Không Phải Em Trai 2 [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 1

"Anh Chiến, lần này về định ở lại bao lâu thế?"

Tiêu Chiến chậm rãi từ bao thuốc lá lấy ra một điếu thuốc dài nhỏ*, đặt lên môi, hơi hơi nghiêng mặt, đưa đầu thuốc về phía bật lửa của người bạn kia, khói thuốc bắt đầu bay lên, che hết hơn phân nửa gương mặt của anh, giọng nói biếng nhác, "Chắc là hai ba tháng, muốn nghỉ ngơi nhiều chút."

*Thuốc lá này là loại dành cho phụ nữ, có hương thơm như mùi trái cây, nhỏ hơn so với với loại đàn ông dùng, cũng có nhiều màu sắc hơn =)))

Người bạn nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Hầy, em cảm thấy anh ở chỗ em kiếm tiền thật đúng là rất dễ dàng, em vất vả làm việc hơn nửa năm, anh chẳng làm gì chỉ chờ cầm tiền, cổ đông gì mà thoải mái quá, em cũng muốn làm."

Tiêu Chiến ôm bả vai hắn, nói, "Vậy anh lấy một phần thôi là được rồi."

"Hơn nữa cậu xem, không phải anh cũng về giúp đỡ rồi sao."

Người bạn liếc anh một cái, "Về giúp em là đánh mạt chược cả buổi chiều?"

"Ấy, anh trai, chỗ của cậu là quán bar, buổi chiều làm gì có ai đến chơi đâu?" Tiêu Chiến dùng khuỷu tay chọc chọc vào thắt lưng hắn, "Như này đi, để khiến cho sếp của chúng ta bớt giận, chốc nữa anh đây vào đó làm phục vụ sinh nhé?"

Người bạn kia không chút lưu tình nào mà nói, "Cút đi."

Tiêu Chiến đẩy gọng kính bằng vàng trên sống mũi, cười nói, "Sao thế, không nỡ à?"

Người bạn má một tiếng, "Quần què, em cũng không thích ăn dạng giống anh."

Khóe mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến cong lên, "Vậy cậu ăn dạng như nào?"

Người bạn mở miệng, vừa định nói gì đó, phục vụ đang đứng ở dưới lầu chạy lên đẩy cửa đi vào, thấy bầu không khí trong phòng ngột ngạt cũng mặt không đổi sắc, nói, "Ông chủ, dưới kia xảy ra chút chuyện, anh đi xem đi."

Tiêu Chiến chống hai tay lên mặt bàn phía sau, đầu hơi nghiêng về phía người bạn kia, nói, "Sếp, hay là có chuyện thì để anh giải quyết đi."

Người bạn kia thở dài, nói với cậu phục vụ, "Dưới kia làm sao?"

Cậu phục vụ nói, ""Hàng xóm" qua đây phá phách, vốn cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lại vừa đúng lúc có nhóm cảnh sát tới bắt người, hỗn loạn lắm luôn, bên "hàng xóm" cũng bắt đầu ồn ào, đập phá không ít đồ vật, đáng ra tối nay là có thể khai trương rồi, nhưng mà mấy anh cảnh sát nói......... Chắc là phải trì hoãn một khoảng thời gian."

Tiêu Chiến xì một tiếng, "Vừa khai trương đợt qua tết, thế mà đã chạy đến đây gây sự, thật đúng là thú vị."

Người bạn nhíu mày, nói, "Một khoảng thời gian? Một khoảng thời gian là hai ba ngày, hay là một tuần?"

Cậu phục vụ ngập ngừng, "........ Hai tuần."

Tiêu Chiến đứng thẳng lên, lười biếng duỗi thắt lưng, bên ngoài khoác một chiếc áo đang được ưa chuộng, bên trong là một chiếc áo trễ cổ màu đen cùng với một chiếc vòng cổ nho nhỏ tinh tế, lấp la lấp lánh, ở dưới ngọn đèn trông giống như những giọt nước mắt vậy, anh chậm rãi nói, "Được rồi, để anh xuống xem xem."

Người bạn cũng đứng dậy, sửa sang lại áo, "Đi thôi."

Trước đó hơn phân nửa thiết kế của quán bar đều là do tay Tiêu Chiến, tòa nhà này làm ăn buôn bán rất dễ sinh sống, quán bar bây giờ vô cùng náo nhiệt, có vài thành phần cũng vì lí do này mà ùn ùn kéo đến xem, có một đám người bị đè dưới mặt đất, bị đánh bị còng tay, cái gì cũng có, Tiêu Chiến tinh mắt, thấy trong số mấy cậu cảnh sát kia, tên nhóc dẫn đầu lạnh mặt, cầm một chiếc còng khóa tay người kia lại, người bạn đứng ở bên cạnh không hiểu vì sao anh lại cười.

Người bạn kia nói, "Anh quen à?"

Tiêu Chiến ừ một tiếng, "Quen, nhưng không thân."

Người bạn hừ một tiếng, "Vậy thì có gì mà buồn cười."

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, "Tuy rằng không thân, nhưng hẳn là vẫn có thể châm chước một chút chứ nhỉ?"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước mặt mấy anh cảnh sát, có người đang cầm một quyển vở được viết chi chít nét chữ lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Một tay Tiêu Chiến đút trong túi quần, thản nhiên gọi cậu cảnh sát dẫn đầu kia, "Nhất Bác."

Ánh mắt của Vương Nhất Bác dừng trên người Tiêu Chiến, trong nháy mắt có chút do dự nói, ".......... Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến liếc mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Cao lên rồi, cũng đẹp trai hơn, càng ngày càng nổi bật, hai bên má vẫn lưu lại chút dấu vết của năm xưa khi chúng vẫn còn đầy thịt, lúc không cười có chút rõ ràng, nếu không phải là do mặc đồng phục cảnh sát, Tiêu Chiến còn định đưa tay ra sờ một phen.

Vương Nhất Bác cau mày nhìn anh, "Về khi nào đấy?"

Tiêu Chiến chớp mắt, "Chắc là trước giao thừa?"

Mặt Vương Nhất Bác thoạt nhìn càng lạnh hơn, "Đón tết cũng không về nhà?"

Người bạn đứng ở giữa hai người yên lặng: .......... Về nhà? Về nhà gì cơ?

Tiêu Chiến thẳng vai lên, thoạt nhìn như không đồng ý, "Dù sao cũng không phải là lần đâu tiên."

Vương Nhất Bác nghiêng mặt đi không nhìn anh nữa, hừ lạnh một tiếng, "Toàn như vậy."

Người bạn âm thầm nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chiến: Đây là bầu không khí gì thế?

Vương Nhất Bác không phản ứng lại Tiêu Chiến, nói với mấy cậu cảnh sát bên cạnh, "Mang mấy người này về, còn cả mấy cái này." Cậu quay đầu nhìn cái cậu cảnh sát thấp hơn kia, "Tiểu Lưu, cậu canh cho chắc chỗ này, đêm nay không được mở."

Người bạn kia lại nháy mắt ra hiệu với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, đưa tay ra kéo Vương Nhất Bác lại, "Nào, sĩ quan Vương, chúng ta nói chuyện đi."

Vương Nhất Bác tránh ra, thoạt nhìn như không vui lắm, nói, "Nói cái gì?"

Tươi cười trên mặt Tiêu Chiến thu bớt lại một chút, "Hay là em muốn cãi nhau với anh ở trong này?"

.

.

.

"Vì sao đón tết lại không về nhà?"

Câu đầu tiên, Vương Nhất Bác đã trực tiếp chất vấn, Tiêu Chiến sửa sang lại quần áo, còn chưa kịp ngồi xuống ghế sô pha, đã bị Vương Nhất Bác chọc cười rồi, nói, "Ấy anh nói nha Vương Nhất Bác, công việc của cảnh sát các em rất bận rộn, ngày lễ ngày tết không kịp về khẳng định cũng không phải là lần đầu tiên, sao anh không về nhà, em lại moi móc vấn đề này để hỏi thế?"

Vương Nhất Bác nhìn anh duỗi cẳng chân thon dài ra rồi gác lên mặt bàn thấp hơn ở phía trước, lấy một điếu thuốc đặt lên môi, sau đó phun ra một làn khói mỏng đẹp đẽ, "Không muốn về thì không về đó, hơn nữa công việc của anh cũng bận rộn mà."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Công việc của anh rất bận rộn?"

Tiêu Chiến rũ mắt, mặt không đỏ tim không đập loạn mà nói, "Rất bận."

Vương Nhất Bác nói, "Nếu không còn gì muốn nói, vậy em xuống đây, còn có chuyện cần làm."

Tiêu Chiến đưa tay ra túm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, bất đắc dĩ nói, "Nhất Bác."

Anh hơi sử dụng lực, kéo người lại, để cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, ôm bả vai một cách vô cùng thân thiết, "Sao vẫn thích giận dỗi như vậy chứ, tốt xấu gì trước kia anh cũng dẫn dắt em một thời gian, giờ lại lãnh đạm thế này?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu liếc anh một cái.

Tiêu Chiến nói, "Vậy mai anh về, được không?"

Vương Nhất Bác trả lời, "Được, vậy em đi trước đây."

Tiêu Chiến vội kéo cậu lại, "Ấy ấy ấy, anh còn chưa nói xong mà."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, "Gì nữa?"

Tiêu Chiến lại nói, "Chuyện ở dưới kia, xử lý giúp anh đi?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Chuyện dưới kia liên quan gì đến anh?"

Tiêu Chiến đáp, "Cái chỗ này anh coi như là làm chủ một nửa, trận ồn ào này xảy ra, qua năm mới vừa khai trương xong giờ lại đóng hai tuần, sau này làm ăn không được suôn sẻ nữa."

Vương Nhất Bác nói, "......... Chuyện khi nào?"

Tiêu Chiến trả lời, "Bây giờ không phải đang nói với em sao?"

Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi mà nhìn anh.

"Được được được." Tiêu Chiến rốt cuộc nhịn không được nữa, giơ tay ra nhéo lấy chỗ thịt mềm trên gương mặt cậu, "Tính sổ gì thì để tính sau, giúp anh xử lí trước? Nha?"

Vương Nhất Bác đẩy tay anh ra, đứng lên rồi đi về phía cửa, "Biết rồi."

"Ấy, vậy, em cũng giải quyết nốt việc của "hàng xóm" đi, nhốt lại mấy ngày, đừng để lúc nào cũng rảnh rỗi không có việc gì là lại đến đây gây sự."

Bước chân của Vương Nhất Bác dừng lại, nói, "......... Lấy việc công làm việc tư."

Tiêu Chiến cười khúc khích, "Cảm ơn nha, em trai."

.

.

.

Ở bên dưới đã thu dọn tàn cuộc xong, phục vụ sinh vào quầy bar rồi chuẩn bị làm việc, em gái thu ngân cũng thay quần áo rồi đi ra, nhìn thấy Tiêu Chiến là hai mắt sáng rực lên, nói, "Anh Chiến, anh về rồi?"

Tiêu Chiến gật đầu với cô, theo bản năng sờ hộp thuốc trong túi áo, không biết là đã hết từ khi nào, bất đắc dĩ nở nụ cười, ném cái vỏ thuốc trống rỗng kia vào thùng rác, người bạn khoác cánh tay qua vai anh, cười nhạo nói, "Anh với tên cảnh sát kia là sao đấy? Vừa lên cái là thu phục được, anh sẽ không phản bội đâu chứ hả?"

Tiêu Chiến đẩy tay hắn xuống, nói, "Cậu ấy vẫn là một cậu nhóc đấy."

Người bạn lại nói, "Gì mà cậu nhóc, sau khi em nghe họ nói xong, thấy mấy cậu cảnh sát kia đều gọi cậu ta là đội trưởng, trẻ tuổi như vậy, người ta gọi cái này là gì ấy nhỉ, tuổi trẻ tài cao đúng không?"

Tiêu Chiến cười khẽ, xòe tay ra trước mặt hắn, "Có thuốc không?"

Người bạn kia lắc đầu, nói, "Vậy anh mua hay là để em hỏi người khác cho, em cai thuốc lâu rồi, cũng có phải là anh không biết đâu."

"Hầy, anh đừng lảng sang chuyện khác nữa, rốt cuộc là cậu ta có quan hệ gì với anh?"

Tiêu Chiến vẻ mặt tự nhiên, đáp, "Là em trai không cùng huyết thống của anh."

Người bạn kia nói, "Vậy sao còn nghe lời anh thế?"

"Trẻ con mà, dỗ chút là được rồi."

Tiêu Chiến nhận lấy ly rượu được phục vụ sinh đẩy tới, đưa đến bên môi  nhấp một ngụm, để lại vệt nước dính trên môi, ở dưới ngọn đèn mờ ảo mà cười rộ lên, giọng nói rất bình thản, "Còn có thể thật sự đồng ý cậu ấy cái gì được chứ."

__________

Ngủ ngon hehe