Không Phải Em Trai 2 [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 2

Mãi cho đến khi kết thúc kì nghỉ tết, Tiêu Chiến vẫn không chịu về qua nhà, điện thoại cũng trong trạng thái gọi không bắt máy giống như mọi năm, người bạn vốn còn tưởng Vương Nhất Bác sẽ đến quán bar tìm Tiêu Chiến, trong lòng không yên mấy ngày, sau đó ngay cả cái bóng của đối phương cũng không nhìn thấy, nghĩ rằng chắc là đang bận rất nhiều việc, mới yên tâm hơn được một chút.

Dù sao ở một nơi như thế này, cho dù là lí do gì đi nữa, cảnh sát đến đây đều sẽ bị ảnh hưởng mà.

Một người bạn có quan hệ không tồi giới thiệu Tiêu Chiến làm một công việc, vừa đúng lúc anh đang rảnh rỗi, liền đồng ý luôn, mặc trên người trang phục gọn gàng, cùng một đám người đi vào tòa nhà kiến trúc cổ xưa tường đỏ ngói xanh, ở bên trong fan hâm mộ người người chen chúc, đến nỗi mà còn phải cần sự giúp đỡ của những người đi cùng, mới có thể gõ được cánh cửa trong vài giây ngắn ngủi, nhưng cũng may đối phương là người nổi tiếng trên mạng nhanh nhẹn hơn so với trên màn ảnh, phối hợp rất ăn ý, sau khi chụp ảnh xong còn muốn mời Tiêu Chiến đi ăn cơm, bị anh khéo léo khước từ.

Người nổi tiếng nói vậy thì add Wechat đi, Tiêu Chiến cởi mũ ra rồi cào cào mái tóc rối bù, đưa mã trên điện thoại ra trước mặt người nổi tiếng đó, nói, "Quét đi."

Người nổi tiếng cười tủm tỉm quét mã xong, thêm bạn tốt, Tiêu Chiến cũng không kiêng dè, đồng ý lời mời kết bạn của cô, sau khi sửa lại biệt danh thành tên của cô xong, nói, "Tôi sẽ cố gắng gửi ảnh cho cô trong đêm nay."

Anh lại trò chuyện với cô nàng nổi tiếng trên mạng này vài câu, mới xách túi nhấc chân đi về hướng cửa, dọc đường phải xuyên qua đám fan hâm mộ chật ních người đang hét to tên cô nàng, mua một hộp ô mai, định về khách sạn tắm rửa xong rồi thay quần áo ra ngoài đi dạo hóng gió, lại không ngờ nửa đường gặp được Vương Nhất Bác, không phải mặc cảnh phục, mà là đang mặc quần áo thường ngày.

Anh chớp mắt đánh giá từ trên xuống dưới, đối phương cũng rất biết cách ăn mặc, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vừa vặn giống kiểu dáng với chiếc của mình.

Tiêu Chiến dừng lại.

Người phía đối diện cũng vừa đúng lúc nhìn thấy mình, cậu đè thấp vành mũ xuống, đôi mắt nhìn mình không mang theo một chút hơi ấm, dừng lại hai giây rồi lại dời ánh mắt đi.

Tiêu Chiến: ?

Anh thấy đối phương không có ý định muốn nói chuyện với mình, xoay người muốn rời đi cùng với người bạn đang đứng bên cạnh, trong nháy mắt đáy lòng có chút khó chịu, đè lại bả vai Vương Nhất Bác, nói, "Ấy, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì, người bạn bên cạnh cậu đã mở miệng trước, "Anh là.......?"

Tiêu Chiến cười cà lơ phất phơ, "Cậu ấy là em trai tôi."

Vương Nhất Bác gạt tay anh ra, trên mặt không có biểu tình gì, "Ai là em trai anh."

"Há, trở mặt nhanh quá vậy, sao thế, anh trêu chọc gì em à?" Tiêu Chiến lại một lần nữa gác tay lên vai cậu, "Đừng vô tình như vậy mà."

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nhìn anh một cái, dường như cũng không muốn gây chiến với Tiêu Chiến ở trước mặt đồng nghiệp kia, xoay mặt lại, nói, "Nhiệm vụ kết thúc rồi còn lại để tôi, cậu đi về trước đi."

Ánh mắt đồng nghiệp nhìn cậu và Tiêu Chiến một cách kì dị, gật gật đầu, "Được, cậu cẩn thận một chút."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng.

Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh cậu, nhìn đồng nghiệp dần đi xa, cánh tay đang khoác trên vai đối phương lại bị hất xuống.

Vương Nhất Bác nói, "Anh không trêu chọc gì em."

