Nghịch Lý (Tình Chị Em)

Chương 17.1: Mặt khác của hắn

Từ nhỏ đến lớn, Lăng Tư Nam chưa từng gặp phải loại chuyện này.

Cố Đình rất quen thuộc với con hẻm này, anh ta nắm tay cô chạy qua các cửa hàng tiện lợi, rẽ bảy tám ngõ quặt, tránh được những cuộc truy đuổi.

“Cậu... Cậu, cậu buông tay ra...” Lăng Tư Nam vừa chạy vừa thở hổn hển.

Cố Đình cũng chạy một quãng đường rất xa, nhưng trên trán không hề có một giọt mồ hôi nào.

Anh ta kéo Lăng Tư Nam dựa lên một cánh cửa cạnh quán điện tử, chỗ này muốn trốn cũng được, muốn chạy cũng dễ. Anh ta đang nắm tay cô, vô thức quay lại nhìn, vừa nhìn cô một cái thì gương mặt đã đỏ bừng.

“Quần áo của cậu...” Anh ta giơ tay sờ mũi, giọng nói hơi ngượng ngùng.

Lăng Tư Nam nghe vậy thì cúi đầu, lúc này cô mới phát hiện cúc áo sơ mi của mình bị bung ra, để lộ một mảng ngực, thấp thó sau chiếc áσ ɭóŧ màu cam là rãnh ngực rất sâu. Lăng Tư Nam nhanh chóng dùng tay giữ chặt cổ áo lại.

Sự bình tĩnh của Lăng Tư Nam khiến Cố Đình hơi ngạc nhiên.

“Có chuyện gì sao?” Lăng Tư Nam nhìn ra được sự nghi hoặc của Cố Đình, cô nói nhỏ: “Kêu lên không những không giúp ích được gì mà có thể còn dẫn dụ bọn họ tới đây.” Nói xong, cô cũng bắt đầu cảm thấy hơi oán giận: “Cậu gọi điện cho em trai tôi làm gì? Cậu ấy không thể tới những nơi như thế này. Muốn chạy thì tự tôi chạy được, cậu đừng có kéo cậu ấy xuống nước.”

Cố Đình cảm thấy cô gái này thực sự không hiểu được lòng tốt của mình. Trong tình huống khẩn cấp như thế này mà anh ta vẫn có thể chú tâm giải quyết chuyện của cô trước, chứng tỏ là anh ta đang quan tâm đến cô.

Cố Đình bỗng nhiên cảm thấy mũi hơi nóng...

“Không được nghĩ!” Lăng Tư Nam hình như nhìn ra được trong đầu Cố Đình là hình ảnh gì, lập tức trừng mắt nhìn anh ta một cái.

“Suỵt!” Cố Đình đột nhiên vươn tay che miệng cô, hai người dán lên ván cửa, ngoài sảnh lúc này không có người, chỉ có một ông chú khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi xa xa chơi game. Ngoài cửa, mấy người cầm theo côn gậy đang chạy tìm kiếm xuôi ngược.

Cố Đình chỉ cảm thấy lập trường của mình sắp sụp đổ, buổi chiều là môi anh ta dán lên tay cô, bây giờ lại là tay anh ta dán lên môi cô. Kết quả đều không có gì khác biệt, vô cùng mềm mại.

Hai người đang kề sát nhau, anh ta thậm chí còn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương thiếu nữ trên người Lăng Tư Nam.

Tay anh ta cũng vô tình chạm phải bộ ngực mềm mại của cô. Lăng Tư Nam căng thẳng vô cùng, căn bản không ý thức được khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần.

Vất vả lắm mới chờ được mấy tên côn đồ kia đi, cô nhanh chóng kéo tay anh ta ra, thở hổn hển.

Cố Đình nghe được tiếng thở dốc của cô thì như bị ma quỷ lừa tình.

Anh ta chưa từng gặp được cô gái nào đáng yêu như thế này, nhưng cô lại là chị của tên Lăng Thanh Viễn đáng ghét kia.

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ” Lăng Tư Nam ổn định lại hô hấp, ngẩng đầu hỏi Cố Đình.

“Sao cậu lại tới đây?” Cố Đình có giọng nói rất trầm chứ không mang cảm giác thiếu niên như Lăng Thanh Viễn, nhưng nghe giọng của anh ta cũng rất hay.

Lăng Tư Nam nói: “Cậu để quên điện thoại trong lớp, tôi không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn, định nhắc nhở cậu hôm nay đừng tới hẻm Quảng Phong, tiếc là vẫn chậm một bước.”

“Điện thoại?” Cố Đình im lặng một lát, ý thức được chuyện gì nên lại hỏi cô: “Cậu không ngờ lại xảy ra tình huống như thế này à?”

