Không Phải Em Trai 2 [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 3

Ăn lẩu xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến về khách sạn, đứng ở dưới lầu tạm biệt nhau chứ không có đi lên phòng, trước khi đi, cậu vẫn không quên tẩy não Tiêu Chiến, "Nếu rảnh thì về nhà một chuyến."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Em cố chấp quá đó."

Vương Nhất Bác đứng ở bậc thang ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, sắc mặt rất bình tĩnh, con người đen lay láy sáng trong, gọi tên anh, "Tiêu Chiến."

Hai tay Tiêu Chiến đút ở trong túi áo, lợi dụng bóng đêm để có thể không kiêng nể gì mà dùng đôi mắt nhìn kỹ khuôn mặt của Vương Nhất Bác, thản nhiên nói, "Sao vậy?"

Vương Nhất Bác nói, "Về rồi thì đừng đi nữa."

Tiêu Chiến nở nụ cười, vừa định máy móc trả lời, đối phương lại bổ sung thêm một câu, "Trong những năm anh đi, em rất nhớ anh."

Tươi cười trên mặt Tiêu Chiến dần dần biến mất.

Lời nói này giống như một loại sức mạnh vô hình đè nặng trái tim anh, nhất thời trước mắt cảm thấy choáng váng, anh há miệng hít sâu vào một hơi, nhưng lại không biết nói cái gì mới được.

Nói thẳng ra, anh sợ nhất là những lúc Vương Nhất Bác như thế này.

Vốn không có quan hệ huyết thống, thời gian ở chung cũng chưa nhiều đến nỗi khiến cậu có thể nói ra những lời này, từ nhỏ Vương Nhất Bác vừa luôn cho mình là giỏi hơn người vừa lạnh lùng, bây giờ làm cảnh sát, cách đối nhân xử thế khi phục vụ cho người dân cũng phải sửa thành nhiệt tình, nhưng nếu cởi lớp vỏ bọc kia xuống, ai muốn tiếp xúc với cái mặt lạnh kia đâu chứ.

Nhưng cậu lại cố tình nói với mình như vậy, nhớ những năm giao tình trước kia, Tiêu Chiến xem ra cũng đáng để cậu quan tâm nhỉ.

Rõ ràng là một người khó lấy lòng khó tiếp cận, lại có thể giữ vững sự kiên trì hết mức chân thành.

Anh bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã tính sai gì đó rồi, không nên quay về ngay tại thời điểm mà tâm trí bản thân mình còn chưa kiên định.

Anh có thể kiên định một lần lại thêm một lần, rồi lại vì một cậu thiếu niên mà động tâm.

Đang lúc anh thất thần, Vương Nhất Bác đã vẫy tay về phía anh, nói, "Lên đi, ngủ sớm một chút."

Vương Nhất Bác nói xong, vô cùng nhạnh nhẹn lưu loát buông tay xuống, xoay người đi về hướng đường tàu điện ngầm, bả vai rộng lớn, lưng thẳng tắp, như là một cái cây vững chắc, cho dù gió có thổi mạnh cũng sẽ không ngã gục, Tiêu Chiến trong lòng khẽ động, lại bước xuống mấy bậc thang, gọi tên của cậu.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi nghi hoặc.

Tiêu Chiến nói, "Có thời gian rảnh lại cùng nhau ra ngoài ăn nhé?"

Anh dừng lại một lát, cố ý nói, "Thật ra anh rất ghét phải ăn cơm một mình."

Vương Nhất Bác quả nhiên kích động, bản thân đang muốn bảo anh về nhà sớm hơn chút, bây giờ lại nghe thấy anh nói như vậy, nhớ đến những năm anh phiêu bạt ở bên ngoài, lập tức đáp ứng ngay, "Được, anh cứ gửi tin nhắn Wechat cho em."

Tiêu Chiến cười cong cả mắt lên.

Những năm này anh quen thêm được rất nhiều người, người muốn nịnh bợ lấy lòng anh cũng có vô số, tặng quà hoặc là ân cần hỏi thăm đều có cả, nhưng tất cả những thứ đó đều không bằng một lời đồng ý của Vương Nhất Bác.

Anh đứng ở cửa khách sạn một lúc lâu, người đến người đi, xe cộ đi đi lại lại, rất nhiều ánh mắt đang nhìn anh, anh bất động, chỉ lẳng lặng đứng ở đó nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sau đó mới xoay người, cười khổ bước vào đại sảnh khách sạn.

.

.

.

Có một người đẩy bia và một đĩa cá kho dưa vào trong, Tiêu Chiến còn chăm chú dùng đũa ở trước mặt gắp da cá ra, Vương Nhất Bác đang ngồi ở phía đối diện nhìn anh, có chút bất đắc dĩ nói, "Anh không ăn da cá à?"

"Ừm." Tiêu Chiến lưu loát tách da cá ra khỏi phần thịt, gắp một miếng thịt cá cho vào trong miệng, "Da cá không ngon."

Vương Nhất Bác nói, "Để em giúp anh, anh ăn như vậy chậm quá đấy."

Tiêu Chiến giương mắt nhìn cậu, "Có một số việc không phải làm một ngày là xong, chúng ta cũng không cản được thời gian."

Vương Nhất Bác sửng sốt, mới phản ứng được anh đang nói cái gì, nở nụ cười, "Em sợ nguội rồi ăn không ngon nữa."

