Nói chung thì tránh trường hợp đi theo chiều hướng ngọt sủng *che mặt* tớ quyết định đánh nhanh rút gọn... (つД")ノ ban nãy tớ quên save và phải viết lại hết phần phiên ngoại, vừa viết vừa khóc huhu như bị ức hϊếp... ヽ(;▽;)ノ
_______
Đến khi bị tống sang nước ngoài, dù bị quản thúc dưới trướng ông bà thì Phong Minh như thay tính đổi nết hết cả. Hắn bắt đầu ăn hối lộ, đi chơi thâu đêm, bao gái quán Bar, tình một đêm với người lạ. Đôi ba lần ông bà bị đẩy ra làm bia đỡ đạn cho Phong Minh, đối phó với loại gái mang thai đòi trách nhiệm, chính là bỏ ra cả đống tiền để bịt miệng cô ả.
Quá tám ba bận nhưng là cháu của mình nên đến khi lên đến cả chục bận, ông bà quyết đoán gọi về cho cô con dâu. Từ phu nhân chỉ đạm mạc nói "dựng trò bắt cóc, nhờ người thủ tiêu, không dụng được thì bỏ đi".
Bà hỏi lại con dâu một câu đơn giản "con đang xem cung đấu nữa hả?..."
Quả thật ngay sau đó Phong Minh mất tích, bà khóc đến điêu hoa đái vũ, ông thì nghẹn ngào nhắn Phong Đình nhớ an ủi cha mẹ, ông bà bên đây sẽ cố gắng tìm ra Phong Minh và trừng trị kẻ bắt cóc.
Phong Đình vâng dạ đáp lời, anh biết, Phong Minh sẽ chẳng bao giờ được tìm ra nữa.
[...]
Tại nơi gác mái cũ kĩ rộng lớn, những kẻ bắt cóc thích thú quan sát con tin, bình thường họ chờ người nhà con tin đem tiền đến nhưng hiện tại những kẻ bắt cóc này lại bất đắc dĩ chẳng biết làm gì Phong Minh cả vì họ được thuê để bắt và tuỳ ý giải quyết hắn.
"Hổ dữ không ăn thịt con, chắc thằng này gây nên chuyện tày trời lắm nên ông bà phúc hậu đó mới tống cho chúng ta cả đống tiền chỉ để xử lý cháu ổng bả", một đầy tớ đến dùng chân nâng đầu Phong Minh ngửa lên để quan sát rõ hơn dung mạo, khẽ chậc lưỡi, "nhìn như công tử bột không sai biệt lắm, đại ca, xử lý thế nào giờ?".
Người đàn ông được gọi là đại ca, xoa cằm nghiền ngẫm nhìn Phong Minh, có gì đó quen quen, hình như gặp Phong Minh ở đâu rồi. Mảnh kí ức vụn xoẹt qua đầu người đàn ông, anh nhếch môi "ra là người quen sao..."
"Này các em, không nhớ hắn sao? Hắn từng đến cầu tôi để thuê các em đi cuỡng hϊếp một chàng trai, đúng là gieo gió gặt bão, lần đấy, tôi bận họp hội nghị nên không tham gia được, lần này lấy hắn để thử cảm giác của các em hôm trước, cũng thú vị đi."
Đàn em đứng chung quang khẽ run, âm thầm mặc niệm đại ca ra tay nhẹ chút, gϊếŧ người là đi tù đó!
[...]
Phong Minh dần tỉnh lại sau khi thuốc mê hết tác dụng. Hắn nhận ra hắn đang bị xích ở thanh ngang đầu giường lớn, cả nguời vô lực nằm trên sàn nhà của căn phòng rộng lớn phủ màu vàng ấm áp từ đèn treo, không có thời gian đảo mắt nhìn, một người đàn ông lạ kéo cái ghế đơn đến trước mặt hắn tự bao giờ.
"Gọi là Phong Minh nhỉ, từ hôm nay, em trở thành bạn tình của tôi.", nói rồi anh vươn tay dứt khoát kéo Phong Minh từ dưới đất lên đùi mình. Vì bị khoá còng một bển tay, Phong Minh chỉ còn một tay đấu với vuốt sói.
"Anh... Tôi... Đừng đùa! Tôi là thẳng nam! Tôi có nhiều tiền lắm! Đủ để anh chơi gái chơi trai cả đời!!! Mau thả tôi ra!!! A~!"
Người đàn ông đâm mạnh một ngón tay vào tiểu huyệt khô ráo đang bị phơi bày ra không khí của Phong Minh, để hắn nhận ra bản thân bị lột từ thuở nào.
"Ở đây chỉ có một khái niệm, người tình phải tuân mệnh, đừng để tôi cáu lên tìm người khai bao em!", ngón tay manh mẽ cọ vách tràng khô ráo, Phong Minh khẽ run nhẹ than "A...".
Người đàn ông nhếch môi, không có ý định làm tiền hí giúp tiểu huyệt Phong Minh trơn ướt mà trực tiếp vạch khóa quần, lôi ra cự long đang cương của mình, hướng tiểu huyệt thít chặt đâm mạnh vào.
Phong Minh thét lên đau đớn, mặt trắng bệch đi, hắn cảm giác như bị rách làm đôi, mùi máu xộc vào mũi khiến hắn choáng váng. "Anh... anh... đừng động...", một tay bị còng nên chỉ còn một tay run rẩy vịn vai người đàn ông. Lần đầu trong đời, Phong Minh hiểu thế nào là đau đến không thốt nổi thành lời, hắn mím môi khẽ nấc nhẹ.
"Chậc, xử nam, lần đầu thế này thì ám ảnh quá rồi, ngoan, chịu một chút, máu sẽ giúp em bôi trơn, sẽ khoái ngay ấy mà!", nắm chắc eo của hắn, anh chậm rãi đâm vào sâu hơn, mùi máu ngày càng rõ rệt, Phong Minh siết chặt vai áo của người đàn ông, mấp máy môi không thể phản kháng nổi.
Dần dần, trong không khí vang rõ rệt tiếng va chạm da thịt, tiếng rên khẽ len vào tiếng van xin ngừng lại của Phong Minh, hắn đau, đau đến đầu, tứ chi đều mỏi mệt, tiểu huyệt rách mất rồi. Ngất khi nào bản thân hắn cũng không biết, chỉ biết khi người đàn ông thỏa mãn phát tiết thì Phong Minh đã ngất lịm và lay lắt suýt ngã ra sau.
Vỗ vỗ mặt Phong Minh nhưng hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, anh đành làm người tốt, giúp hắn tẩy rửa rồi giúp hắn thoa thuốc ở tiểu huyệt bị rách, phải giúp Phong Minh chu đáo để lần sau còn dùng lại.
[...]
Kể từ ngày hôm đó, Phong Minh bị sử dụng như một công cụ tiết dục của người đàn ông đó, của những người dưới trướng anh, họ vũ nhục, đâm xuyên, rách, lành lại, máu chảy, đau xót.. Hắn hiểu cảm giác của Dương Phàm khi đó rồi.
Trong đêm tối, Phong Minh khẽ trào nước mắt, không chỉ một mà đến tận vài đêm, khóc nấc lên, cuộn người dưới sàn nhà lạnh lẽo tủi nhục cùng ủy khuất... Ông bà, hai người mau cứu con, con xin lỗi...
Nhưng Phong Minh đâu biết, đều đã quá muộn để xin lỗi.
___ Khép lại ngoại truyện ___
Vì viết ngược không giỏi nên xem như đây là cái kết cũng là cái giá mà Phong Minh phải trả cho những chuyện mình làm.