Lăng Thanh Viễn cũng không hoàn toàn nói dối cô, tối hôm đó tài xế thực sự không tới đón hắn.
Sau khi giải quyết xong vấn đề ở hội học sinh, bên ngoài mưa vẫn không ngớt. Hai người bước đến trước cửa Minh Tư Lâu thì trời đã tối, xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi.
Lăng Thanh Viễn mở ô lên.
Lăng Tư Nam đến gần hắn hơn một chút, nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách mơ hồ.
Lăng Thanh Viễn cầm ô, cúi đầu nhìn cô một cái: “Sợ tôi ăn thịt chị à? Yên tâm, tôi không thích dã chiến, hơn nữa bây giờ trời mưa to, không thích hợp.”
Lăng Tư Nam bị trêu chọc, ôm lấy eo em trai mình nói: “Nói chuyện với chị gái mình như thế à?”
Hai người đứng dưới màn mưa, mưa rất lớn, cho dù ô của Lăng Thanh Viễn không nhỏ nhưng cũng không thể che chắn được cho cả hai người. Lăng Tư Nam cảm thấy một bàn tay siết lấy eo mình, sau đó cả người bị kéo sát lại hắn.
Thân thể ngã vào vòng tay em trai, đầu cũng dựa vào l*иg ngực hắn. Lần đầu tiên cô cảm thấy thân thể Lăng Thanh Viễn lại cao như thế, l*иg ngực cũng rắn chắc như vậy.
“Chắc không bị ai nhìn thấy chứ?”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Lăng Thanh Viễn: “Đừng căng thẳng như thế, chúng ta cũng không phải lén lút yêu đương.”
Lăng Tư Nam bị em trai nói như vậy thì đỏ bừng mặt mũi. Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy những lời hắn nói cũng không sai- Dựa sát lại gần em trai thì làm sao chứ? Em trai và chị gái cùng che chung một chiếc ô thì có vấn đề gì?
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Lăng Tư Nam vòng tay ôm lấy em trai, thả lỏng mà dựa vào cánh tay hắn.
Lăng Thanh Viễn cứng đờ.
“Sao thế?” Lăng Tư Nam cảm nhận được động tác của Lăng Thanh Viễn hơi ngừng lại thì ngẩng đầu hỏi.
Lăng Thanh Viễn chỉ nhìn cô mà không trả lời.
Hai người đi đến trước trạm xe bus, trời mưa nên đường xá đông đúc, thà ngồi xe bus tránh mưa còn hơn.
Lăng Tư Nam nhìn mấy quán ăn khuya đối diện, bây giờ mới bảy rưỡi tối, mọi người đang bắt đầu buôn bán.
“Thanh Viễn, cậu đói bụng không?”
Lăng Thanh Viễn đang nhìn đồng hồ, nghe cô hỏi vậy thì ngước mắt lên: “Chị đói à?”
Lăng Tư Nam quay đầu lại, trong ánh mắt đều là chờ mong, giống như mèo con nhìn cá khô nhỏ.
Người thanh niên không nhịn được khẽ mỉm cười: “Về nhà ăn cơm bà Lưu nấu ngon hơn.” Hắn vừa nói xong thì thấy cô cụp mắt xuống thất vọng, thế là hơi nhếch môi: “Nhưng cũng không phải là không thể ăn ở bên ngoài.”
“Tôi biết cậu đối xử rất tốt với chị gái mà.” Lăng Tư Nam nắm tay hắn kéo đến quán ăn khuya: “Nhanh lên nhanh lên.”
Lăng Thanh Viễn hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cũng không kịp phản ứng nhiều thì đã bị cô kéo vào quán ăn khuya.
Hai người bước vào một quán, Lăng Tư Nam hưng phấn gọi món. Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh Viễn ăn ở quán ăn khuya, hắn tò mò nhìn Lăng Tư Nam chọn món rồi còn cò kè mặc cả, nhìn khiêm tốn khép nép như cậu học trò đi theo học hỏi.
“Ăn ngon không?” Đồ ăn được dọn lên, Lăng Tư Nam không ăn mà gắp cho em trai trước, chờ hắn ăn xong thì hào hứng hỏi hắn.
Lăng Thanh Viễn gật đầu: “Đây là cái gì?”
“Ốc đinh xào, nhưng đây là thịt ốc được lấy sẵn ra rồi. Tôi nghĩ cậu nhất định không muốn tự hút nên mới nhờ người ta lấy sẵn.” Lăng Tư Nam thấy Lăng Thanh Viễn lại gắp thêm một ít nữa.
Lăng Thanh Viễn ăn một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Tư Nam, cô ăn thực sự rất vui vẻ.
Ở nhà, rất ít khi Lăng Tư Nam được vui vẻ như thế, tay nghề của bà Lưu không tệ nhưng bởi vì vợ chồng nhà họ Lăng yêu cầu rất nghiêm khắc với thức ăn nên lúc nào cũng chỉ có thể ăn những món thanh đạm. Mấy loại ốc này đối với họ mà nói đều là hải sản chứa ký sinh trùng, chắc chắn không bao giờ xuất hiện trong thực đơn của nhà họ Lăng.
Hắn cảm thấy Lăng Tư Nam giây phút này mới đúng là Lăng Tư Nam, là người chị gái lạc quan yêu đời trên Weibo kia.
Thấy cô ăn vui vẻ như thế, Lăng Thanh Viễn cũng không nhịn được mà ăn nhiều thêm một chút.
Hai người ăn gần xong thì cửa quán đột nhiên bị người ta kéo ra, Lăng Thanh Viễn nghe được có người nói: “Là cậu?”
Lăng Thanh Viễn nghe được thì quay lại, nhìn thấy người sau lưng thì nhíu mày.
Cố Đình cầm một chiếc ô, thân hình cao lớn dừng ở cửa, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Lăng Tư Nam.
Ngay sau đó, Cố Đình nhìn thấy Lăng Thanh Viễn ngồi bên cạnh cô, ánh mắt chạm nhau, cả hai không hẹn mà cùng nhíu mày.
“A... Bạn học Cố.” Lăng Tư Nam đang gắp thức ăn cho em trai, nhìn thấy Cố Đình thì trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm thấy đại sự không ổn.
“Đúng là hai người có quen biết.” Cố Đình kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Sáng nay ai nói với tôi là không quen biết nhau thế?”
... Lộp bộp.
Tài quan sát của Lăng Thanh Viễn rất tốt, hắn ngay lập tức chú ý thấy chiếc ô trong tay Cố Đình nhìn rất quen.
Chiếc ô vẽ tay in hình chú mèo dễ thương, được một thanh niên cao hơn mét tám, nhìn không hợp nhau một chút nào.
Hơn nữa, Cố Đình và Lăng Tư Nam nhìn có vẻ rất thân thiết, Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân.