[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 60

Chương 60
Đi trong một đám sương mù, bốn bên ngoại trừ đêm tối vô tận ra vẫn là đêm tối. Cô ấy có chút sợ hãi kêu lên “Hiểu Đình? Tư Đình? Hiểu Nghiêu? ba má?” cô ấy không biết tại sao sau khi tỉnh lại chỉ thấy được một màn tối tăm, không có bất cứ người nào, chỉ còn lại bản thân ở đây

Trong lúc cô ấy hoang man không biết làm thế nào, thì một tiếng bước chanh nhanh chóng đi về phía mình một bóng dáng xuất hiện ở trong trong màn đen, đứng yên ở một bên, cô ấy lờ mờ có thể thấy được một bóng dáng mặc đồng phục giống như bản thân trong thời kì học cao trung, tiếp đó cô ấy thấy được người phụ nữ đó đi về phía mình mang theo một nụ cười ngọt nào mà nói “Tư Dao, tại sao chị phải quên em chứ?”

Phương Tư Dao kinh ngạc nhìn người đến lại là gương mặt non nớt của Thư Vân Thanh, trong nụ cười đó pha lẫn một chút bi thương, Tư Dao bất giác lùi ra sau “không có…..chị không có, chị không phải cố ý Thanh…….”

Tư Dao bất giác lùi ra phía sau “không có……chị không có……chị không phải cố ý. Thanh……” tiếp đó, đứa con gái trước mắt xoay người một cái thì y phục trên người nhuộm đầy máu tươi. “Tư Dao…..xin lỗi”

Phương Tư Dao đau khổ thì thầm “Thanh……Thanh? là chị không có bảo vệ tốt cho em… ..” sau đó người con gái đó nhẹ nhàng hỏi “chị yêu em không?” đồng tử của Tư Dao đột nhiên mở lớn, Thư Vân Thanh thì biến mất trước mắt mình, hình ảnh bị phá tan xung quanh mình, cô ấy đau khổ quỳ xuống

“Xin lỗi! xin lỗi! chị không có……”

Sau đó, tiếng nói ảm đạm trong màn đêm vang lên “Phương Tư Dao, công đạo em cần đang ở đây” ánh mắt của Phương Tư Dao bổng nhiên chuyển thành lạnh lẽo? đoạn kí ức thuộc về Thư Vân Thanh cũng biến mất, Phương Tư Dao nhìn bốn bên, vẫn tìm không được bóng dáng của Phương Tư Nặc, trước mắt xuất hiện Phương Tư Nặc cõng mình khi còn nhỏ, khi đó trên đường về nhà bản thân không cẩn thận mà ngủ quên, chơi đến mệt thì ngủ trên lưng của Phương Tư Nặc, tiếng nói của anh ấy lại vang lên “anh là anh hai của em, nhưng tại sao Thư Vân Thanh yêu em?” Tư Dao bắt đầu bịt tay lại “là anh hủy hoại cuộc sống của em, không phải em cướp đi Thanh !”

Phương Tư Dao cảm thấy bản thân rất đau khổ, cô ấy rất hận anh mình, nhưng từ nhỏ đến lớn anh hai lại bao dung tính cách của cô ấy, cô ấy không muốn tin anh hai mình sẽ làm như vậy, trong phút chốc mùi nước hoa thường dùng của Phương Tư Nặc xông vào mũi, đi đến một người áo đen, lại mơ hồ về gương mặt “em có tin không? anh nói anh không có, hay là em thà tin anh chỉ là một người xấu?”

Phương Tư Dao ngẩng đầu nhìn người áo đen nhưng lại không phải là gương mặt của anh mình, Phương Tư Dao có chút nghi hoặc sau đó lòng của cô ấy bắt đầu đau đớn kịch liệt, mùi hương hoa lài quen thuộc chiếm đầy khứu giác của mình, tiếng nói ấm áp và nhẹ nhàng đem cô ấy ôm vào lòng “Tư Dao?” Phương Tư Dao nghe thấy tiếng nói, nắm chặt lấy Giang Hiểu Đình sống chết cũng không chịu buông tay “Hiểu Đình…….cứu chị…….chị rất đau khổ “

