Nghịch Lý (Tình Chị Em)

Chương 16.1: Tới mang chị cậu đi đi!

Rất nhanh đã đến kỳ thi thử cuối tháng.

Mấy ngày nay Lăng Tư Nam vẫn chưa được ngủ ngon, bởi vì phải ôn bài đến tận khuya, đặc biệt là môn Tiếng Anh, sáng sớm mỗi ngày còn phải học thuộc các từ đơn —— thật ra cô là một quỷ lười rất thích ngủ nướng, nhưng mà không biết vì sao lần này cô lại cực kỳ cố gắng.

Có lẽ là không muốn làm em trai cảm thấy thất vọng.

Cô không phải là một người chị tốt, ít nhất thì mười năm trước là không phải, giống như lời của Lăng Thanh Viễn, mười năm trước cô gần như đã hoàn toàn quên mất Lăng gia, quên mất sự tồn tại của Lăng Thanh Viễn, rõ ràng tự mình đã tách khỏi cái gia đình kia rồi. Nhưng mà cô lại phát hiện, thì ra em trai Lăng Thanh Viễn của mình vẫn luôn một mực nhớ rõ cô, sự hiểu biết của Lăng Thanh Viễn đối với cô còn nhiều hơn cả so với cô nghĩ.

Cho nên cô muốn làm một người chị tốt, nếu như có thể mà nói, thử ở lại bên cạnh hắn.

Ừ, chỉ là một người chị tốt.

Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm bài thi ở trên mặt bàn, thời gian hai tiết đều là thời gian tự học, một chồng bài thi đang ở trước mặt, đêm nay về nhà có lẽ lại phải thức đêm.

Bả vai bị người ta dùng ngón tay gõ nhẹ.

Lăng Tư Nam quay đầu, đối diện với khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng của Cố Đình.

“Lát nữa lấy lý do giả để giúp tôi xin nghỉ đi.” Cố Đình hất cằm nói với cô: “Tôi phải về sớm, cậu cứ nói cơ thể tôi không thoải mái là được.”

Lăng Tư Nam có chút mờ mịt: “Vì sao lại bảo tôi xin?” Bọn họ cũng đâu có quen thuộc như thế đâu? Loại chuyện như giúp anh ta nói dối để xin nghỉ này…

Hiển nhiên Cố Đình cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cho tới giờ vẫn chưa có ai dám từ chối anh ta, huống chi là loại chuyện vặt vãnh như là nói lý do giả để xin nghỉ phép này.

“Chỉ cần xin nghỉ thôi.”

“Lỡ như cậu xin nghỉ để ra ngoài đánh nhau thì tôi chính là đồng lõa rồi, đây là vấn đề ở nguyên tắc, nếu không thì tự cậu nói với thầy giáo đi.”

“Azz, có phải cậu vẫn cứ nói chuyện với em trai cậu cứng nhắc như thế không vậy? Em trai cậu ——”

Lăng Tư Nam vội vàng đưa tay bịt miệng anh ta.

Lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô gái dán ở trên môi mình, giống như là anh ta đang hôn vào lòng bàn tay cô. Bỗng dưng Cố Đình ngẩn người, Lăng Tư Nam cũng ý thức được không ổn vội vàng thu tay về, ngón cái chà xát nơi ngứa ngáy ở trong lòng bàn tay.

Cố Đình giơ tay che miệng, xấu hổ mà khụ một tiếng, “Tay rất mềm.”

Đúng là thẳng nam giờ cũng biết trêu chọc người khác.

... Lăng Tư Nam quyết định xem nhẹ những lời này.

Diệp San San ở bên cạnh vẫn còn đang đùa giỡn với Vương Vũ Phong ở hàng ghế bên cạnh, không chú ý tới đối thoại ở bên này của hai người, người ngồi bên kia thì đang ghé vào ngủ, Lăng Tư Nam ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Đình đang rất khẩn trương, ý bảo anh ta tới gần —— vì anh ta ngồi khá xa, mà cô thì không có cách nào rời khỏi vị trí của mình.

Cố Đình ôm cánh tay cong người tới gần cô, đuôi lông mày khẽ nhếch, chờ cô mở miệng.

“Xin cậu đừng có nhắc tới quan hệ giữa tôi và Lăng Thanh Viễn khi ở trong lớp.” Người ở hội học sinh đều đã biết, nếu ngày nào đó thật sự truyền tới lớp học thì cô cũng sẽ nhận mệnh, nhưng mà cô vẫn muốn có thể giữ được khoảng thời gian thái bình yên ổn này, đặc biệt là vừa tới không lâu đã có người phát hiện ra chuyện này, cô không muốn để cha Lăng cảm thấy việc này là do cô làm.

Đường cong trên gương mặt điển trai của Cố Đình căng chặt, không thể hiểu nổi ý của cô: “Vì sao?”

“Dù sao thì đừng nói là được.” Cô không muốn giải thích quá nhiều cho anh ta.

“Vậy thì cậu xin nghỉ giúp tôi đi.” Cố Đình nhận ra được sự băn khoăn của cô nên đã lập tức cong khóe miệng.

Lăng Tư Nam nhìn chằm chằm anh ta, tầm mắt hai người giao nhau ở trong không khí 8 phút lẻ 3 giây, khi Cố Đình định vừa đe dọa vừa dụ dỗ để lợi thế nghiêng về phía mình thì đôi mắt hạnh dường như biết nói của Lăng Tư Nam chớp chớp, “Bạn học Cố, nhớ không lầm thì tôi đã từng cho cậu mượn một cái ô.”

“Không thể trả ơn hay báo đáp cũng không sao cả, ít nhất đừng lấy oán trả ơn, xin cảm ơn.”

Vốn dĩ Lăng Tư Nam cho rằng Cố Đình sẽ như một lãng tử quay đầu nhìn ra được sai lầm của mình, nhưng mà Cố Đình lại chỉ nhún vai, mím: “Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn cái ô kia nhé, lại nói tiếp là tối ngày hôm đó tôi cũng đã thấy cậu và em trai Lăng ở trong tiệm cơm ——” nói tới mấy chữ này thì tinh thần dâng trào ngắt giữa câu, giống như đang đọc thơ diễn cảm, tầm mắt của tất cả bạn học xung quanh đều đổ về phía họ.

“Tôi xin phép là được!” Dưới đôi mắt đang dần mở to của Lăng Tư Nam sau khi cô phát hiện ra mình vẫn còn rất xem thường da mặt của Cố Đình thì cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Đúng là có bệnh, rõ ràng anh ta chỉ cần tùy ý tìm một người cũng có thể xin nghỉ giúp mình, cô chỉ là không muốn có liên quan gì đến anh ta thôi, vì sao lại cứ cố tình phải là cô, trêu chọc cô rất vui sao? Như vậy lập tức, mọi người tuy rằng không biết em trai cô là ai nhưng mà ít ra cũng sẽ đều biết Cố Đình có nói chuyện với cô, hơn nữa cô còn cho anh ta mượn một cái ô.

Diệp San San nhìn ánh mắt nói “Cậu đúng là ngốc mà, Lăng Tư Nam”, Lăng Tư Nam tức giận đến nỗi dậm chân ở bên dưới cái bàn.

Cố Đình rút cặp từ dưới bàn ra rồi đeo lên vai, thoáng nhìn cô từ trên cao xuống và hất cằm về phía cô: “Đa tạ đã giúp đỡ nhé bạn học Lăng, giúp tôi hỏi thăm em trai cậu một tiếng, có lẽ sau này sẽ rất thú vị đấy.”

... Thú vị đầu quỷ nhà anh!

Sau khi Cố Đình đi rồi Lăng Tư Nam phải dành không ít thời gian để giải quyết bát quái dây dưa của Diệp San San, tiết học cũng đã trôi qua hơn nửa giờ, cô thật sự cảm thấy rất hối hận, lúc trước vì sao mình lại đưa ô cho anh ta mượn cơ chứ, bỗng dưng lại trêu chọc một cái thứ phiền phức không lý do.

Tuần này giáo viên Tiếng Anh dạy bổ túc đi họp ở nơi khác cho nên lớp bổ túc Tiếng Anh bị tạm dừng, Lăng Tư Nam hiếm khi có thể được tan học sớm.

Nhưng mà hôm nay cô là người trực nhật cho nên vẫn bị kéo dài một ít thời gian, khi dọn dẹp bàn ghế xong chuẩn bị rời đi thì trong phòng học bỗng nhiên vang lên tiếng rung của điện thoại di động.

Không hiểu sao Lăng Tư Nam lại lần theo tiếng rung của di động mà di tìm, phát hiện ra nơi phát ra âm thanh lại là từ chỗ ngồi của Cố Đình, cô thò tay vào trong ngăn kéo sờ sờ, móc ra một cái di động.