Cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền mở dù ra rồi bước vào trong mưa.
Mới đi được vài bước bỗng nhiên có một bóng người vụt qua, đang cúi lưng che chở cho cặp sách rồi chạy trong màn mưa.
Cố Đình.
—— Lúc này không dùng cặp che đầu mà lại giữ cặp ở trong người, thật sự rất khó hiểu.
Trong lòng Lăng Tư Nam nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy Cố Đình đã bị nước mưa xối đến ướt đẫm trong nháy mắt, mà mưa trên đầu còn không có dấu hiệu giảm bớt. Cô nghĩ một lúc, vẫn hét lên trong mưa: “Bạn học ơi ——”
Hét lên ba lần, cuối cùng Cố Đình cũng nghe thấy, anh ta giảm bớt bước chân để cô vừa vặn đuổi kịp.
Giương dù lên che mưa, che qua đỉnh đầu của anh ta.
“Vẫn nên che một chút đi, mưa lớn quá.” Cô nói.
Đầu tóc của Cố Đình ướt đẫm nhỏ nước xuống, hai mắt bị nước mưa tràn vào không mở ra được, vất vả lắm mới thấy rõ người trước mặt chính bạn cùng lớp của mình.
“Cậu ở đâu vậy, hay là chúng ta đi đến cửa hàng ở góc đường phố cổ bên ngoài trường học mua dù đi?”
“Trên người tôi không mang theo tiền.” Cố Đình nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng vội.”
Lăng Tư Nam đang rất rối não, nếu để anh ta đi như vậy thì cảm thấy dù sao cũng gọi lại rồi mà để người ta tiếp tục dầm mưa thì cũng hơi khó coi. Nhưng anh ta cũng nói rõ ràng không muốn đi mua dù và cô cũng không dám nói mình có thể bỏ tiền ra cho anh ta mua hoặc là cho anh ta mượn —— người này thật đúng là không hiểu phong tình.
Lăng Tư Nam nghĩ đến cái gì đó rồi bỗng nhiên nói: “Cậu đưa tôi đến trước toà nhà Minh Tư đi.”
Cố Đình không rõ nguyên nhân.
“Vừa lúc tiện đường, cậu có thể lấy dù của tôi đi sau khi đưa tôi qua đó, ngày mai trả cho tôi là được.” Cô nặn ra một nụ cười nhìn qua có vẻ hiền lành tử tế.
Cố Đình theo bản năng nhận lấy chiếc dù mà cô đưa chỉ cảm thấy gương mặt của thiếu nữ trước mắt này có chút quen thuộc, không phải là sự quen thuộc của bạn cùng lớp mà là một loại quen thuộc khác.
Váy đồng phục màu xanh đen mặc ở trên người cô rất có cảm giác tươi mát, mái tóc của thiếu nữ dài chấm vai cùng đôi mắt hạnh trong sáng.
Vừa không có vẻ mảnh mai, cũng không có vẻ hùng hổ doạ người.
Cố Đình và cô vai kề vai đi trong mưa suốt hai trăm mét mà không nói với nhau câu nào.
Chờ tới khi đến tòa nhà Minh Tư, cô gái nhảy một lúc hai, ba bậc lên cầu thang rồi vẫy tay với anh ta: “Không phải cậu đang gấp sao, mau đi nhanh đi.”
Cố Đình bỗng nhiên ý thức lại được hình như hình đang gấp, vội xoay người muốn rời đi.
“Nhớ kỹ nhé ——”
Cố Đình quay đầu lại nhìn cô, cứ nghĩ rằng cô muốn nói tên của mình hay gì đó.
“Nhớ là ngày mai nhất định phải trả dù cho tôi nha!”
“...”
Lăng Thanh Viễn đứng dậy đi lấy hồ sơ đã được đóng dấu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn nghi ngờ bước qua mở cửa, cửa mở ra nhưng không thấy bóng dáng người nào.
Đang muốn đóng cửa lại thì đột nhiên ở bên cạnh cửa có một bóng người bất ngờ nhảy ra: “Hù!”
Lăng Thanh Viễn đứng ở trước mặt cô, trên khuôn mặt của thiếu niên vẫn là dáng vẻ bình tĩnh như trước.
Rũ mắt nhìn cô, khóe miệng cong lên như có như không.
“Chị à, chị thật là ấu trĩ.”
Lăng Tư Nam che mặt lại nói: “Không thú vị gì cả, đứa em này chơi không vui chút nào.”
Lăng Thanh Viễn nhếch khoé miệng, sau đó giơ tay che đi không để cô nhìn thấy, mở cửa cho cô bước vào.
“Chị có bao giờ nghĩ tới chuyện nếu như người lúc nãy mở cửa không phải là tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Hả?”
“Có một bạn học nữa làm việc với tôi, chỉ là lúc nãy vừa đi đến văn phòng của giáo viên.”
“... A, chuyện này, như vậy sao...” Cô vén tóc bên tai lên, có chút xấu hổ mà cười gượng hai tiếng.
Lăng Thanh Viễn lấy hồ sơ để đi phân loại: “Có chuyện gì sao?”
Lăng Tư Nam đứng ở cửa phòng, ánh mắt tùy ý quan sát: “Không có gì cả, chỉ là... Ừm... Dù sao thì cũng về nhà trễ nên tôi sẽ cùng quay về với cậu.”
Lăng Thanh Viễn cười khẽ: “Chứ không phải là chị không mang dù à?”
Thật đúng là một câu sắc bén đánh thẳng vào trọng điểm.
“Tôi cũng không mang theo thì làm sao bây giờ?” Lăng Thanh Viễn quay mặt đi rồi bình tĩnh hỏi cô, mặt không có biểu cảm gì.
“Không phải có tài xế đón cậu à?”
“Hôm nay không có.” Lăng Thanh Viễn nói: “Tôi phải về nhà muộn nên tối nay chú Lương đưa cha đi dự tiệc.”
Lăng Tư Nam thở dài: “Trước tiên cứ chờ xem mưa có tạnh không đã, nếu như không tạnh thì cậu đợi chị đây đi mua dù rồi cùng nhau quay về.”
“Vậy thì không phải chị sẽ gặp mưa à?” Hắn nghiêng đầu.
“So với để cậu dầm mưa thì vẫn tốt hơn, cậu tự phụ hơn tôi, hơn nữa lúc trước vừa mới sinh bệnh.” Thật ra Lăng Tư Nam không quan tâm lắm: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên với bác Hai, vốn dĩ cũng không mỏng manh yếu đuối như vậy, thi thoảng dầm chút mưa cũng sẽ không có việc gì.” Khi cô nói xong lời này thì không biết từ lúc nào Lăng Thanh Viễn đã chạy tới trước mặt cô.
“Chị à.” Hắn cúi đầu, vươn tay vuốt mái tóc vô tình che mất khóe mắt của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Lăng Tư Nam chỉ cảm thấy bị hơi thở của hắn bao trùm, trong lúc nhất thời hô hấp cũng bị rối loạn tiết tấu.
Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên cười, hạ thấp giọng xuống rồi nói: “Chị nên hiểu rằng lời nói của đàn ông thì không thể tin.”
“Ừm... Hả?!” Lăng Tư Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Cậu lại nói cái gì lừa tôi nữa à?”
“Phát huy sự quan sát của chị đi.” Lăng Thanh Viễn quay đầu tiếp tục bận rộn: “Chờ tôi mười lăm phút nữa.”
Lăng Tư Nam vô thức nhìn xung quanh, phát hiện ở trên chiếc ghế xoay dư ra ở phía sau hắn là cặp sách của hắn và một chiếc dù.
... Kẻ bịp bợm.