Chỉ thấy Hiểu Đình vỗ nhẹ lưng của Tư Dao “nhưng mà Tư Dao, chị Vân Thanh cứu chị một mạng, em che giấu hồi ức chị muốn tìm nhất, chị còn có thể để em bên cạnh chị không? chị không trách em che giấu chị sao?” Phương Tư Dao cắn chặt hai hàm răng, lừa gạt? nhưng mà cô ấy cũng từng lừa gạt Hiểu Đình, cho nên lúc này cô ấy nên bao dung “không sao đâu, chỉ cần em ở bên cạnh chị thì được rồi”

Tiếp theo, Giang Hiểu Đình bổng nhiên buông Phương Tư Dao ra nói” nhưng mà con tim của chị đã bị thù hận che mờ rồi…….”Phương Tư Dao nhất thời không cách di chuyển, chỉ trả lời yếu ớt “chị……chị mất đi cuộc sống, mất đi kí ức, chẳng lẽ không cần nói ra sao?” chỉ thấy Hiểu Đình ngồi xuống, nâng cầm cô ấy lên, Hiểu Đình đem tay đặt lên con tim của Phương Tư Dao, thương tâm nói “Tư Dao, hứa với em, tuyệt đối đừng bị thù hận nuốt lấy con tim của chị. Chị phải nhớ kĩ, em yêu chị “

Sau khi nói xong, Hiểu Đình thì biến mất trước mắt cô ấy, Phương Tư Dao cũng ở trong bóng tối đau khổ giãy giụa

Trong phòng bệnh, Hiểu Đình sau khi được sự cho phép thì bước vào trong phòng. Nhìn thấy Phương Tư Dao đang ngủ say, nhìn thấy tay chân của cô ấy đều bị dây trói dùng trong bệnh viện trói chặt, Hiểu Đình thương tâm nắm chặt tay của Tư Dao, còn người trên giường bệnh dường như đang gặp ác mộng, luôn không ngừng đổ mồ hôi. Hiểu Đình thấy vậy từ trong phòng tắm lấy ra chiếc khăn giúp Tư Dao lao mồ hôi, và ấm áp an ủi “Tư Dao? Tư Dao….chị thả lỏng một chút, em đang ở đây”

Có lẽ là nghe được tiếng kêu của Giang Hiểu Đình, mi mắt của Phương Tư Dao bất an cử động, dường như sắp tỉnh lại, khoảng chừng trãi qua mấy giây, mắt của Tư Dao từ từ mở ra, đập vào mắt là trần nhà thanh khiết và ánh mắt lo lắng của Hiểu Đình, Tư Sao yếu ớt cười rồi cười nói “em còn ở bên cạnh chị, đây không phải là mộng chứ?” Hiểu Đình lắc lắc đầu “em thật sự đang ở đây “

Phương Tư Dao vốn dĩ muốn cử động, lại phát hiện tay chân của mình đều bị trói chặt ở trên giường, Tư Dao cau mày nhìn Hiểu Đình, nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê, có tức giận nhưng cũng có bi thương “mọi người vẫn là gạt chị” Phương Tư Dao lạnh lùng mở miệng, Hiểu Đình kiên cường nói “Tư Dao……chị đừng như vậy có được không, em biết chị rất hận cũng rất buồn, nhưng có thể vì em, vì Tư Đình, Hiểu Nghiêu, ngoan ngoãn điều trị không?”

Hiểu Đình đem tay của Phương Tư Dao sờ lên mặt minh, Tư Dao thấy được cảnh tượng này, vốn dĩ sự tức giận khi bị trói lại ở bệnh viện cũng có chút tan biến dần, chỉ là im lặng, trống rỗng sờ lấy mặt của Hiểu Đình, không có nói gì nhiều. Phương Tư Dao nhìn cửa sổ thủy tinh phía trước phản chiếu bản thân, bổng nhiên cảm thấy con tim của mình trống rỗng không gì so sánh được, không chỉ là vì mất đi kí ức, cô ấy ý thức được một chút tâm trạng của,cũng từ từ bị sự căm thù ăn mòn

Cô ấy không có lựa chọn, chỉ có thể chấp nhận sao?