“Tôi cũng không nghĩ tới, con người đôi khi rất dễ dàng xúc động.”

Cố Đình tùy tiện liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác.

“Sao cậu lại có tận hai cái di động?”

Cố Đình không nhìn cô, vu vơ trả lời: “Không cần cậu quan tâm.”

“Tôi cũng không muốn quan tâm cậu.” Lăng Tư Nam nhìn theo anh ta ra bên ngoài: “Thế rốt cuộc tôi đã có thể đi được chưa?”

Cô vừa nói xong thì đầu hẻm bỗng vang lên tiếng ầm ĩ, sau đó một đám người lập tức chạy như điên về phía này.

Cố Đình túm tay cô, lại tiếp tục phá vòng vây chạy ra.

Khoảng mười phút sau, trên người Cố Đình đã có thêm rất nhiều vết thương, có vết thương còn rỉ máu.

Nhưng đối diện cũng có hai người bị đánh bò ra đất, Cố Đình còn đoạt được một chiếc gậy sắt.

Anh ta đứng giữa vòng vây, che chở trước người Lăng Tư Nam.

Lăng Tư Nam sợ hãi run rẩy, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, nhưng cô không hề kêu khóc, chỉ yên lặng đứng ở phía sau Cố Đình.

Cô căn bản cũng chẳng có sức chiến đấu gì cả, đứng yên một chỗ đã là không gây phiền phức cho anh ta rồi.

Đám người kia ùa lên thu nhỏ vòng vây, Cố Đình bước lên trước một bước, ra tay nhanh như chớp. Một người ngay lập tức ngã xuống, đám lưu manh bị khí thế của anh ta làm cho kinh sợ không dám tiến lên.

Nhưng như thế này sẽ càng dễ dàng phát hiện ra nhược điểm của anh ta.

Ngay lúc Cố Đình chú ý xử lý hết đám đằng trước thì Lăng Tư Nam đã bị người ta bắt ra ngoài.

“A!” Đối phương lôi kéo đồng phục của Lăng Tư Nam kéo cô ra sau, vốn dĩ cúc áo của cô đã bị bung ra, giờ bị kéo lại bung thêm mấy cúc nữa. Lăng Tư Nam phải cố gắng giữ chặt vạt áo mới không bị lộ cảnh xuân ra ngoài.

Cố Đình nghe được giọng cô thì lập tức quay người lại, anh ta đá thẳng chân vào tên lưu manh đang giữ Lăng Tư Nam, một cước đa bay tên đó ra ngoài, đồng thời phi lên đằng trước kéo Lăng Tư Nam lại ôm chặt vào lòng.

Bởi vì cứu Lăng Tư Nam mà sau lưng anh ta ăn thêm một đập, máu tươi lập tức thấm qua áo sơ mi ra ngoài. Cố Đình cắn răng không kêu lấy một tiếng, lập tức vung gậy đập về phía đối phương.

Lăng Tư Nam dán lên ngực Cố Đình, sắc mặt tái nhợt, cả người đều phát run.

“Đừng sợ.” Cố Đình cảm nhận được người trong lòng mình run lên thì ôm chặt lấy cô vỗ về: “Không có việc gì, chuyện này tôi gặp nhiều rồi, lần nào cũng là tôi thắng.”

Thực ra anh ta nói thế chỉ là để an ủi cô mà thôi. Bình thường một chọi một hoặc là một đánh năm thì cũng không có vấn đề gì, nhưng bây giờ có đến hơn mười người, phía hắn lại còn có cô, căn bản không có phần thắng.

“Xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đến...” Lăng Tư Nam cũng biết vấn đề lớn nhất ở chỗ nào, bây giờ đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết xin lỗi.

“Tôi mới là người nên nói xin lỗi.” Có quá nhiều người, Cố Đình ứng phó không xuể, cánh tay anh ta bị đập một gậy, gậy sắt trong tay rơi xuống đất.

Cố Đình ghé sát vào tai Lăng Tư Nam, cố gắng nhịn sự đau đớn: “Tôi sẽ đánh ra một lỗ hổng ở chỗ này, cậu từ đây chạy ra, cứ chạy một mạch, đừng quay đầu lại.

Đồng từ Lăng Tư Nam bỗng dưng thắt lại.

Giây tiếp theo, Cố Đình đẩy cô ra, đồng thời tấn công ba tên du côn trước mặt: “Chạy!”

Lăng Tư Nam không chút do dự xông ra ngoài.

Mặc dù đầu óc cô trống rỗng, nhưng vẫn rõ ràng mình chính là gánh nặng của Cố Đình. Cô ở đây không có tác dụng gì cả, bây giờ cô chạy ra ngoài thế này biết đâu có thể tìm được người giúp đỡ hoặc báo cảnh sát để giúp đỡ anh ta.