Tiêu Chiến gắp một miếng củ cải mỏng, nhúng xuống nửa bên nồi còn lại, "Không sao, nguội rồi lại mở lửa lên, chiều nay em còn có việc à?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Chiều nay được nghỉ."

Tiêu Chiến ò một tiếng, "Chiều nay anh cũng không có việc gì, dạo này không phải đang chiếu phim gì đó sao, tối nay đi xem đi."

Vương Nhất Bác chậm rãi buông đũa xuống, "Ừm....... Tối nay em có chút việc."

Tiêu Chiến sửng sốt, không chú ý đến bản thân mình nháy mắt xụ mặt xuống, "Có hẹn?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, "Tối nay Chú Tiêu muốn dẫn em đi ăn với bạn của chú ấy, thuận tiện........."

Tiêu Chiến đập đũa lên bàn vang lên một tiếng bộp, "Thuận tiện giới thiệu con gái của người bạn đó cho em?"

Vương Nhất Bác hơi giật mình, "Sao anh lại........."

Tiêu Chiến trong một khoảnh khắc mất hết khẩu vị, rút hai tờ giấy ăn ra lau lau khóe miệng, khí thế mạnh mẽ nói, "Tối nay mấy giờ?"

Vương Nhất Bác khai thật, "Bảy giờ."

Tiêu Chiến lại hỏi, "Ở đâu?"

Vương Nhất Bác nói ra một cái tên khách sạn.

Tiêu Chiến nói, "Được, tối nay anh qua đó với em."

Anh nói xong, vốn định đứng dậy, lại đột nhiên dùng lực như trút giận nói, "Em tự nguyện sao?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Chú bảo em qua đó, không tiện từ chối, nên........"

"Được." Tiêu Chiến lại một lần nữa lo lắng, đứng dậy rồi nói, "Đúng lúc anh cũng lâu rồi chưa gặp ông ấy, cùng nhau đi đi."

Vương Nhất Bác nâng tay lên kéo anh lại.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn cậu, ngữ khí không tốt lắm, "Sao, không muốn anh đi?"

Vương Nhất Bác bật cười, "Bảy giờ tối nay mới qua, bây giờ vội cái gì? Ăn cơm trước đã, ăn no rồi nói tiếp, phim thì để chiều đi xem đi, để bụng sao?"

Tiêu Chiến chậm rãi ngồi xuống, "........ Được."

Hai người bình tĩnh ăn cơm xong, Vương Nhất Bác lại ngăn Tiêu Chiến đang định đi tính tiền, sau đó đi dạo loanh quanh cho cho tiêu cơm rồi mới đến rạp chiếu phim, tuy rằng không còn là một đứa nhóc nữa, Tiêu Chiến lại vô cùng có nghi thức đi mua đồ uống với bỏng ngô, đi theo Vương Nhất Bác kiểm phiếu rồi vào chỗ ngồi, bởi vì đang là buổi chiều, không đông người lắm.

Thậm chí ở trong phòng này, chỉ có hai người bọn họ ngồi ở vị trí trung gian.

Sắc mặt Tiêu Chiến giống như thường ngày, chỉ là lẩm nhẩm hát một đoạn nhạc, đối với phim ảnh bản thân mình cũng không có cảm giác hứng thú gì lắm, ngược lại cái tên nhóc Vương Nhất Bác thích thể loại phim siêu anh hùng này đang nhập tâm nhìn màn hình.

Anh rất ít khi vào rạp chiếu phim, không muốn ngồi cạnh người khác, xem một mình thì lại rất kì quái, chờ phim công chiếu thì chỉ có thể lấy điện thoại ra xem, nhưng mà lại không có thời gian.

Bởi vì đây là một series phim ảnh, nếu không xem đầy đủ các phần thì nhiều chỗ sẽ không hiểu, bên cạnh không có người, Vương Nhất Bác liền đè thấp giọng nói giải thích cho anh nghe, giọng nói luẩn quẩn quanh tai anh một cách không nhanh không chậm, khi nói chuyện hơi nóng như cọ vào lòng anh, nhưng vẫn may là có thể che giấu được cảm xúc, còn không quên gật gật đầu phụ họa theo, mà thực tế thì, dường như anh chẳng nghe lọt vào tai câu nào cả.

Có thể là do mấy năm nay ở bên ngoài, bây giờ tuổi có chút lớn rồi, anh chỉ muốn hướng đến một tương lai yên bình thôi, bình thường mình sẽ cười nhạt cho qua, đặc biệt giống như hôm nay vậy, được đối phương gọi đi ăn cơm, xem phim, vì thế nên có thể tạm thời quên đi những chuyện xui xẻo mà mình đã gặp vào quãng thời gian trước đó.

Anh rũ mắt xuống, lông mi rất dài, che khuất đi con ngươi đen láy, Vương Nhất Bác đang mải nhìn màn hình máy chiếu, cho nên không chú ý tới đối phương cũng đang dùng một loại ánh mắt tương tự nhìn chăm chú vào mình, bình tĩnh, thâm trầm, trăm nghìn loại cảm xúc khác, không thể nói ra.

Khóe môi Tiêu Chiến khẽ cong lên, cơ thể thả lỏng, không chút dấu vết mà dịch người về phía Vương Nhất Bác.

_________

Gu anh Chiến của em đây rồiiiii ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ )