Nghịch Lý (Tình Chị Em)

Chương 17.2: Mặt khác của hắn

Trong lúc hỗn loạn, có người đánh một gậy lên lưng cô, sau đó người kia nhanh chóng bị Cố Đình đánh hạ.

Lăng Tư Nam chịu đựng cơn đau đớn, cô cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng trên thực tế cô mới chỉ chạy được mười mấy mét.

Hoàng hôn đã buông xuống, ở đầu hẻm bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng người. Những bóng người này trông còn rất trẻ, còn mặc đồng phục học sinh.

Lăng Tư Nam lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Chân cô mềm nhũn, bám vào vách tường thở dốc.

Bóng người lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Dưới ánh đèn đường, giọng thiếu niên vang lên.

“Chị gái?”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lăng Tư Nam đột nhiên không cầm được nước mắt, cô ôm chầm lấy người trước mặt, khóc ầm lên.

Đám ẩu đả trong hẻm cũng lập tức nhìn về phía này.

“Là ai thế? Đồng phục trường trung học số 6 Thanh Hà? Người của Cố Đình?”

“Tao từng gặp rồi, là hội học sinh, hình như là hội trưởng hội học sinh, tên là Lăng gì đó...”

“Mẹ kiếp, cứ tưởng ai, thì ra là một đám mọt sách.”

Cố Đình từ trong hẻm nhìn thấy Lăng Thanh Viễn.

“Mẹ kiếp, cậu tới sớm hơn một chút thì chết à?”

Lăng Thanh Viễn ôm lấy chị gái, nhẹ nhàng vỗ về, sau đó lạnh lùng nhìn Cố Đình cả người đầy vết thương.

“Đồ khốn kiếp, tên phế vật nhà anh thích thì tự mà đi đánh nhau, còn kéo cả chị ấy theo làm gì?”

Hắn nghiêng người ôm Lăng Tư Nam, gương mặt thanh tú sạch sẽ, bóng dáng sáng sủa hoàn toàn đối lập với sự hỗn loạn bên trong con hẻm.

Lăng Tư Nam bắt lấy ống tay áo em trai: “Không phải... Là tự tôi...”

“Xong rồi thì cút, bọn tao không có hứng thú ta tay với mọt sách đâu.” Một tên côn đồ lên tiếng: “Muốn bảo vệ nó thì cứ chờ bị đánh chết đi.”

Lăng Thanh Viễn nhíu mày: “Tôi không muốn bảo vệ anh ta.”

“Vậy...”

“Nhưng dựa theo nội quy của trường học thì học sinh không được phép đánh nhau, thế nên tôi phải đưa anh ta về chịu kỷ luật.”

“Ha ha ha.” Đám người cười ầm lên.

“Lại còn nội quy trường học... Chịu kỷ luật... Ha ha ha... Mẹ kiếp, ông đây cười đau cả ruột.”

“Lăng Thanh Viễn, cậu thần kinh à?” Cố Đình quay sang hỏi.

“Tôi là hội trưởng hội học sinh, làm việc gì cũng phải làm theo trật tự.” Lăng Thanh Viễn nhíu mày, mấy cán bộ hội học sinh phía sau khẽ ho một tiếng. Lăng Thanh Viễn nói tiếp: “Để Cố Đình lại, chuyện hôm nay dừng lại ở đây, những chuyện khác để trường học xử lý.”

“Cút! Học giỏi thì ghê gớm lắm à?” Một tên phỉ nhổ: “Nếu chúng mày vẫn còn không chịu đi thì chịu chung kết cục với nó đi!”

“Thanh Viễn, báo cảnh sát đi...” Lăng Tư Nam vẫn còn chưa bình phục lại tinh thần, thút thít nói.

“Chị à.” Lăng Thanh Viễn cúi đầu đang muốn giải thích thì bỗng thấy cúc áo của Lăng Tư Nam đã bung ra hết.

Ánh mắt hắn lập tức bị mây đen giăng kín, gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo.

“Tôi đổi chủ ý rồi.” Lăng Thanh Viễn giơ tay lên, cẩn thận kéo lại quần áo cho Lăng Tư Nam, bảo cô nắm chặt lại. Sau đó, hắn lôi từ trong túi áo khoác đồng phục ra một thứ, rồi lại khoác áo khoác lên người chị gái, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ở bên cạnh chờ một chút.”

