Nghịch Lý (Tình Chị Em)

Chương 16.3: Tới mang chị cậu đi đi!

Bên trái tiệm trà sữa có cô gái đang ngồi ở trên ghế cao, bên phải cửa của khu trò chơi có một tốp năm tốp ba mấy người nghiện thuốc đang ngồi, nhìn thấy Lăng Tư Nam xinh đẹp như thế thì còn nổi máu da^ʍ tà mà huýt sao vài tiếng.

Lăng Tư Nam mắt nhìn thẳng đi về phía trước, trong miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bánh xốp bánh xốp...”

Ngõ Quảng Phong đúng là một nhà bán bánh xốp ăn cực kỳ ngon, là tay nghề gia truyền, mấy ngày hôm trước có một bạn học trong lớp đã nhắc tới, hình như là nó nằm ở giữa cổng phụ của trường dạy nghề và ngõ Quảng Phong.

Lúc Lăng Tư Nam đi đến nơi đó thì trong lòng bỗng nhiên có linh cảm không ổn.

Cố Đình vừa lúc đang đứng ở trước cửa hàng bánh xốp kia, đang trả tiền.

Phía xa có một đám người đang cầm ống thép hùng hổ chạy tới.

“Cố Đình! Chạy mau!” Lăng Tư Nam căn bản không kịp chạy tới, cho nên chỉ có thể hét lớn với anh ta.

Cố Đình liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô lộ ra thần sắc hoảng sợ ở phía sau mình thì lông mày nhăn lại, theo bản năng nhìn lại phía sau.

Trong nháy mắt khoảng cách hai bên đã không đến 20 mét.

Cố Đình đánh nhau trước giờ chưa bao giờ là người chạy đi, nhưng mà hôm nay không còn là đánh nhau nữa rồi, mà là quần ẩu, lại còn là một đám người hùa nhau đánh anh ta.

“ĐM, con khỉ, có phải mày đi hơi xa rồi đấy.” Cố Đình kéo ra khoảng cách, nhét bánh xốp vào cặp sách, nhưng ánh mắt vẫn cứ dán vào cái người đang dẫn đầu dám kia.

Lăng Tư Nam nghĩ rằng cô đã đạt mục đích là báo cho anh ta rồi, ít nhất cũng bị đánh lén nữa, còn về việc Cố Đình còn muốn mạnh miệng đánh nhau nữa hay không thì chẳng liên quan gì đến cô, mà cô cũng chẳng giúp được gì cả cho nên trộm lùi về phía sau, nhưng mà vừa mới lùi được hai bước thì lại phát hiện ở phía sau không xa cũng có một đám người cầm ống thép đang chậm rãi đi tới, vừa rồi tiếng hét to kia của cô cũng đã làm những người này có khả năng nghe được rồi.

Cô lập tức lạnh sống lưng.

Cô cần phải đi, cần nắm bắt thời cơ chạy trốn, rồi sau đó báo cảnh sát.

Nhưng vấn đề là... Con đường trước hay sau đều đã bị chặn, vậy thì đi như thế nào?

Lăng Tư Nam thừa dịp Cố Đình vẫn còn đang nói chuyện đàm phán với đám người đối diện, cô hít sâu một hơi, giả người qua đường mà trở về.

Ở phía sau ít người hơn chút, nhân lúc bọn họ còn chưa đánh...

Lúc cô cúi đầu muốn đi qua người mấy tên lưu manh kia thì một bàn tay ngăn cản đường đi của cô.

“CÔ là bạn gái của Cố Đình đúng không?” Người nọ cười hì hì hỏi.

Lăng Tư Nam ngẩng đầu vẻ mặt mộng bức: “A?”

“Đừng có giả vờ, vừa rồi giọng cô hét chúng tôi nghe thấy hết rồi.” Tên tóc trắng kia giơ tay nắm lấy gương mặt của Lăng Tư Nam, quan sát trái phải, “Thật xinh đẹp đấy chứ.”

Tuy rằng ngày thường Lăng Tư Nam vẫn luôn đi theo con đường chủ nghĩa hòa bình, nhưng không đại biểu nguyện ý để người khác bắt nạt.

Cô đột nhiên đập mạnh vỗ rớt tay đối phương: “—— đừng động tay động chân!”

“Mày CMN tính tình cũng lớn đấy!” Tên tóc trắng giơ gậy lên đập mạnh vào quầy bar bên cạnh, phát ra tiếng “đông–” rất lớn, tiếng kim loại run lên làm Lăng Tư Nam bị ù tai. Tên tóc trắng kia giơ tay túm lấy cô, thô lỗ kéo vạt áo ngực cô, cô muốn tránh đi nhưng lại bị đối phương dùng sức kéo mạnh ra một mảng lớn phần cổ áo, mấy nút thắt bị mở ra!

“A ——!!” Một tiếng đau đớn gào lên, lại là đến từ cái tên tóc trắng trước mặt cô.

Lăng Tư Nam theo phản xạ nhắm chặt mắt và đôi tay múa loạn, bỗng nhiên bị một bàn tay mang theo vết chai mỏng bắt lấy.

“Đi!” Vừa dứt câu cũng mặc kệ cô mở mắt ra hay chưa đã kéo cô chạy tới cửa hàng ở bên cạnh.

Lớp học Olympic hôm nay kết thúc sớm, trên cơ bản giai đoạn học bổ túc hiện giờ đã kết thúc, tuần sau cũng không cần lên lớp nữa.

Lăng Thanh Viễn lấy di động ra nhìn tin nhắn mình nhắn cho Lăng Tư Nam từ nửa tiếng trước.

[ Chị có muốn chờ tôi một chút không, hôm nay có lẽ là tôi được về nhà sớm. ]

Lăng Tư Nam trả lời hắn.

[ Chị cần đi một chuyến tới ngõ Quảng Phong. ]

Khi Lăng Tư Nam nhắn tin trả lời thì hắn đang giải đề, giải xong thì lại bị bạn cùng bàn quấn lấy đặt câu hỏi, mãi cho đến tận lúc tan học.

“Ngõ Quảng Phong” ba chữ làm hắn cau mày.

“Chuyện gì làm Lăng đại thiếu gia của chúng ta buồn rầu như thế này, mau nói cho gia vui vẻ chút đi.” Cao Hàng, bạn cùng bàn trong lớp Olympic của hắn đi theo ra cổng trường, khoác vai hắn hóng hớt: “Này, Thanh Viễn, vừa rồi người đi tới lớp có phải chị gái cậu không đấy, xinh thế..”

“Có liên quan gì với cậu?” Lăng Thanh Viễn trừng cậu ta một cái.

Phía sau mấy nam sinh khác cũng đi theo, trong đó còn có cả cán bộ trong hội học sinh, cũng khá thân với Lăng Thanh Viễn, một đám nam sinh cãi nhau ầm ĩ đang chuẩn bị giải tán.

Di động của Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Đến từ Cố Đình.

Dự cảm không tốt đột nhiên sinh ra, hắn giơ tay ấn xuống phím trò chuyện.

[—— tới ngõ Quảng Phong đưa chị cậu đi ngay! Lập tức! ]

Ánh mắt Lăng Thanh Viễn lạnh lùng.

————————————