Chương 52
“Em cũng biết từ lâu rồi, phải không ?”Câu hỏi bất thình lình để Giang Hiểu Đình nước mắt tràn khoe, cô ấy không biết làm sao trả lời câu hỏi của Phương Tư Dao, nhưng cô ấy càng đau lòng hơn là……trong tiếng nói của Phương Tư Dao, cô ấy không nghe thấy sự tức giận, trái lại là tràn đầy thất vọng và buồn bã, Phương Tư Dao nhất định rất buồn vì mình che giấu kí ức bị mất của cô ấy
Giang Hiểu Đình đứng lên, nhìn Phương Tư Dao “Tư Dao, chị bình tĩnh nghe em nói…… hôm nay em đến đây chính là vì em muốn nói cho chị biết toàn bộ sự thật, em đã không nhẫn tâm che giấu chị nữa rồi. Cho dù, cuối cùng chị lựa chọn đi với chị Vân Thanh” Hiểu Đình càng nói âm thanh càng nhỏ, bây giờ cô ấy giống như miếng gỗ phiêu dạt trong đại dương, không biết nên đi hướng nào, còn hải đăng chỉ dẫn phương hướng cho cô ấy, bây giờ lại thương tâm mà đình công
Phương Tư Dao không có nói nhiều, chỉ im lặng nhìn Giang Hiểu Đình. Lúc này, Thư Vân Thanh không có quay đầu nhẹ nhàng nói ra “đừng trách Hiểu Đình là chị yêu cầu cô ấy đừng nói. Chung quy lại……đây là chuyện giữa em và chị, Hiểu Đình cũng không thích hợp nhúng tay vào” Phương Tư Nặc kinh ngạc nhìn Thư Vân Thanh, muốn mở miệng bác bỏ, Thư Vân Thanh lại lắc đầu mỉm cười rồi thì thầm ở bên tai anh ấy “cho em.một cơ hội chứng minh tình cảm giữa hai chúng ta”
Tiếp đó, Phương Tư Dao trấn tĩnh dò hỏi, lướt qua sự có lỗi của Giang Hiểu Đình nhìn theo Thư Vân Thanh
“Cho nên, em đã từng yêu chị. Năm xưa khi em bị bắt đi, người tràn đầy máu nằm trên người em là chị? cũng là chị thông báo anh em đến cứu em ? cuối cùng…….vết thương sau cổ chị là khi đó vì giúp em cản đòn công kích mà để lại có đúng không ?
Ba người kinh ngạc nhìn Phương Tư Dao, Phương Tư Nặc kinh ngạc la lên đầu tiên “em gái, em phục hồi kí ức rồi?” chỉ thấy Phương Tư Dao nhắm đôi mắt lại hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói “nhìn phản ứng của hai người, thì chứng minh vừa rồi em nói đều là sự thật. Nhưng…….tại sao phải che giấu em ? chẳng lẽ mọi người cảm thấy che giấu kí ức của một người là chuyện rất vui sao ?” sự yên tĩnh không giống như vừa rồi, Giang Hiểu Đình nghe được sự tức giận của Phương Tư Dao đi cùng trong câu nói. Thư Vân Thanh có chút đau lòng, che giấu kí ức của cô ấy là chuyện rất vui sao ? “Tư Dao, chị biết tụi chị lừa gạt che giấu em…..nhưng mà mọi người làm như vậy là có nguyên nhân. Em có thể giận, nhưng em cảm thấy sự thoát ly kí ức của em rốt cuộc là tại sao mà tạo thành?” Phương Tư Dao phục hồi lại một chút lý trí, đôi mắt màu đen co lại nhìn chằm chằm Thư Vân Thanh “thoát ly kí ức của mình……”
Thư Vân Thanh thở dài một hơi xoay người đối mặt với Phương Tư Dao rồi nói
“Năm đó em bị đối thủ lúc xưa của tập đoàn Phương Kiều bắt cóc, muốn uy hϊếp ba từ bỏ vụ hợp tác lần đó, chị đúng lúc vì quen biết người liên quan đến chuyện, thông qua quan hệ chị tìm được em còn thông báo Nặc đi cứu em. Nhưng mà……tình hình khi đó rất khẩn cấp, cho nên chị vội vã đưa mấy người đi tìm em trước, chỉ là không ngờ xảy ra ngoài ý muốn”
Phương Tư Dao nghe thấy, đoạn kí ức trong não như có như không hiện ra
Thư Vân Thanh cẩn thận tỉ mỉ nhớ lại đoạn kí ức làm cô ấy tâm kinh động phách
Thư Vân Thanh nhớ được khi đó cô ấy xông vào căn phòng nhỏ, Phương Tư Dao đang bị trói ở trên ghế, gần giống như bị hôn mê, cô ấy và bạn bè tìm đường đột phá tuyến phòng bị, rất không dễ dàng mới đến được nơi này. Vừa mở cửa ra thì thấy được mấy tên bảo vệ mạnh mẽ xông về phía mình, may mà Thư Vân Thanh từng cùng Phương Tư Dao trao một số động tác cơ bản phòng thân, cho nên mới linh hoạt tránh qua
Nhưng hiện trường do đó mà rơi vào hỗn loạn, Thư Vân Thanh không chỉ muốn chuyên tâm nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt , mà còn nhìn Phương Tư Dao ở một bên mất đi ý thức, tuy nơi này đánh đến rất cực khổ nhưng đáng quý là tình hình từ từ bị Thư Vân Thanh cho người khống chế, Thư Vân Thanh không để ý đến trên người cũng có vết thương, vội vàng xông về vị trí của Phương Tư Dao, tháo ra dây trói sau lưng cô ấy
Trong phút chốc tháo dây trói, Phương Tư Dao mất đi trọng tâm ngã sang một bên, Thư Vân Thanh thấy vậy nhanh chóng bắt lấy, bất thiên bất di (không di chuyển) bảo vệ Phương Tư Dao, cô ấy nhẹ giọng kêu tên của Phương Tư Dao, cuối cùng sau khi liên tục kêu mấy tiếng, Phương Tư Dao có chút động tịnh, khi đó Thư Vân Thanh lờ mờ nhớ được sự tập kích bất thình lình thì xảy ra trước khi Phương Tư Dao hoàn toàn phục hồi ý thức.
Thở một hơi dài, Thư Vân Thanh ngồi bên cạnh của Phương Tư Nặc, bất giác sờ lấy vết thương sau cổ, nắm chặt lấy lòng bàn tay của Phương Tư Nặc, dự định cho bản thân một chút sức lực, Phương Tư Nặc ở một bên cũng không nói gì nhưng mà anh ấy là lần đầu tiên nghe vợ mình kể chi tiết chuyện của hai mươi năm trước
Hiểu Đình rót một ly nước để trước mặt Thư Vân Thanh, để giảm bớt đau khổ và nóng lòng của Thư Vân Thanh, đây cũng là lần đầu tiên cô ấy cố gắng tham gia vào quá khứ của Phương Tư Dao, Hiểu Đình quay đầu nhìn Phương Tư Dao đang dựa ngoài cửa, cô ấy vẫn là không có nói gì nhiều, chỉ là im lặng chờ đợi Thư Vân Thanh mở miệng lần nữa
Sau khi Thư Vân Thanh uống một hớp nước, rồi mỉm cười mở miệng “vậy tôi thì tiếp tục nói tiếp”
Ba người im lặng chờ đợi Thư Vân Thanh đem chìa khóa tiếp tục mở bảo gương kí ức của Phương Tư Dao ra