Trong phòng tối đen như mực.
Lăng Thanh Viễn bắt lấy cổ tay cô, cúi người để tầm mắt hai người ngang nhau.
“...Lăng Tư Nam?”
Trong bóng đêm, cô thích nghi với ánh sáng từ đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
“Cái... Cái gì?” Cuối cùng ý thức của cô cũng đã trở về.
Hai người đứng trong bóng tối, không mở đèn, thính giác càng thêm nhạy cảm, Lăng Thanh Viễn có thể nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Giờ khắc này, hô hấp của cô không đều, hỗn loạn hơn trước rất nhiều.
Lăng Thanh Viễn nghe được hô hấp của cô trong bóng tối thì bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, một tay hắn đem cô đè lên ván cửa, một bàn tay đỡ ở bên tai cô.
Hắn cúi đầu chạm trán lên trán cô, giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp như vuốt ve: “Chúng ta vào nhà rồi.”
Lăng Tư Nam cúi đầu, cho dù ở trong bóng tối nhưng cô cũng vẫn không dám nhìn vào mắt hắn.
Hai tay cô đặt ở trên ngực Lăng Thanh Viễn, cảm nhận được trái tim hắn đập kịch liệt.
“Thanh Viễn, tim cậu đập nhanh thật.”
“Ừ.”
“Không phủ nhận à?”
“Phủ nhận làm gì?” Lăng Thanh Viễn cười khẽ: “Đều ở trong tay chị, phủ nhận còn có ý nghĩa gì nữa.”
Lăng Tư Nam cảm thấy nói chuyện với người này trong bóng tối còn hấp dẫn hơn cả lúc trước, yêu nghiệt hơn lúc trước. Mỗi một chữ đều có thể khiến cả người cô phát run.
“Vừa rồi chị suy nghĩ cái gì thế?” Hắn vẫn chống trán lên trán cô.
Lăng Tư Nam yên lặng lắc đầu.
“Chị gái, nhìn tôi.” Lăng Thanh Viễn nắm cằm cô, khẽ vuốt tai cô: “Sao lại ngây ngốc ra như thế? Hửm?”
Lăng Tư Nam nhìn về phía hắn, vành tai bị em trai vuốt ve hơi ngứa. Cô giống như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng ưm lên một tiếng.
Trái tim Lăng Thanh Viễn như bị nhéo một cái.
Lăng Tư Nam cũng ý thức được mình thất thố, cô trợn tròn mắt... Ánh mắt Lăng Thanh Viễn giống như biết phát sáng, chẳng sợ bóng đêm. Lăng Tư Nam như cảm giác được mình bị hút vào bên trong, cả người giống như bị ma nhập.
“Tôi nghĩ... Bị cậu làm... Sẽ như thế nào...”
Lăng Thanh Viễn nghe được câu nói này của cô thì cả người hơi cứng lại.
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, một loại cảm xúc phức tạp lại trào ra. Nhìn mặt bên ngoài thì hắn giống như một người không để ý gì, nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà đắm chìm vào đó.
“Bây giờ làm chị, được không?”
Trái tim Lăng Tư Nam đột nhiên như đình trệ, hạ thân hắn bỗng chốc rỉ ra một chút chất lỏng, dính chặt lên qυყ đầυ.
Cô không nói chuyện, cũng không nói được.
“Chị gái, đây là chị quyến rũ tôi.”
Lăng Thanh Viễn không nhịn được, lập tức đè cô lên cửa, rầm một tiếng.
Cũng không phải thực mạnh, chỉ là thân thể dùng sức hơi lớn.
Hắn đè lên người cô, một tay giữ lấy eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, cũng không quan tâm cô có phản kháng hay không. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô.
Lăng Tư Nam muốn tránh, nhưng bốn cánh môi đã sớm dán chặt vào nhau, làm thế nào cũng không trốn thoát.
Hô hấp của Lăng Thanh Viễn như gần trong gang tấc, hung hăng đè cô lên cửa chà đạp.
“Ưʍ...” Lăng Tư Nam ngửa đầu lên, hô hấp bị đoạt mất, chỉ có thể há miệng ra.
Lăng Thanh Viễn vươn đầu lưỡi tiến vào.
Hắn đè lên người cô, nhấc người cô lên khỏi mặt đất. Trọng lượng của cô được hắn và cánh cửa chống đỡ, côn ŧᏂịŧ to lớn dưới quần tây của hắn tiến vào giữa hai chân cô, trời sinh phù hợp.
Cô chỉ có thể để yên cho em trai mình hôn.
