[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 62

Chương 62
Phương Tư Dao nhìn thấy Phương Tư Nặc và Thư Vân Thanh đi vào, tiêu hóa lấy nội dung trong đầu, cô ấy mở miệng “Thanh, chị đừng vì cùng anh em có hai mươi năm tình cảm thì có thể bao biện cho anh ta” Thư Vân Thanh nhìn Phương Tư Dao đích thân kêu chức danh của cô ấy ở hai mươi năm trước cô ấy rất vui nhưng cũng rất đau lòng

Khởi điểm của tất cả chuyện này đều là vì mình, không phải lỗi của Phương Tư Dao, càng không phải lỗi của Phương Tư Nặc

Thư Vân Thanh rời khỏi cạnh Phương Tư Nặc đi đến giường bệnh của Phương Tư Dao nhẹ nhàng nói “cám ơn em, kêu lại cái tên đã xa cách từ lâu của chị” Phương Tư Dao nhìn Thư Vân Thanh, nhất thời cũng không biết nên làm sao là tốt, càng huống hồ gì Hiểu Đình đang ở bên cạnh. Lúc này Hiểu Đình khơi ra nụ cười thật lòng nói “Tư Dao…..đừng lo lắng, chuyện của chị Vân Thanh cũng không cần trách bản thân nữa, em cũng không có cảm thấy khó xử”

Sau khi có được sự thấu hiểu của Hiểu Đình, Tư Dao sợ sệt ngẩng đầu nhìn Thư Vân Thanh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra cảnh Thư Vân Thanh ngã xuống, cô ấy đau khổ bất giác phát ra tiếng nói “hu…….xin lỗi……em không có bảo vệ chị” Thư Vân Thanh ấm áp ôm lấy Tư Dao, an ủi nói “chị biết em rất tự trách khi xưa không bảo vệ được chị, nhưng mà chị thật sự một chút cũng không để ý, thậm chí cuối cùng chị nói ra chị yêu em, là thật sự. Nhưng……..” Hiểu Đình nhìn theo Vân Thanh, Vân Thanh cười cười trả lời “đã là quá khứ rồi, bây giờ em đã là người nhà của chị. Chị không có yêu cầu em cái gì……Hiểu Đình đã đem em chăm sóc rất tốt, em đừng lo lắng như vậy được không?”

Phương Tư Dao thở một hơi, lần đầu tiên bình tĩnh nhìn Thư Vân Thanh nói “tại sao chị không nói em biết năm xưa chị vì em bị thương chứ ? sau đó em gọi điện về mỹ, mới biết chị năm đó bị thương rất nghiêm trọng, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt nắm rất lâu…..” Vân Thanh cười rồi cười, thương tâm sờ lấy mặt của Tư Dao nói “Tư Dao ngốc, chị chỉ là đơn giản không muốn em thấy được, sẽ nhớ đến hồi ức khủng bố. Khi xưa chị chỉ là đơn giản chỉ muốn để em quên đi kí ức này, cố gắng trãi qua cuộc sống vui vẻ, chị chỉ là không ngờ……đến cuối cùng sẽ để em đi đến bước này”

Thư Vân Thanh nuốt nước mắt tự trách nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Phương Tư Dao, cô ấy sâu sắc cảm thấy bản thân làm sai rồi. Phương Tư Dao nghe thấy Thư Vân Thanh giải thích, Vân Thanh vì muốn cô ấy tốt, nhưng mỗi một người đều vì tốt cho cô ấy mà lừa gạt mình, Tư Dao có chút giận cuối đầu “mỗi một người các người đều nói là vì tốt cho tôi, không hỏi ý kiến của tôi, âm thầm lừa gạt tôi hơn hai mươi năm, cuối cùng vô tình thì để tôi nhớ lại, các người nhìn xem kết cục của tôi, so với khi xưa các người lựa chọn không che giấu có tốt hơn không?” Tư Dao vô sức kéo lấy dây trói trên tay chân, tính để ba người nhìn cho rõ hoàn cảnh của mình

