Xe bus vừa ngừng, có người xuống xe có người lên xe. Lăng Tư Nam sợ hãi đến mức không dám động. Cô nắm chặt hắn không muốn bỏ, muốn để hắn dừng lại.
Một người phụ nữ dẫn theo đứa trẻ sáu bảy tuổi lên xe.
Tay của Lăng Thanh Viễn vẫn đâm chọc dưới váy cô, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Cảm giác tê dại không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ thể cô chảy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, Lăng Tư Nam sắp điên rồi, cô quay mặt sang gấp gáp nói với hắn: “Đừng cử động, có người.”
“Để cho bọn họ xem.” Lăng Thanh Viễn không hề liêm sỉ mà thấp giọng nói: “Để bọn họ xem chị gái bị em trai làm như thế nào.”
Ngón giữa của hắn đâm vào rút ra, đào móc giống như muốn đâm thủng lớp màng kia.
“Thanh Viễn... Đừng mà! Đừng mà... A... Đừng...” Gương mặt cô đầy vẻ cầu xin: “...Ư... Đừng mà... A...”
Hắn không để ý đến lời cầu xin của cô, nhanh chóng đâm chọc ngón tay. Hô hấp nặng nề phun vào tai cô, bá đao trêu chọc tiểu huyệt của cô.
Không đủ, như thế nào cũng không đủ.
Hai mẹ con vừa mới lên xe, người mẹ ngồi bên trái hai người, đứa bé nhìn về phía bọn họ.
“... A a a... Đừng mà... Thanh Viễn...”
Động tác của Lăng Thanh Viễn không nhỏ, Lăng Tư Nam không ngừng run rẩy, nếu như không phải tiếng động cơ xe nổ to thì có thể nghe được rõ ràng âm thanh ngón tay chọc vào trong âʍ đa͙σ. Hơn nữa, tốc độ đâm vào rút ra của Lăng Thanh Viễn rất nhanh khiến Lăng Tư Nam không nhịn được mà dựng thẳng bụng dưới, cắn chặt răng để không phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
Lăng Tư Nam nhìn thấy đứa bé kia đang chăm chú nhìn mình.
Đứa bé mới năm, sáu tuổi, chắc biết chuyện gì cả, chỉ tò mò tại sao dưới váy chị gái kia lại run rẩy, không biết sao nhìn chị lại khó chịu như thế.
Trong đầu Lăng Tư Nam đột nhiên nhớ đến chuyện mười năm trước.
Khi đó hắn cũng chỉ bé như vậy.
Gương mặt thanh tú như thiên sứ, ôm chặt xe đồ chơi, nhẹ giọng kêu chị gái.
“Nguyên Nguyên muốn chị gái chơi với em... Chị gái đừng đi...” Cánh tay nhỏ bé ôm chặt cô không chịu buông.
Cảnh tượng lập tức trở về hiện thực.
Vẫn là gương mặt thanh tú như thiên sứ, vẫn không muốn để cô rời đi.
Vẫn đối xử tốt với cô như vậy.
Chỉ là lúc này bàn tay nhỏ bé biến thành đầu ngón tay thon dài, cắm vào sâu trong âʍ đa͙σ cô, cắm khiến cô thở hồng hộc.
“Chị gái.. Tôi vẫn muốn làm chị.”
Hắn lại nhét thêm một ngón tay nữa, Lăng Tư Nam khẽ kêu lên, cô muốn kẹp chặt chân lại, nhưng lại bị hắn cưỡng chế tách ra.
Cô không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này, cả người nóng bừng lên, phía dưới co bóp thật chặt, một dòng nước trào ra.
Cao trào.
Cậu bé kia bị mẹ kéo về chỗ ngồi, nhanh chóng biến mất trước mặt Lăng Tư Nam.
Lăng Tư Nam hốt hoàng, thân dưới vẫn còn mυ'ŧ chặt lấy ngón tay Lăng Thanh Viễn, ngón tay của em trai mình cắm trong âʍ đa͙σ mình. Chị gái ngồi ghế trước quay đầu lại nhìn hai người một cái rồi lại quay đi.
Không biết có phát hiện ra chuyện gì hay không.
Lăng Tư Nam vô cùng xấu hổ.
Cô đè chặt váy lại, kẹp chặt lấy hai ngón tay không chịu an phận dưới váy.
Cắn môi trừng mắt nhìn hắn.
Mật dịch trên tay nói cho Lăng Thanh Viễn biết cô đã lêи đỉиɦ, nhìn thấy ánh mắt ướŧ áŧ của cô, trái tim Lăng Thanh Viễn phảng phất như bị người ta nắm chặt.
“Đừng nhìn tôi như vậy...” Hắn rút tay ra khỏi người cô, chất lỏng ướŧ áŧ giữa hai chân cô lập tức kéo ra một sợi chỉ bạc. Lăng Tư Nam đỏ bừng mặt mũi, hắn chôn mặt vào cổ cô: “Nhìn như thế chỉ khiến tôi càng thêm muốn làm chị, chị gái.”
Bàn tay bị hắn nắm chặt vã đầy mồ hôi.
Hắn vùi đầu vào cổ cô, cọ nhẹ vào gáy cô, hô hấp nóng bỏng mê người.
“Chị gái, sờ tôi.”
Trái tim cô đập sắp lên tới 180 nhịp một phút, bàn tay run run đặt giữa hai chân hắn.
Dưới chiếc quần đồng phục là một đống thịt đã phình lên, nóng gần bỏng tay. Cô miệng lưỡi khô khốc, theo bản năng vỗ về chơi đùa.
“Đã tới đường Lan Khê, hành khách nào muốn xuống xe vui lòng xuống phía cửa sau.”
Đã đến trạm.
Hai người xấu hổ cầm ô đi vào tiểu khu.
Không ai nói chuyện câu nào, một đường vào thẳng thang máy, bấm lên lầu.
“...Cậu... Cậu như thế không sao chư?” Lăng Tư Nam nhìn Lăng Thanh Viễn, cẩn thận hỏi.
Bình thường mỗi lần “Chào cờ” thì chỉ khoảng nửa tiếng sau sẽ hết. Nhưng hôm nay...
“Tích.” Mở khóa cửa, Lăng Thanh Viễn quay đầu lại trả lời cô: “Nếu không thì sao?”
“Hả?”
“Nếu không thì chị muốn giúp tôi giải quyết sao?” Lời nói xong, hắn duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng mình, cúi đầu anh ách hỏi.
“Vào nhà làʍ t̠ìиɦ với chị được không?”
Giọng nói như là thuốc kí©ɧ ɖụ©, khiến cả người Lăng Tư Nam nóng rần lên.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh mình bị em trai làʍ t̠ìиɦ.
Nếu như là bình thường thì Lăng Tư Nam đều hung hăng mắng một tiếng: “Lăng Thanh Viễn!” Sau đó bắt đầu giảng đạo lý với hắn.
Nhưng lần này cô lại không nói gì cả, chỉ ngẩn ngơ để hắn ôm, giống như thất thần.
Lăng Thanh Viễn thấy thế thì hơi bất ngờ: “Chị gái?”
Cô không phản ứng lại, đôi mắt hơi rũ xuống, trái tim đập nhanh, ngây người nhìn hắn cởi cà vạt, để lộ xương quai xanh mê người.
Lăng Thanh Viễn mở cửa, kéo cô vào trong.