Xe bus đến trạm, hai người lên xe.
Bây giờ đã là chín giờ tối, nơi này không phải trung tâm thương nghiệp, không có nhiều người. Mọi người lên xe, phía sau có mấy chỗ trống, Lăng Tư Nam tùy tiện ngồi xuống một chỗ, Lăng Thanh Viễn cũng ngồi xuống theo.
Trên người hai người vẫn còn dính một chút nước mưa, sau khi xe chạy, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Lăng Tư Nam bị gió thổi hơi lạnh, cô ngẩng đầu nhìn em trai mình, lúc này hắn vẫn thong dong bình tĩnh. Bỗng nhiên, cô vươn tay ôm lấy Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn chậm rãi quay đầu, trái tim lập tức không thể nào bình thường được. Giọng nói của hắn hơi ấm ách.
“Chị?”
“...Lạnh.” Lăng Tư Nam không dám nhìn hắn, cô cảm thấy hành vi lúc này cùng với việc đi chung ô với em trai vừa rồi là giống nhau, đều là người một nhà giúp đỡ nhau, không khác gì sưởi ấm dưới mưa cả.
Lăng Thanh Viễn ngẫm lại cũng hiểu rõ, bình thường Lăng Tư Nam dùng đủ phương pháp để tránh các hành động thân mật của hắn, nhưng hôm nay cô chỉ mặc áo sơ mi, không mang áo khoác, một bên tay áo lại bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, gió thổi chắc chắn sẽ lạnh.
“Thực sự rất lạnh.” Không nghe thấy em trai đáp lại, Lăng Tư Nam cho rằng Lăng Thanh Viễn đang cười nhạo cô. Cô vội vàng bắt lấy cánh tay Lăng Thanh Viễn, đặt tay mình vào tay hắn: “Cậu xem, tôi không lừa cậu.”
Bàn tay thiếu nữ non mềm mà lạnh lẽo, đặt bên trong tay hắn, khiến trái tim hắn gợn sóng. Lăng Thanh Viễn cảm thấy lòng mình giống như bay lên không trung rồi lại rơi xuống tận dưới.
“Đúng là hơi lạnh.” Hắn cuối cùng cũng nghe được giọng của chính mình, giọng thiếu niên lẫn lộn cảm xúc. Hắn không nhịn được mở tay ra, bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của chị gái mình.
Lăng Tư Nam bị hắn nắm tay thì đỏ bừng mặt mũi. Cô cúi đầu nhìn tay mình được bao bọc trọn vẹn, móng tay hắn sạch sẽ, đốt ngón tay thon dài, nhìn như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô cảm thấy hành động của hai người không đúng cho lắm, nhưng lại luyến tiếc hơi ấm này, trong lòng rối rắm muốn chết.
Thân thể cô vô thức dựa sát vào hắn hơn.
“Thanh Viễn...” Cô dựa vào vai em trai: “Thương lượng với cậu một chuyện nhỏ.”
Lăng Thanh Viễn thuận tiện gác cằm lên đầu cô: “Chuyện gì?”
“Cậu có thể đừng trêu chọc tôi nữa được không?”
Lăng Thanh Viễn dừng một chút.
Bây giờ cô dựa vào người hắn, lại bảo hắn đừng trêu chọc cô: “Chị đang bảo kẻ trộm đừng ăn trộm nữa à?”
“Không... Tôi không có ý đó.” Lăng Tư Nam giảo biện: “Chỉ là tay lạnh nên muốn cậu cảm nhận một chút.”
Lăng Thanh Viễn cười sang sảng: “Thật đáng yêu.”
Cô bị hắn nói như vậy thì hơi xấu hổ.
“Tôi chỉ đơn giản muốn giúp chị sưởi ấm tay thôi mà, thế mà chị lại tưởng tôi trêu chọc chị.” Lăng Thanh Viễn cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Chị gái, nếu tôi muốn trêu chọc chị thì sẽ không chỉ đơn thuần làm như thế này đâu.”
Lăng Tư Nam bỗng nhiên cảm giác được váy mình bị kéo lên, một bàn tay duỗi vào.
