“Chị đưa ô cho anh ta?”
...
Lăng Tư Nam nhìn hai người, quyết định giả ngu là phương pháp tốt nhất: “Ách, bạn học Cố, cậu cũng tới đây ăn cơm à? Trùng hợp thật, Thanh Viễn, hai người thật là có duyên, sáng nay mới gặp, bây giờ lại gặp...”
Lăng Thanh Viễn nhìn cô chằm chằm, Lăng Tư Nam nổi hết da gà, nhưng Cố Đình vẫn bình tĩnh nghiêng đầu, vô cùng tự nhiên mà kéo chiếc ghế trống, ngồi xuống bên cạnh Lăng Tư Nam.
“A Quang, như cũ.” Cố Đình không quay đầu lại, dường như đang nói chuyện với phục vụ trong quán.
Anh ta ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn Lăng Thanh Viễn không chút che giấu.
“Quen thuộc lắm à? Thế anh cứ ngồi đó đi.” Lăng Thanh Viễn ngồi xuống, đầu hơi lệch sang một bên, cười lạnh.
Cố Đình cũng cười: “Không quen biết cậu, nhưng lại quen biết với bạn học của tôi.”
Hai người cãi nhau có thể đừng lôi tôi vào không- Lăng Tư Nam thầm cầu xin.
“Bạn học Cố, hai người hình như quen nhau chưa đến một ngày.” Lăng Thanh Viễn cố ý nhấn mạnh cách gọi vừa rồi của Lăng Tư Nam với Cố Đình.
Cố Đình không đáp lại hắn mà ngồi dịch sang bên Lăng Tư Nam, cố gắng thì thầm vào tai cô: “Cảm ơn cậu đã đưa ô cho tôi.”
Cảm nhận được sự lạnh lùng từ phía em trai, cả người Lăng Tư Nam lập tức không rét mà run.
“Không cần cảm ơn.” Nụ cười của Lăng Tư Nam cũng cứng đờ: “Không phải cố ý đâu, chỉ là vừa rồi có người có thể đi về cùng tôi nên tôi nghĩ đưa ô cho cậu mượn cũng không sao- là cho mượn, cho mượn.”
“Có người về cùng?” Cố Đình nhướn mày: “Hai người... Là người thân à?”
“Liên quan gì đến anh?” Lăng Thanh Viễn buông đũa: “Cút xa ra một chút, nơi này không cần bồi bàn.”
Lăng Thanh Viễn bắt đầu mắng chửi người.
Lăng Tư Nam kinh ngạc không thôi, em trai cô luôn là người biết cách đối nhân xử thế, không ngờ lại có thể nói ra những lời thô tục như vậy.
Bây giờ ai cũng có thể cảm giác được Lăng Thanh Viễn không vui. Lăng Tư Nam cảm thấy hơi khó xử, cô và Cố Đình không đến nỗi quen biết, nhưng cô cũng không muốn trực tiếp đuổi người ta ra. Hơn nữa, Diệp San San đã từng dặn dò cô rồi, Cố Đình rất có thể là người lăn lộn ngoài xã hội, cô không dám chọc giận anh ta như Lăng Thanh Viễn.
“Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của em trai tôi không tốt lắm, hay là...” Cô cố ý hòa giải.
“Em trai?” Cố Đình đan tay lên bàn, chống chằm nhìn Lăng Thanh Viễn: “Cậu có chị gái à?”
“Lặp lại lần nữa- Liên! Quan! Gì! Đến! Anh!” Lăng Thanh Viễn vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Tính tiền.”
“A...” Lăng Tư Nam nhìn cả một bàn đầy thức ăn, vẻ mặt đáng thương nhìn Lăng Thanh Viễn.
Cố Đình nhướn mày, cảm giác như mình vừa gây ra tội ác tày trời: “Không phải vội, tôi cũng không phải tới đây ăn cơm.” Anh ta đứng dậy, nhận hộp cơm phục vụ đưa: “Hai người từ từ ăn, đúng rồi, cậu tên là gì?” Anh ta hỏi Lăng Tư Nam.
Cho dù bị Lăng Thanh Viễn gây áp lực nhưng Lăng Tư Nam vẫn lịch sự trả lời: “Lăng Tư Nam.” Hai người là bạn học, cho dù cô không nói thì anh ta vẫn có thể biết dễ dàng.
“Quả nhiên là chị em ruột, cùng họ.” Cố Đình tùy ý vẫy tay với cô: “Đi đây, mai gặp.”
“Từ từ.” Lăng Thanh Viễn đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
Cố Đình quay đầu, thản nhiên chờ hắn lên tiếng.
Lăng Thanh Viễn căn bản không thèm nhìn hắn: “Để ô lại.”
“Thanh Viễn...” Lăng Tư Nam nhìn hắn, ra hiệu làm như thế không được tốt cho lắm, bây giờ bên ngoài trời mưa, hắn làm thế chẳng khác nào bắt người ta dầm mưa trở về. Cô đã cho Cố Đình mượn rồi, tốt nhất cứ để ngày mai rồi lấy lại.
Cố Đình nhướn mày, khẽ nhếch môi: “Chị gái cậu còn chưa nói gì, cậu gấp gáp gì chứ? Em trai Lăng Thanh Viễn?”
Hai chữ “Em trai” anh ta cố tình kéo dài giọng, nhắc nhở mình lớn tuổi hơn hắn.
“Người có thể đi, nhưng ô không phải của anh, một lão già đừng có dùng ô của thiếu nữ thanh xuân.”
Lăng Thanh Viễn nói theo giọng điệu của Cố Đình, độc mồm độc miệng, hắn vươn tay muốn giật lấy chiếc dù trên tay Cố Đình.
Nhưng hắn không giật được, bởi vì Cố Đình nắm rất chặt.
Hai người đột nhiên trở nên vô cùng ấu trĩ, một bước cũng không chịu nhường.
“...” Lăng Tư Nam đau lòng nhìn chiếc ô của mình, khóc không ra nước mắt: “Hai người nhẹ một chút, chiếc ô này là tâm can của tôi... Ô vẽ tay không được chắc chắn lắm đâu.”
Hai người đồng thời nhìn nhau một cái, cuối cùng Lăng Thanh Viễn thả tay ra.
Cố Đình rời đi.
Lăng Thanh Viễn mặt không cảm xúc, Lăng Tư Nam nhìn hắn, cảm thấy ăn cơm cũng không còn khẩu vị nữa.
Đến lúc tính tiền, Lăng Tư Nam giành trả tiền trước.
“Chị giàu lắm hả?” Lăng Thanh Viễn hỏi cô.
Lăng Tư Nam lắc đầu: “Chẳng phải là do tôi muốn ăn sao? Ai lại để khách trả tiền cơ chứ. Hơn nữa, nhiều năm như thế không về nhà, coi như tôi chăm sóc em trai của mình một lần cũng được, quán này tôi cũng đến nhiều lần rồi.”
Lăng Thanh Viễn nghĩ ngợi một chút rồi cất ví tiền đi: “Thiếu tiền thì cứ nói với tôi, chỉ có một chị gái, tôi có thể nuôi được.”
Lăng Tư Nam bị miệng lưỡi nghiêm túc của hắn làm cho chọc cười: “Ở bên ngoài không được nói linh tinh.”
Lăng Thanh Viễn nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, cười nhẹ lẩm bẩm: “Được, vậy chúng ta về nhà rồi nói.
‘Lăng Thanh Viễn!”