Tiêu Chiến nhướng đuôi lông mày lên, vẻ mặt thoạt nhìn rất vô tội, "Vậy thì làm sao, nhìn thấy anh là lại trốn, ngay cả chào hỏi cũng không thèm chào."

Biểu tình của Vương Nhất Bác rất lạnh, "Sau này nếu đã không làm được, thì đừng tùy tiện đồng ý người khác cái gì cả."

Tiêu Chiến à một tiếng thật dài, "Em đang nói đến chuyện bảo anh về nhà ấy hả?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Không phải em bảo anh về, mà là anh nên về."

Tiêu Chiến nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Quan hệ anh với ba không tốt, em không nên ép anh về làm gì, lúc nào cũng như gà bay chó sủa, lúng túng lắm."

Vương Nhất Bác nói, "Vậy còn em?"

Tiêu Chiến sửng sốt, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác lại nói, "Anh về rồi cũng sẽ cãi nhau với em sao?"

Tiêu Chiến bật cười, "Sao anh phải cãi nhau với em?"

Vương Nhất Bác giật giật khóe môi, giống như muốn nói cái gì đó, lại không nói ra được.

Tiêu Chiến véo véo mặt Vương Nhất Bác như véo má một đứa nhóc, cảm giác như sờ một khối băng, "Mặt lạnh thế? Sao không mặc nhiều vào một chút?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Ra ngoài có việc, mặc nhiều không tiện."

"Cũng đúng." Tiêu Chiến cầm điện thoại ra rồi nhìn đồng hồ, nói, "Việc của em đã xong chưa? Tối nay cùng ăn một bữa cơm đi, anh mời em."

Vương Nhất Bác dừng lại một chút, thoạt nhìn như hơi do dự, Tiêu Chiến còn tưởng là cậu có nhiệm vụ bí mật mật cần phải làm, vừa định nói gì đó, tên nhóc kia liền gật gật đầu, "Được."

Tiêu Chiến cong mắt lên cười cười, màu sắc con ngươi rất nhạt, nụ cười khiến cả người Tiêu Chiến trở nên mềm mại hơn, anh vô cùng thân thiết ôm vai Vương Nhất Bác, nói, "Vậy em theo anh về khách sạn một chuyến đã, anh cất đồ đạc trước, cái túi này nặng quá...... Tiện thể để anh tắm rửa rồi thay quần áo, ấy, bỏ đi, thay quần áo thôi là được rồi, tối nay muốn ăn gì? Có muốn ăn lẩu không? Gọi lẩu uyên ương á."

Anh nói liên mồm một hồi, không chú ý đến cái tay của Vương Nhất Bác đã vòng ra sau lưng anh, kéo ba lô của anh xuống, vác lên trên vai mình, "Anh tắm đi, em chờ anh."

Tiêu Chiến nhịn không được sờ sờ đầu Vương Nhất Bác.

Ít nói hơn so với trước kia, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn.

"Này, năm nay em...... 22 đúng không? Anh nhớ là anh lớn hơn em sáu tuổi."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, "Ngay cả lớn hơn em bao nhiêu cũng không nhớ?"

Tiêu Chiến cười khúc khích, "Nhớ mà nhớ mà, đây chỉ là xác nhận lại lần nữa cho chắc thôi, em nói em cũng 22 rồi, có bạn gái chưa?"

Vương Nhất Bác lạnh nhạt nói, "Anh có?"

Nụ cười của Tiêu Chiến cứng lại, "Anh không gấp."

Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Em cũng chẳng sốt ruột."

Tiêu Chiến không nói tiếp, chỉ cười thôi, lông mi vừa dài vừa dày, không thấy rõ cảm xúc gì.

.

.

.

Bình thường Tiêu Chiến rất ít khi ở lại một chỗ nào đó thật lâu, hơn nữa vì công việc của anh, trong nước ngoài nước đều đi tất, danh tiếng trong giới của anh cũng không tệ, có một vài nghệ sĩ đã từng hợp tác cùng, cho nên không lo không có việc gì để nhận, nhận hay không, phải xem tâm tình anh thế nào đã.

Khách sạn đặt cũng đã được hơn nửa tháng, trong phòng lại không lộn xộn, áo khoác, túi chống bụi đều cất ở trong tủ quần áo, giày da và giày thể thao thì được đặt gọn trên giá, tủ đầu giường có đặt thêm một cây nến thơm, Vương Nhất Bác dạo quanh phòng một vòng, nói với Tiêu Chiến đang thay quần áo, "Cũng không tệ lắm."

Tiêu Chiến nở nụ cười, "Tuy là một người ở, nhưng cũng không thể để nó quá lộn xộn được."

Vương Nhất Bác nói, "Lần trở về này ở lại bao lâu?"

Tiêu Chiến đứng ở trước gương sửa sang lại tóc tai, "Chưa nghĩ đến, nhưng bây giờ muốn ở trong nước lâu hơn, xem xem khi nào có việc gì mình thích, thì tùy tiện nhận làm."

Vương Nhất Bác hỏi, "Sao không nghĩ đến việc định cư ở Bắc Kinh?"

Tiêu Chiến nói, "Định cư?"

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Mua nhà, mở công ty, tuyển một ít nhân viên, sống một cuộc sống tốt đẹp, tìm một người bạn gái."

"Bạn gái?" Tiêu Chiến cười cười nhắc lại mấy chữ này qua kẽ răng, xuyên qua gương nhìn Vương Nhất Bác đang đứng ở phía sau, nói, "Mua nhà ở Bắc Kinh á? Đắt lắm, không mua nổi."

Vương Nhất Bác nói, "Em cũng có thể......."

"Ây, được rồi, ngưng." Tiêu Chiến vội vàng ngăn lời tiếp theo của cậu lại, "Em tự tích tiền rồi tự mình dùng đi, công chức nhà nước ạ."

"Còn về chuyện định cư ấy, để đó đã, chuyện tìm bạn gái, thì càng phải từ từ."

Vương Nhất Bác nhìn anh, thở một hơi dài.

Tiêu Chiến nắm bả vai cậu, không nhẹ không nặng vỗ hai cái, "Đi đi đi, ăn cơm ăn cơm thôi, hôm nay anh trai mời."

"Ai đồng ý là em trai anh?"

"Ầy, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng xét về vai vế thì cũng sương sương vậy đúng không?"

"Ít nói mấy cái vai vế đi."

"Này, Vương Nhất Bác em trước đó không phải như này mà, lúc còn nhỏ em......."

"Nói ít thôi, cũng chỉ kém nhau sáu tuổi, cái gì mà lúc còn nhỏ."

"Trời ạ, sáu tuổi lận đó em trai........"

"Đã nói không phải em trai của anh."

Hai người đã lâu lắm rồi không ngồi xuống một cách yên bình như vậy, mặt đối mặt và cùng nhau ăn một bữa cơm.

Vương Nhất Bác thấy anh không động đũa, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình, nói, "Anh không ăn đi còn nhìn cái gì đấy?"

Tiêu Chiến nâng mặt lên, cười cười nhìn cậu, "Không có, chỉ là cảm giác lúc anh đi em vẫn là một tên nhóc con thôi, chỉ chớp mắt một cái, giờ đã là cảnh sát rồi, hầy, hôm đó anh nghe người trong quán bar nói, bọn họ còn gọi em là đội trưởng đúng không, được đó Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác dùng đũa gắp một miếng thịt bò bên phần lẩu đỏ rực rồi thả vào bát Tiêu Chiến, "Sao anh nói nhiều thế."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, "Sao vậy, còn ngại hả?"

Vương Nhất Bác lại gắp một con tôm được bóc sẵn vỏ vào trong bát nước tương của Tiêu Chiến, "Anh có ăn không đấy?"

Tiêu Chiến không động đậy, trả lời, "Ấy, trước đó em cứ thúc giục anh, vậy giờ anh cũng hỏi em, vì sao em không tìm bạn gái?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh gắp cho anh một con cua chỉ toàn là gạch, "Không thích."

"Hả?" Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, "Không thích con gái? Vậy có thích con trai không?"

Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc giương mắt lên nhìn anh, "Em không thích con trai."

Nụ cười của Tiêu Chiến chậm rãi nhạt dần, "............ Cũng đúng."

Sau đó anh lại nhích lại gần, cách một lớp hơi nóng đang bốc lên mà dùng đôi mắt miêu tả lại ngũ quan của Vương Nhất Bác.

Trong những năm Tiêu Chiến rời đi này, những người mà Tiêu Chiến từng hợp tác, những người mà lọt vào ống kính của anh, có người muốn hẹn hò với anh, cũng có người chỉ đơn giản muốn lên giường, điều kiện không tệ, nhưng chưa có ai có thể khiến anh động tâm cả.

Anh tưởng rằng, cách xa Vương Nhất Bác một chút, lâu hơn một chút, cảm giác sẽ dần phai nhạt.

Có thể bắt đầu lại một lần nữa, ở chung một cách thật bình thường.

Nhưng bây giờ xem ra, là do anh nghĩ nhiều thôi.

Vương Nhất Bác nói, "Sao lại không ăn?"

Tiêu Chiến khẽ cười, "No rồi."

_________

Tưởng mọi người biết rồi nên không nói huhu quên mất =))))) đây là bộ khác hoàn toàn bộ không phải em trai kia nha, tác giả đặt II vì thấy cái tên này cũng hợp với bộ này thui hihi