Người cô co rúm lại, ngẩng đầu nhìn hắn, lắc mạnh đầu.
“Đừng mà... Đây là trên xe bus.”
“Ở nơi nào cũng giống nhau thôi.” Ánh mắt Lăng Thanh Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai cô: “Ở nơi nào chị cũng sẽ ngăn cản tôi, cho nên tôi không cần phải nghe theo lời chị.”
“Tôi muốn làm ở nơi nào thì sẽ làm ở nơi đó.”
Ngón tay đã thâm nhập vào trong váy, nhẹ nhàng đặt lên qυầи ɭóŧ.
Tay trái hắn đang nắm tay cô, tay phải thâm nhập vào máy cô.
Hành khách trên xe bus tốp năm tốp ba, bên phải hai người không có ai, phía sau có ba người, trước mặt là một chị gái hơn hai mươi tuổi, và một người đeo tai nghe.
Lăng Tư Nam kẹp chặt chân không cho hắn thâm nhập vào sâu hơn. Lăng Thanh Viễn không hề nóng này, đầu ngón tay vuốt ve dọc theo rãnh âʍ ɦộ, đầu lưỡi như có như không liếʍ lỗ tai cô, từ khoảng cách gần phát ra những âm thanh vô cùng da^ʍ mỹ.
Lăng Tư Nam cắn chặt răng, thân thể căng thẳng, bàn tay đang bị hắn cầm không biết từ khi nào đã trở thành trói bắt.
Lăng Thanh Viễn trở dài một tiếng, cảm giác trong lòng được lấp đầy. Âm thanh thở dài này truyền đến lỗ tai cô, vừa ái muội vừa lừa tình.
Cả người Lăng Tư Nam mềm nhũn ra.
Cô không chịu nổi.
Cuộc tấn công của em trai cô không tính là thô bạo, chỉ là cô không chịu nổi.
Cho dù chỉ là một tiếng thở dài của hắn cũng có thể trêu chọc khiến cô bủn rủn cả người.
Đầu ngón tay của hắn ngoéo một cái, đẩy qυầи ɭóŧ của cô sang bên cạnh.
Lăng Tư Nam lập tức vươn tay còn lại đè chặt lấy váy, nhưng sức chống đỡ của cô gần như trở nên vô lực.
“Chiếc ô kia...” Lăng Thanh Viễn cắn vào vành tai cô.
Lăng Tư Nam hừ nhẹ.
“Là tâm can của chị?”
Lăng Tư Nam nhớ tới lời vừa rồi của mình ở quán ăn khuya, gật gật đầu, cô không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ giọng nói của mình lộ ra tìиɧ ɖu͙©.
“Chị đem tâm can của chị...” Ngón tay của em trai trượt xuống hộŧ ɭε, ngay từ khi hắn liếʍ vành tai cô thì cô đã ướt rồi. Đầu ngón tay của hắn lúc này nhớp nháp nước. Hắn sờ được đến nơi ẩm ướt kia, nhanh chóng vươn ngón giữa chui vào.
Ngón giữa móc vào bên trong tiểu huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
“... Đưa cho Cố Đình?”
“Ưʍ...” Tiểu huyệt đột nhiên bị dị vật thâm nhập, cô không khống chế được, vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ: “Không phải... Không phải đưa cho... Mà là cho mượn...”
Hạ thân cô rất chặt chẽ, chặt đến mức hắn mới chỉ vươn một ngón tay vào mà đã bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm bóp chặt lại, tiến vào không được rút ra cũng không xong. Thịt mềm và dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn vào nhau, kẹp chặt lấy ngón tay hắn, Lăng Thanh Viễn cử động ngón tay, tiếp tục nói về vẫn đề vừa rồi.
“Mượn cũng không được mượn, ai cũng không được.”
“Chỉ có thể cho tôi.”
Lăng Thanh Viễn nhịn không được mà tưởng tượng ngón tay kia được thay thế bằng một vật thể khác, hạ thể cứng đến phát đau.