Khi cầm di động vào tay thì đã ngừng rung rồi, Lăng Tư Nam chỉ là theo bản năng mà liếc nhìn nó, vừa lúc có một tin nhắn được gửi tới.
[ Anh Đình, hôm nay ngàn vạn lần đừng có đi vào ngõ Quảng Phong, bọn dê con vương bát đản đã chuẩn bị gài bẫy cho anh vào quan tài! ]
Lăng Tư Nam ngẩn ra.
Anh ta quên mang di động.
...
…
Thôi kệ đi.
Loại chuyện này, chả liên quan gì tới cô cả.
Lúc xuống dưới lầu rõ ràng có thể đi thẳng xuống lầu một nhưng mà Lăng Tư Nam lại ma xui quỷ khiến mà lại đi tới tòa nhà của năm hai.
Lăng Thanh Viễn có một lớp học trong kỳ thi Olympic, trong khoảng thời gian này vẫn luôn tan học muộn hơn cô, ngoại trừ buổi sáng không cần ra cửa sớm thì gần như đã khôi phục lại bộ dáng bận rộn ngày trước của cậu.
Nói thực ra cô rất lo lắng, tuy em trai đã đồng ý sau này có chuyện gì cũng sẽ nói cho cô biết đầu tiên nhưng mà cô vẫn cứ cảm thấy mình nếu như muốn làm một người chị tốt thì, có nghĩa vụ phải chủ động hiểu được tâm trạng của em trai.
Lăng Tư Nam xách theo cặp sách đi bộ ngang qua cửa phòng học đầu tiên của năm hai, giống như chỉ tùy ý liếc nhìn.
Cô căn bản không cần tìm Lăng Thanh Viễn, bởi vì Lăng Thanh Viễn đang đứng ở trước bục giảng.
Giáo viên đang khoanh tay trước ngực đứng ở một bên,cười tủm tỉm nhìn Lăng Thanh Viễn ở trên bục giảng trình bày cách giải đề, Lăng Thanh Viễn đang cầm phấn viết, lưu loát viết các phép tính vào bảng đen, giọng nói của thiếu niên ôn nhuận và tràn đầy tự tin, mặc dù chỉ là công thức vật lý buồn tẻ chán ngắt nhưng cũng có thể vô ý thức mà làm người ta hãm thật sâu.
Cô nhịn không được mà ngừng lại.
Đề thi Olympic quốc tế đối với cô mà nói tất nhiên là rất khó nhiều, nhưng mà Lăng Thanh Viễn đang giải đề ở góc độ rất đặc biệt, giải thích cũng rất nhập tâm, cô nghe một lát thế mà cũng hiểu được.
Có lẽ là đứng có chút lâu cho người trong phòng học bắt đầu chú ý đến cô, lúc Lăng Tư Nam cuống quít định rời đi thì Lăng Thanh Viễn lại vừa lúc nói xong.
Hắn đi xuống bục giảng, lơ đãng nâng mắt lại chạm vào ánh mắt của cô.
Chẳng qua chỉ là một cái nhìn thoáng qua đơn giản như thế nhưng mà lại làm hắn dừng bước, vốn dĩ là gương mặt không dậy nổi một gợn sóng nhưng lại có một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng học ồ lên thật lớn.
Lăng Tư Nam phát hiện mình không đi đúng là một sai lầm, vội vàng phất tay với em trai ý bảo “Gặp lại sau”.
Lăng Thanh Viễn cũng ý thức được hành động của mình quá đột ngột, vì thế cũng rất tự nhiên mà nâng tay phải lên, tạm biệt với cô, rồi lại vững bước ngồi lại vị trí của mình.
Lăng Tư Nam phóng như bay, mang theo một trái tim như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bước nhanh đi ở trên đường, trong đầu Lăng Tư Nam vẫn còn hiện lên nụ cười của Lăng Thanh Viễn lúc nhìn thấy cô, tâm liền cảm thấy hốt hoảng một cách khó hiểu.
