Lăng Thanh Viễn khẽ cười, tiếng cười phát ra từ l*иg ngực, người rung lên đầy mê hoặc, hắn quay sang liếc cô : “Chị cũng khá biết rõ bản thân đó.”
“Tôi đương nhiên….”
“Nhưng chị không hiểu tôi.” Giọng Lăng Thanh Viễn đột nhiên nghiêm túc : “Chị rời khỏi nhà 10 năm, chị không hiểu tôi chút nào hết, chị không hề biết khi nào tôi mới thực sự nông nổi cả, chị cũng không biết tôi muốn thứ gì, chị chỉ muốn thu mình ở trong khu vực an toàn của mình mà thôi.”
Sao…sao chủ đề biến đổi nhanh dữ vậy.
Hắn không phải chỉ mới 16 tuổi sao? !
“Chị từng nghĩ qua về việc chống đối lại chưa ?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô một cách bất ngờ.
Lăng Tư Nam ngẩn người nhìn em trai mình, ngập ngừng một lúc lâu mới nói : “Cậu là vì muốn chống đối nên….mới làm những chuyện đó với tôi sao ?”
“Chị nghĩ đi đâu vậy hả, Lăng Tư Nam.” Bị cái logic kì quặc của cô ảnh hưởng, Lăng Thanh Viễn bất lực mà ray mi tâm, “Thôi, qua khoảng thời gian nữa chị sẽ hiểu.”
Lăng Tư Nam thấy hắn không nói rõ ra, cô tức giận mà đẩy eo hắn, “Cậu mau về phòng mình đi !”
Lăng Thanh Viễn kêu lên một tiếng, bất ngờ lấy tay ôm chặt bụng.
“Cậu lại giả vờ.”
“Không phải giả vờ, tôi đau thật, bụng căng quá.” Lăng Thanh Viễn yếu ớt ngước đầu lên nhìn cô, “Chị cứ thử liền một lúc ăn hai bữa mà xem.”
Lăng Tư Nam đột nhiên nhớ ra, hắn vì giấu diếm “chuyện tốt” mà hai người đã làm, lợi dụng tinh mẹ bao la mà ăn thêm bữa tối để chuyển dời sự chú ý của bà ta.
“Tôi nói với bà ý giáo viên phụ đạo môn tiếng Anh giữ lại quá muộn, liền mời bọn họ ăn một bữa.” Lăng Thanh Viễn liếc thấy gương mặt có chút thất vọng của cô, tưởng rằng cô đang nghĩ về việc mẹ không thèm hỏi han gì đến mình, liền vội vàng giải thích.
“Khó chịu sao…” Thực ra Lăng Tư Nam chả nghe thấy hắn nói cái gì, xen lời hỏi.
Lăng Thanh Viễn đờ người trong giây lát, mặt đầy nghi hoặc mà nhìn cô : “ Chị đang hỏi tôi ?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ tôi tự nói với mình sao.”
Hắn vốn tưởng vậy đó. Lăng Thanh Viễn liếc chị gái mình một cái, nhìn cô mặt đầy lo lắng, khóe miệng không khỏi nhấc lên : “ Siêu khó chịu.”
“Vậy phải làm sao ? Nhà còn thuốc tiêu hóa không ?”
Lăng Thanh Viễn kéo lấy tay cô, áp lên bụng mình, “Chị xoa cho tôi là được.”
Cô bị hành động đột nhiên này của hắn làm cho giật mình, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang đặt trên bụng hắn của mình, nhiệt độ từ người hắn truyền qua lòng bàn tay cô khiến cô có chút tê dại, cô muốn nói thế này là không tốt, nhưng cô lại nghĩ, đây chỉ là giúp em trai bị bệnh của mình dễ chịu hơn thôi, nếu chỉ nhưng vậy mà cũng phòng bị, thì cô quả thật mới là cái người tâm tư không ngay thẳng.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn : “Nếu lực mạnh quá thì nói với tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhắm mắt lại mà hưởng thụ sự “mớn trớn” của chị mình, “Không đâu.”
Cô có thể dễ dàng cảm nhận được sự tiếp xúc của làn da, cho dù có cách qua lớp áo ngủ cotton, Lăng Tư Nam vẫn cứ đỏ mặt, nhưng tâm lý phải làm tròn chức trách của người chị khiến cho cô không thể dừng lại, cô muốn giúp hắn dễ chịu hơn.
Đèn không biết bị tắt từ lúc nào, căn phòng tối như mực, chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
“….Xoa xong rồi thì về phòng đi.” Cô sợ hắn không ngủ được mà nhắc nhở.
“Phải xoa cả đêm cơ.” Lăng Thanh Viễn được voi liền đòi tiên, “ Dù sao cũng do ăn vặt quá nhiều rồi.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh “ăn vặt” chứ không phải do ăn cơm tối, thật là hiểm ác.
Tâm tư của Lăng Tư Nam dù sao cũng không thâm hiểm như hắn, chỉ cảm giác có chút gì đó không đúng, chỉ cho là đáng ra mình mới là người phải ăn.
Lòng áy náy với em trai khiến cô nghĩ cho dù đêm nay có cho hắn ở lại cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng chỉ là xoa bụng mà thôi.
Còn về mối quan hệ bất chính gì đó… thế này chắc không tính đâu nhỉ ?
“Cậu không sợ nửa đêm mẹ dậy vào phòng cậu xem sao ?” Lăng Tư Nam chợt nhớ ra bà Lăng thỉnh thoảng lại dậy lúc nửa đêm vào phòng giúp Lăng Thanh Viễn đắp lại chăn.
“Dùng chìa khóa khóa lại rồi.” Lăng Thanh Viễn đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa bị vứt chỗ tủ đầu giường, “Chị tưởng tôi là chị sao ?”
“Tôi thì làm sao ?”
“Ôm gối đi sang phòng tôi cũng không biết đường khóa cửa.”
“….”
Lăng Tư Nam có chút bực mình liền ấn mạnh tay.
Cô không phủ nhận em trai thông minh, tỉ mỉ hơn cô, nhưng chuyện này tự mình biết là được rồi, nói ra thật là tổn thương cảm tình.
“Đau.” Lăng Thanh Viên hít sâu, long mày nhăn lại, “Chị chả thương xót tôi gì cả.”
“Tôi…”Lăng Tư Nam thấy hắn nói vậy, mặt cô càng đỏ hơn.
Tuy rằng “thương” không chỉ hạn chế giữa quan hệ nam nữ, người thân với nhau dùng “thương” cũng rất bình thường, nhưng tại sao cô cứ thấy hai người họ dùng từ này có gì đó kì quặc.
Lăng Thanh Viễn cầm tay cô di lên xuống nói : “Phải xoa như thế này.”
….Động tác này sao mà quen thuộc vậy chứ ?
“Chị nhẹ chút, nó không cắn người đâu, cũng không phải đánh rắn đánh bảy tấc.”
“Thả lỏng, thả lỏng….. tôi với chị làm gì có thù hận lớn vậy…”
“Lăng Thanh Viễn.” Lăng Tư Nam cắn môi, “Cậu lại chọc tôi.”
“Làm gì có, chị à, tôi khó chịu thật mà.”
Cô cuối cùng vẫn chiều theo yêu cầu của hắn mà xoa, nhưng mặt cô đã đỏ như lá phong rồi.
Không biết xoa được bao lâu, cô nửa mơ nửa tỉnh mà bị người ta ôm vào lòng.
Lảm nhảm một tiếng, Lăng Tư nam mặc cho mình bị ôm chặt, thỏa mãn mà rúc vào vòng tay ấm áp đó.
“Cậu bây giờ không thích tôi chứ ? Theo kiểu người yêu vậy.”
Trong bóng tối, ánh mắt Lăng Thanh Viễn hướng về phía trước, thở dài một hơi.
…..Có thích sao ?
Đây là lσạи ɭυâи mà.