai. Thế là bạn Lâm bị bé Gạo đè ra mà làm nũng đến ngọt mà gục trên giường, lúc cậu nhóc đã say ngủ, bé Gạo mở mắt ngắm nhìn cậu, vươn tay vuốt nhẹ gò má của cậu, khẽ thì thầm "ngoan ngoãn ngừng dậy thì đi, Lâm mà cao hơn Gạo là mai mốt chân sẽ dễ mỏi nhừ đó!".

Học giỏi là một cái tội, có tội thì phải trừng phạt. Phong Đình quyết định cho bé con đi du học. Thế là hai bố con cãi nhau một trận, cuộc cãi nhau ấy trĩ thế này,

"Bố tống con đi chỉ vì baba suốt ngày thơm con!"

"Không, vì con học giỏi, qua đó trau dồi trí tuệ".

"Dối trá! Bố người lớn mà dối trá! Con không thương bố! Con thương anh Lâm cơ!".

囧, Phong Đình càng quyết tâm chia cắt hai đứa nhỏ ra, gì chứ, trừng phạt là thú vui của các bậc phụ huynh mà lị.

Ngày bé Gạo lên đường đi du học, bé đãi thở dài mà khuyên nhủ an ủi cậu nhóc đang nước mắt ngắn dài, ôm không buông bé ra. "Anh Lâm cố học giỏi, ráng giành học bổng a, em qua trước học rồi mua căn hộ cho hai ta ở chung nghen!". Cậu nhóc dù biết các lấy học bổng nhưng vẫn e ngại chuyện rời đi, "anh... Anh lo... Anh sợ lắm...". Bé Gạo gằn giọng, "anh không muốn theo em thì thôi kệ anh, mau buông! Em còn phải lên máy bay!".

Dứt khoát gỡ tay cậu nhóc ra, kéo Vali vào khu vực cách ly mà không quay đầu lại, người thương tâm không chỉ có cậu nhóc nhưng bé đã nhủ thầm phải dứt khoát để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu nhóc nào đó sợ hãi mà đi theo.

Đó là mùa đông lạnh lẽo, bé Gạo của chúng ta đang chui rúc trong chăn ấm để cố lết qua mùa đông thứ ba ở xứ người thì bị tiếng chuông phá bĩnh năm lần bảy lượt. Tức giận ra mở cửa, vừa định mắng chửi người thì bé Gạo sững lại. Cậu nhóc năm nào khóc ở sân bay hiện tại mặt mũi đỏ bừng kích động mà từ cửa nhà lao thẳng vào lòng đứa nhỏ. Cậu nhóc gào lên "bé Gạo! Cuối cùng... Cuối cùng cũng gặp lại em rồi... Oa!".

Đứa nhỏ bị ôm bật cười, đóng cửa rồi càng ôm siết người trong lòng "mừng anh trở về, trong vòng tay em".

Có hai đứa nhỏ du học sinh, dính nhau như hình với bóng, ngày qua tháng nọ, từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Nhân dịp bé Gạo ngày nào tròn 18, tiểu Lâm đã tình nguyện bị ăn sạch không chừa lại manh giáp, còn bị ép đổi xưng hô, phải gọi là Âu, nếu tiểu Lâm buộc miệng "bé Gạo" thì hôm đó sẽ bị làm ba lần, sau đó là cấp số nhân đến hết tuần.

"Âu, hôm nay anh nhận được Mail của mẹ, mẹ nói chúng ta tìm ngày về nước thăm gia đình nha", tiểu Lâm bước đến gần lão công, thành thực gỡ caravat giúp người kia rồi hé môi đón nhận nụ hôn quen thuộc. Đến khi thỏa mãn, bé Gạo thả người ra, nhàn nhạt đáp "đã rõ".

Thăm gia đình, đồng thời tiếp quản công ty, nhìn hai lão già xách mông đi du lịch thì thuận tiện mang người đi nước ngoài đăng ký kết hôn. Cậu nhóc nghe theo đứa nhỏ, ngày trước như vậy và bây giờ cũng thế. Bé rất yêu thương và cưng chiều tiểu Lâm, một lý do thôi "ngoan chết được".

Triệu Nghi đoán trước được nên cũng chỉ biết khiến nhủ con mình thôi chứ ngăn cản gì đó ấu trĩ quá, người mẹ hiện đại là phải biết ủng hộ con!

Bé Gạo đứng ở lễ đường, hứa rằng yêu thương tiểu Lâm mãi mãi.

Tiểu Lâm đứng ở lễ đường, xúc động đến rơi lệ khi gật đầu đồng ý.

Hoa cưới tung lên, trúng ngay Uy Nghi đang gà gật muốn ngủ. Dương Phàm cười ha hả vỗ vai bạn mình, "bạn già! Ở già thế này cũng thú vị nhưng mà hoa rơi trúng rồi, cũng nên tìm điểm tựa cho riêng bản thân thôi".

Uy Nghi mặt mũi đủ bừng, hô "cút!".

Tiểu Lâm cười hạnh phúc nhìn bé Gạo, bé Gạo hôn nhẹ trán tiểu Lâm, tay đan tay, ánh chiều tà len qua khung cửa sổ, khung cảnh bình yên như niềm chúc phúc, an yên đến suốt đời.

_____Hạ màn_____

(((o(*゚▽゚*)o))) nếu bạn G có hứng thì ngoại truyện tiếp theo là đêm động phòng hoa chúc của đôi vợ chồng trẻ Gạo và tiểu Lâm nghen, xưng hô sẽ rõ hơn chứ chương này còn hơi rối. "д" ;