[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 61

Chương 61
Hai ngày này Phương Tư Dao không nói lời nào nằm ở giường bệnh, ít ra cũng quan sát mấy lần y tá đưa thuốc vào, Trang Cường Sâm và Dr Walker cũng thay nhau chẩn trị cho cô ấy, nhưng đại bộ phận thời gian Tư Dao đều trong trạng thái phát ngẩng, cũng không có tích cực làm trị liệu, Còn Hiểu Đình mỗi lần ở bên ngoài thông qua cửa sổ nhìn vào, cô ấy không biết tại sao Tư Dao bề ngoài chấp nhận điệu trị, lại từ đầu đến cuối không muốn giảm bớt lòng đề phòng

Hôm nay sau khi Trang Cường Sâm và Dr.Walker khám bệnh kết thúc, Giang Hiểu Đình cũng như thế mà hỏi tiến độ, nhưng hai người vẫn là lắc đầu, nói thẳng chỉ cần Tư Dao không muốn mở miệng, không muốn đối mặt, vậy họ cũng không cách giúp cô ấy đi ra thời kì đau khổ đó, trừ phi Phương Tư Dao có thể bỏ xuống thù hận và mụn nhọt trong lòng, thẳng thắng chấp nhận trị liệu, nếu không mỗi lần trò chuyện chỉ là không có ý nghĩa và phí thời gian

Trang Cường Sâm nhìn Hiểu Đình, khó tránh lo lắng nói “tuy chúng ta cưỡng chế Tư Dao đưa về điều trị, nhưng chỉ là đem người của cô ấy đưa về mà thôi, Hiểu Đình……tôi biết Tư Dao rất nghe lời của cô, cô có cần khuyên cô ấy nữa không?” sau khi Hiểu Đình nghe được rất thương tâm, gật gật đầu rồi nhanh chóng bước vào phòng bệnh

Sau khi Hiểu Đình đi vào, nhẹ giọng kêu lên “Tư Dao?” còn người ở trên giường từ từ quay đầu, nhìn Hiểu Đình rồi mỉm cười “em đến rồi, Hiểu Đình” hỏi đáp bình thường, nụ cười bình thường, nhưng Tư Dao lại xem ra tiều tụy như thế, Hiểu Đình hít một hơi sâu ngồi lên giường bệnh của Phương Tư Dao, từ từ mở miệng hỏi “Tư Dao…..có phải chị còn trách chuyện tụi em đưa chị dẫn về bệnh viện không?” Phương Tư Dao cười đơ một giây cô ấy không muốn lừa gạt Hiểu Đình

“Hiểu Đình, thả chị đi đi! chị còn có chuyện chưa làm” Hiểu Đình trong lòng có chút hoang man, vội vàng hỏi” chị có chuyện gì còn chưa làm? “Phương Tư Dao trống rỗng nhìn phía trước, lạnh lùng mở miệng “thù của chị còn chưa báo” Hiểu Đình đột nhiên tỉnh ngộ, tuy con người Tư Dao trở về đây, nhưng lòng của cô ấy mãi mãi bị chôn trong cảnh anh hai cô ấy cầm súng chỉ vào cô ấy, không ngừng câm thù người thân của mình

Hiểu Đình cái gì cũng không nói quay người đem cửa khóa lại, sau đó đem rèm cửa sổ toàn bộ kéo lại, quay người nhìn Phương Tư Dao. Hiểu Đình không cách kiềm chế được rơi nước mắt, Phương Tư Dao ngẩng đầu nhìn Hiểu Đình nước mắt tràn khoe, trong phút chốc sự mềm yếu trong lòng của mình chạy ra ngoài. Cô ấy muốn đứng lên an ủi Hiểu Đình, lại quên đi bản thân đang bị giữ chặt ở trên giường “Hiểu Đình…..Hiểu Đình…….đừng khóc” chỉ thấy Hiểu Đình chậm chạp mở miệng “nếu như chị muốn xuống địa ngục, em thì đi theo chị”

Tư Dao hầu như bị sự u ám đâm vào trong tim, mất đi khống chế kêu lên “chị không cho phép em đi theo chị! bất luận em dùng cách gì cũng không được, Hiểu Đình! Hiểu Đình…… thả chị ra, để một mình chị đem chuyện nên làm làm xong được không?” Hiểu Đình khóc đến hoa lê đái lộ (khóc đến rất đẹp) nhìn Tư Dao, dựa vào cửa sổ trong suốt nói “chị vì em lần đầu tiên nổ súng, vậy em thì có thể vì chị, giúp chị báo thù chị muốn báo nhất. Nhưng hứa với em, chỉ cần vì chuyện này em phải trả giá đắt, vậy chị thì ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị”

Thấy được ánh mắt bi thương cô đơn của Giang Hiểu Đình, Tư Dao dường như ý thức Hiểu Đình muốn thay mình làm chuyện ngốc, cô ấy không để ý cái gì, dắng sức giãy giụa, cả chiếc giường đều lay động kịch liệt “không được! Hiểu Đình em không thể!” Hiểu Đình nhắm đôi mắt lại để nước mắt rơi xuống, cười cười dựa gần Phương Tư Dao, dùng hay tay đề hai vai đang chuyển động của Phương Tư Dao xuống, nhẹ nhàng mở miệng “Tư Dao….vì chị em đồng ý làm bất cứ chuyện gì, nếu như…… trả thủ đối với chị mà nói là tốt, vậy em thì sẽ tận tay thay chị hoàn thành”

Phương Tư Dao bắt đầu giống như thú hoang mất đi khống chế kêu gào, nổ lực kéo lấy dây trói trên tay chân, nhưng một giây sao Hiểu Đình lại nhẹ nhàng hôn lên cô ấy. Hiểu Đình đặt lên miệng của Phương Tư Dao, trong mùi vị ngọt ngào mang theo vị mặn để bắt lấy tâm trạng của Tư Dao, Tư Dao đau lòng cắn Hiểu Đình một cái, Hiểu Đình lộ ra biểu tình đau khổ, nhưng hành động trên miệng lại không có thả lỏng, tiếp tục hôn lấy Phương Tư Dao

Tiếp đó Hiểu Đình bắt đầu cởϊ áσ khoác trên người xuống từ từ leo lên trên giường bệnh của Phương Tư Dao, bất luận bên ngoài xảy ra chuyện gì, Hiểu Đình dường như chỉ muốn hưởng thụ thời khắc của mình và Tư Dao. Tư Dao thấy Hiểu Đình cởi đồ xuống dựa gần mình, không nhịn được có chút từ chối “Hiểu Đình……đừng, đừng trong lúc này”

Hiểu Đình có chút nghẹn ngào cười nói “để em…..để em trước khi đi để lại một chút hồi ức tốt đẹp được không?” Tư Dao nghe được câu này, mở miệng thì muốn từ chối, không ngờ Hiểu Đình thì ngồi sải lên người mình, không nói lời nào thì đem miệng đặt lên môi mình

kiềm được nó, dường như chính là không để cô ấy nhận sự từ chối. Phương Tư Dao cảm thấy lòng của mình rất đau, cô ấy không muốn Hiểu Đình dùng cách này để bản thân phục hồi lại, cô ấy không muốn.

Cánh cửa bổng nhiên mở ra, Phương Tư Nặc từ từ đi vào, nhìn hành động của hai người

Hiểu Đình rời khỏi môi của Tư Dao, ở bên tai cô ấy thì thầm “thù của chị, bây giờ em thì giúp chị trả” chỉ thấy Giang Hiểu Đình nhanh chóng bước xuống giường, đối mặt với Phương Tư Nặc. Còn Phương Tư Nặc cũng không có để ý, nhưng bên cạnh bổng nhiên xông ra thân hình của Thư Vân Thanh nắm lấy tay áo của Phương Tư Nặc, hoang man nói “đừng ! Tư Dao, Hiểu Đình hai người nghe tôi nói, Tư Nặc không phải hung thủ hại chúng ta!”

Phương Tư Dao sau khi nghe thấy khó tránh kinh ngạc nói “chị nói cái gì”

Ps: tác giả không dám cho cảnh H nữa. Buồn ghê