Lúc nào em trai cười rộ lên cũng đều rất đẹp.
Không đúng, phải nói là, hắn cười hay không cười đều đẹp cả.
Lăng Tư Nam, mày tỉnh táo một chút lại đi. Người ta đẹp hay không liên quan cái rắm gì tới mày đâu!
—— không đúng, cũng không thể nói hoàn toàn không có liên quan được, em trai đẹp thì chị gái cũng được thơm lây đúng không?
Chứng minh được là cô cũng đẹp.
Khi rong đầu lung tung rối loạn đủ các loại suy nghĩ thì di động ở trong tay lại rung lên.
Lăng Tư Nam cúi đầu phát hiện mình lại mang theo di động của Cố Đình theo ra từ lúc nào.
A, hình như là lúc nãy sợ là đặt ở trong lớp thì bị người khác cầm đi cho nên…
Lăng Tư Nam nhìn dãy số trên màn hình, không dám nhận, dù sao cũng là đồ của người khác.
Sau một lúc lâu lại là một tin nhắn được gửi tới.
[Anh Đình, anh đi đâu rồi? Trả lời cái xem nào! Tan học đừng có đi tới ngõ Quảng Phong mua bánh xốp đấy, đám người kia đem theo mười mấy anh em, đều là đám chó chết, anh đi mà không chết thì cũng tàn phế đấy, đừng có mà cố thể hiện!!!!! ]
Cuối tin nhắn còn có năm dấu chấm than có vẻ rất nghiêm trọng.
Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm màn hình nhìn nửa ngày, lông mày nhìu lại.
Ngõ Quảng Phong cũng không cách trường quá xa, là một ngõ phố an ninh vừa kém lại còn rất dơ và loạn. Ngõ nhỏ này mở đủ các loại cửa hàng, tiệm trà sữa, tiệm bida, khu trò chơi... và cả những địa điểm khiêu da^ʍ có ánh đèn hồng, phần lớn đều là cái loại không có giấy phép, đều là do tư nhân mở, sẽ đóng cửa nếu có cảnh sát hay quan chức thành phố tới, bình thường giao ra chút tiền cũng chẳng có ai quản.
Theo lý thuyết xung quanh một trường học nổi tiếng như của bọn họ thì không nên có loại địa phương như này, nhưng mà hai năm trước đã nói muốn phá bỏ và di dời chỉnh đốn lại, kết quả cãi cọ ồn ào mất hai năm, đường phố bị phá hủy một nửa, nửa còn lại bị cưỡng chế nắm lấy, liền kéo dài tới hiện tại như bây giờ.
Loại người như Lăng Tư Nam khẳng định là không hợp với ngõ Quảng Phong.
Nhưng mà khi nhìn thấy cái tin nhắn ngắn ngủi kia thì cô lại khó mà không để ý tới được.
Dựa theo nội dung tin nhắn mà suy đoán thì ngày thường có lẽ Cố Đình thường xuyên đi tới chỗ đó, nhưng mà hôm nay ngõ Quảng Phong bị một đám lưu manh tới bày ra cạm bẫy, một đám người đang chờ để thu thập anh ta. Anh ta về sớm nhưng cũng chẳng biết đi đâu rồi, nếu như đi sớm thì có lẽ đã bị thu thập rồi, cô sẽ báo cảnh sát hoặc tìm hỗ trợ gì đó, nhưng nếu chưa đi thì cô có thể chặn anh ta lại ở trên đường, tránh một trận máu tanh.
Chỉ cần cô đừng để bản thân mình bị cuốn vào đó là được rồi.
Lăng Tư Nam dũng cảm bước vào trong ngõ Quảng Phong, trong lòng âm thầm thề, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ một điều gì không đúng xảy ra thì cô chắc chắn cũng sẽ chạy trốn mà không quay đầu lại.