Bất chợt Phương Tư Dao ngẩng đầu nhìn về Phương Tư Nặc ở một bên, lãnh đạm nói “vậy anh thì sao? anh lại có cái gì giải thích ? Thanh nói anh không phải người hại em, chuyện này là thật sao? khi xưa em ngửi được mùi nước hoa trên người anh là giả sao? cảnh anh cầm súng chỉ vào em là giả sao?” Tư Dao càng nói càng đau đầu, dường như mấy hồi ức đau khổ đó lại hiện ra trước mắt mình, giống như cơn ác trong màn đêm ngày đó bản thân mơ thấy

Phương Tư Nặc không có cử động gì, hít sâu một hơi nói “anh không có tổn hại em, lúc đó người bắt cóc em cũng không phải anh chỉ thị, còn đoạn kí ức em cuối cùng thấy được anh cầm súng, anh…..anh xác thực có cầm súng chỉ em, anh không thể không phủ nhận” Tư Nặc rõ ràng nói ra từng câu từng chữ, rồi lấy kính râm ái náy nhìn Tư Dao và Vân Thanh, tiếp đó lại nói tiếp “em……em có thể hiểu tâm trạng anh yêu Vân Thanh không? Vân Thanh vì cứu em, đưa bản thân vào hiểm cảnh; Vân Thanh vì em, cả nhìn cũng không nhìn anh; Thư Vân Thanh vì em, trả giá tất cả tình yêu. Còn em thì sao chứ? em không có vì em ấy làm qua chuyện gì, dựa vào cái gì để Vân Thanh vì em vào sinh ra tử?”

Tư Dao nhìn Tư Nặc, phảng phất có chút hình ảnh hiện ra trước mắt, là một chút cảnh mình và Vân Thanh gặp nhau, cô ấy lờ mờ nhớ được Vân Thanh xác thực đối với mình tốt quá mức, lờ mờ nhớ được cảnh anh hai động súng, khi lờ mờ nhớ được Tư Nặc động súng với mình, sau đó…….

“A—-, a—-” bổng nhiên Phương Tư Dao kêu lớn một tiếng, cau chặt mày lại, bắt đầu kịch liệt đổ mồ hôi, mở miệng thở gấp, Vân Thanh thấy vậy nhanh chóng khám xem, bất chợt nhận thấy chuyện không ổn, nhanh chóng ấn chuông khẩn cấp kêu cứu, sau đó bắt đầu làm một hàng loạt cấp cứu “Tư Dao? Tư Dao, em bình tĩnh một chút, đừng nhớ lại mấy hồi ức đó, quay về hiện thực đi, mọi người không phải cưỡng ép bản thân nhớ lại đoạn hồi ức đó, như vậy đối với tâm lý của em gánh vác quá nhiều, cũng đối với khỏe của em gánh vác quá lớn, Tư Dao!

Phương Tư Dao mở to đôi mắt nhìn Vân Thanh trước mắt, cô ấy phát hiện thứ bản thân nghe được đều hồi âm, sự vật trước mắt cũng như cuốn phim chậm, cô ấy cảm thấy không khí bị pha loãng, mở miệng muốn kêu lớn, vì đau đớn nên xiết chặt khăn trãi giường, bổng nhiên hơi ấm từ lòng bàn tay xông vào, cô đau khổ mơ hồ nhìn về một bên, lại thấy được Hiểu Đình hoa lê đái lộ nắm chặt tay của mình còn nhẹ nhàng nói ra

“Tư Dao…..chị tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ cuộc đó! đừng…….rời xa em” sau đó Giang Hiểu Đình thì bị nhân viên y tá mời ra khỏi phòng bệnh

Còn Phương Tư Nặc trong thời khắc bị kéo ra khỏi cửa phòng, anh, anh ấy không nản lòng kêu lên ” em gái! anh tuyệt đối không có nổ súng vào em! cũng tuyệt đối không có tổn hại em, lúc xưa cảnh em nhìn thấy, chỉ là có một ít! em nhất định phải tỉnh lại, nghe lời giải thích của anh!”

Trong lúc hoảng hốt, Phương Tư Dao cảm thấy được bản thân bị một đống một đóng máy móc lạnh lẽo trói lấy, mùi ống nhựa trên mũi, máy đo lường nhịp tim trước mặt, máy đo nhịp đập trên ngón tay, và một tia sáng mơ hồ đến, bàn tay phải nắm chặt từ từ mất đi tri giác, cuối cùng hình ảnh thì dừng lại ở trong cơn ác mộng anh hai mình động súng với mình

Yếu ớt thì thầm “đừng…….gạt em……”