Lăng Tư Nam không hiểu hắn muốn làm gì, ngẩn người lùi sang một bên, đứng bên cạnh mấy nam sinh kia.

“Đổi chủ ý? Không muốn đi nữa à? Muốn chết sao?”

Thứ Lăng Thanh Viễn móc trong túi áo ra chính là cà vạt. Đồng phục của trường học luôn có cà vạt, nhưng các nam sinh hầu như đều không thắt. Bởi vì Lăng Thanh Viễn là hội trưởng hội học sinh, phải tham gia không ít hoạt động trong trường nên lúc nào cũng mang cà vạt bên người.

Lúc này, những ngón tay thon dài của hắn chậm rãi xắn ống tay áo lên, lộ ra đường bắp tay kiên cố, nếu như ánh sáng rõ hơn một chút thì thậm chí có thể nhìn thấy cả đường gân xanh. Hắn cúi đầu, thong thả ung dung quấn từng vòng cà vạt lên tay trái, không nói câu nào, hô hấp trầm thấp.

Tất cả mọi người đều bị khí thế lúc này của hắn làm cho kinh hãi, thậm chí còn quên la hét.

Lăng Thanh Viễn ngẩng đầu lên, cởi mấy cúc áo sơ mi trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám lưu manh đối diện.

“Tiểu Lục, A Thủy, Cao Hàng, các cậu không quen đánh nhau thì quay qua chỗ khác.” Hắn nói với mấy người bạn phía sau, những người này dường như gặp nhiều thành quen, tự động xoay người sang phía khác. Lăng Thanh Viễn dường như lại nghĩ tới chuyện gì: “Chị gái, chị cũng thế. Chuyện máu me này không phù hợp với những người dưới mười tám tuổi đâu.”

“Tôi mười tám tuổi rồi.” Lăng Tư Nam cảm thấy không thích hợp: “Thanh Viễn, chẳng lẽ cậu muốn...”

“Mọt sách à, đúng là không thể nào nói chuyện tử tế với bọn ngu xuẩn được.” Thần sắc hắn vô cùng lạnh lẽo, giọng nói của thiếu niên ngang ngược vang lên: “Cố phế vật, anh còn chịu được nữa không đấy?”

“Mẹ kiếp... Đánh chết nó đi!” Mấy người ở phía đối diện nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm gậy sắt đập về phía hắn.

“Cố phế vật, anh có còn đánh được nữa không?” Giọng nói của đối phương vẫn trêu ngươi như thế.

Cố Đình đứng dậy: “Phô trương như thế đã đủ chưa?”

Một giây kia, khi gậy sắt vừa đập xuống thì Lăng Thanh Viễn nhanh chóng di chuyển sang phải, chân trái lập tức đá rơi gậy sắt, đồng thời vung quyền đấm thẳng vào người đối diện. Người này ăn trọn một cú đấm vào má, nháy mắt ngã rầm xuống đất.

Những người chuẩn bị xông lên bỗng nhiên dừng lại.

Lăng Tư Nam ngơ người.

“Đó đó đó... Đó là gì thế...” Lăng Tư Nam không tin được vào mắt mình.

“Vật lộn tự do.” Cao Hàng ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Nếu không thì chị nghĩ làm thế nào bắt Cố Đình về được?”

Hả?

Hả?

Thì ra không phải dùng trí, mà là đánh nhau sao?

Lăng Thanh Viễn thu tay lại, chậm rãi buộc chặt lại cà vạt.

“Một đấm của tôi cũng không chịu đựng được, thế mà mẹ kiếp anh lại có thể để bọn họ đánh thành cái dạng này?”

Hắn nhướn mày, coi như đám người trước mặt không hề tồn tại mà hỏi Cố Đình đang đứng sau đám người đó. Cố Đình không thèm để ý đến hắn.

Lăng Thanh Viễn cũng không có ý định chờ Cố Đình trả lời, áo sơ mi của hắn bay phần phật trong gió, mái tóc ngắn cũng khẽ đung đưa.

Hắn nhanh chóng bước vào đám đông với Cố Đình, hai người lập tức bị bao vây.

“Bây giờ... Nói cho tao biết... Vừa rồi là đứa nào chạm vào chị gái tao?”