Thoải mái quá.
Đầu lưỡi của em trai thật mềm mại.
“Chị gái...” Hắn mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô, hàm hồ gọi.
Cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn không chịu buông tha cho cô, mỗi giây mỗi phút đều muốn tiến vào trong nhiều hơn.
Hắn thấp giọng gọi cô: “Chị gái...”
Đầu lưỡi giống như muốn thay thế cự long dưới thân xuất chinh.
Lăng Tư Nam không biết nụ hôn này rốt cuộc lâu bao nhiêu, cảm quan trong bóng tối phóng đại lên không ngừng.
Bàn tay cô đặt lên ngực Lăng Thanh Viễn giờ phút này vô lực rơi xuống, vừa đúng đặt trúng đũng quần hơi phồng lên của hắn.
To quá!
Mặc dù cô đã bị em trai cắm vào tiểu huyệt không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cô cũng cảm thán thứ này không phải là thứ mà cô có thể chấp nhận được.
Nếu thật sự bị cắm vào nhất định sẽ rất đau.
Lần nào cô cũng sẽ khóc, bởi vì cô sợ đau.
Lâm Thanh Viễn chen vào giữa hai chân cô, đẩy cô lên cao một chút. Cuối cùng hắn cũng đã buông cô ra, đầu lưỡi từ khóe miệng còn đọng nước bọt quét qua quét lại gương mặt cô: “Chị gái thật ngọt.”
Cô đỏ bừng mặt, dường như không cam lòng yếu thế, bàn tay đè nặng lên côn ŧᏂịŧ của hắn.
Lang Thanh Viễn hít sâu một hơi, khàn giọng: “Đừng nhúc nhích, không nhịn được.”
“Muốn làm chị.”
“Lúc ở trên xe bus đã muốn làm chị, chỉ cần nghĩ đến đã muốn phát điên.”
Hắn dường như cũng không phát hiện ra chuyện cô đã sớm từ bỏ chống cự.
Lăng Tư Nam đã không còn chống cự chuyện bị hắn làʍ t̠ìиɦ, nhưng cô không thể nào nói ra thành lời được.
Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên vòng tay vào trong áo cô, thô bạo vén cao đồng phục của cô.
Áo ngực bại lộ trong không khí, bầu ngực căng tròn phập phồng không ngừng.
Cô nghe thấy hô hấp của em trai trở nên vẩn đυ.c.
Sau đó, áo ngực của cô bị kéo ra một cách thô bạo, đôi bầu ngực trắng như tuyết nhảy ra trước mặt hắn.
“Chị gái, tôi muốn liếʍ ngực chị.”
Hô hấp nóng rực phun lên đầṳ ѵú cô, cô cảm nhận được rõ ràng Lăng Thanh Viễn tiến đến trước ngực cô, vươn đầu lưỡi liếʍ một cái.
“Ưʍ...” Đầu lưỡi mềm mại cọ xát lên bầu ngực cô. Lăng Tư Nam thoải mái hừ nhẹ một tiếng, đầu lưỡi cứng ngắc cứ thế đánh lượn vài vòng trên ngực cô.
“Thoải mái quá...” Cô thở phào một hơi. Bên dưới cô cũng đã tràn ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠.
Lăng Tư Nam thoải mái vô cùng, cô không nhịn được ưỡn ngực lên, đưa bầu ngực vào trong miệng hắn. Cả bầu ngực cô được khoang miệng ấm áp của hắn ngậm vào.
Hắn vô cùng nghe lời, lặng lẽ liếʍ láp, dùng sức hút vào khiến núʍ ѵú của cô sưng vù lên.
Nhưng đồng thời cũng vô cùng sảng khoái.
“A...” Sảng khoái tới cực hạn, cơ hồ phát ra được cả những tiếng rêи ɾỉ.
“Chị gái...”
Phòng khách đột nhiên sáng trưng, có người bật đèn lên.
Dường như là phản xạ có điều kiện, Lăng Tư Nam đột ngột chỉnh lại quần áo, Lăng Thanh Viễn cũng nhanh chóng tách cô ra.
“Sao trở về mà cũng không bật đèn lên?” Ở sau hành lang vang lên giọng nói của mẹ Lăng, sau đó thấy được bóng dáng của bà ta.
Bà ta nhìn về phía cửa, thấy hai con mình đang đứng ở đó.
Con trai đứng trước cửa, mái tóc ngắn hơi hỗn loạn.
Còn con gái đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo chút ướŧ áŧ, cánh môi đỏ bừng.