Chương 51
“Đại khái là như vậy, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ! cô Phương…..cũng chúc sức khỏe của cô khỏe mạnh” Lưu An Vĩ vui vẻ cười hài lòng nhìn bảng hợp đồng ở trên bàn mà cười sảng khoáiPhương Tư Dao cũng lễ phép đưa tay ra chào đón với viện trưởng Lưu, hai người gần như thảo luận rất vui vẻ, Phương Tư Dao bất chợt nhớ đến bác sĩ chủ trị lần này của mình là viện trưởng nên sơ ý hỏi một câu “viện trưởng……mạo mụi hỏi thêm một câu nữa, vừa rồi anh từng nói đã xem qua bệnh án của tôi ở nước Mỹ, vậy tính thoát ly kí ức của tôi có cơ hội phục hồi không?” Lưu An Vĩ bỏ xuống tài liệu trong tay, ngồi lại trên ghế sofa, anh ấy úp mở luôn nói “cô Phương, cô cũng là bác sĩ, cô biết tình trạng này luôn không có cách dùng thuốc hoặc phẫu thuật để giải quyết, vấn đề khó khăn duy nhất có thể để bệnh này phục hồi lại bình thường là ở trên người cô” lời nói của Lưu viện trưởng để Phương Tư Dao nghe ra cũng không có kinh ngạc và suy nghĩ mới quá lớn, cô ấy sớm đã xem qua rất nhiều tài liệu, tình hình này muốn phục hồi vốn dĩ chính là hiệu quả chữa bệnh khác nhau tùy theo từng người
Nhưng chính là tùy miệng hỏi mà thôi, cô ấy cũng không có quá để ý, do đó trả lời một câu không sao đâu rồi cuối đầu nhìn đồng hồ cảm thấy thời gian cũng không sớm nữa sau đó từ biệt Lưu Vĩ An rồi rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng. Đi trong hành lang của bệnh viện Thiên An, nhìn thấy sắc trời có chút u tối, mỗi lần khi bàn đến công chuyện vẫn là không nắm bắt được thời gian, xem ra lại phải bị bà xã nhà mình lằng nhằng một phen rồi
Trong lúc Phương Tư Dao muốn đi thang máy, có một bóng người lướt qua, dùng tốc độ như sét đánh không kịp che tay đem cô ấy dẫn đi
“Anh Tư Nặc, bất luận nói thế nào, tôi vẫn là quyết định nói cho Tư Dao biết tất cả mọi chuyện, quá khứ của chị ấy và chị Vân Thanh hay là quá khứ mất đi lúc trước của chị ấy, tôi đều sẽ nói cho chị ấy biết……bất luận cuối cùng chị ấy lựa chọn là gì, tôi, tôi đều tin…..Tư Dao”
Không khí trong phòng tiếp khách bùng nổ mãnh liệt khác thường, giống như Giang Hiểu Đình đối mặt với Phương Tư Nặc, tràn đầy nguy cơ và không xác định. Giang Hiểu Đình vốn dĩ muốn rời khỏi lại bị Phương Tư Nặc giữa đường chặng lại. Phương Tư Nặc nhìn ra thái độ của Hiểu Đình đã không giống như lúc trước do dự không dứt, đặt biệt nhờ cô ấy giữ lại cách nghĩ mà bản thân đã nói
“Hiểu Đình…….cho tôi một chút thời gian……..tôi”
“Anh vẫn là nói với Hiểu Đình rồi ? em không phải đã nói, chuyện này cho dù muốn nói cũng là do em nói sao?”
Bổng nhiên một tiếng nói chen vào để Giang Hiểu Đình và Phương Tư Nặc hoảng sợ đến nhịp tim đập nhanh rồi nhìn ra phía cửa. Tiếng nói nhẹ nhàng mang theo một chút tức giận, Thư Vân Thanh không biết khi nào bước tới dựa vào cánh cửa, nói với hai người trong phòng khách. Trên mặt mang theo sự ái nái và thương tâm nhìn hai người, làm sao cũng không ngờ vết thương cũ của mình lại làm cho Phương Tư Nặc và Giang Hiểu Đình biến hóa nhiều như vậy
Giang Hiểu Đình nhìn Thư Vân Thanh, lại không biết dùng tâm trạng thế nào, người tình cũ của Phương Tư Dao? hay chỉ là chị dâu của Phương Tư Dao?” Hiểu Đình, xin lỗi…….nhưng, tôi trở về thật sự không có muốn tranh giành Tư Dao. Tôi hy vọng cô thông cảm, đoạn kí ức đó……không phải tôi nói không cần thì có thể biến mất” Giang Hiểu Đình nhìn Thư Vân Thanh nhẹ nhàng xin lỗi với mình, cô ấy bổng nhiên lại càng thêm ái nái……bản thân rốt cuộc tại sao phải che giấu Tư Dao chứ?
Phương Tư Nặc tháo kính râm xuống, có chút không cam tâm nhìn cô ấy ” Vân Thanh….anh không hiểu, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì? em rõ ràng thì nhớ mãi không quên…..nhớ mãi không quên "nó" “
Thư Vân Thanh nhìn gương mặt u sầu của chồng mình thở dài rồi nói “Nặc……em và anh kết hôn hơn hai mươi năm rồi, anh còn không yên tâm sao ? em thừa nhận, em từng yêu Tư Dao, Tư Dao xác thực ở trong lòng em vẫn chiếm một phần, nhưng phần đó là mối ân hận sâu nhất trong lòng em, chỉ như thế mà thôi, anh không nhìn ra người em yêu bây giờ là anh sao……Nặc”
Nghe được Thư Vân Thanh nói rõ, đôi mắt màu xám trong sáng nặng tình lại mang sự có lỗi nhìn Vân Thanh, nắm chặt nấm đấm kêu lên “nhưng mà! em vừa trở về, tình trạng của em gái anh thì không giống, ánh mắt em nhìn nó cũng làm anh sợ hãi, em muốn anh làm sao yên tâm để anh và Hiểu Đình mở miệng đi giảng giải quá khứ đó? nếu như em anh nhớ lại quá khứ của em và nó, quay đầu giành em với anh thì sao? chẳng lẽ em sẽ không đi với nó sao?” Tư Nặc mất đi khống chế nói với người vợ cùng mình tay trong tay sống đến nữa đời, Thư Vân Thanh thương tâm đi về phía Phương Tư Nặc, không để lại gì ôm lấy Phương Tư Nặc
Trong lúc Thư Vân Thanh muốn khuyên giải Phương Tư Nặc và Giang Hiểu Đình, thì từ bên Hiểu Đình truyền đến tiếng kinh sợ, triệt để phá tan quyết định muốn nói rõ với Phương Tư Dao
Trộn lẫn vào cái tên trong miệng của Hiểu Đình, Thư Vân Thanh giật mình ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng áo sơ mi màu xanh lam đó, mang theo một ý cười bị chế giễu, dựa vào vị trí mình mới dựa, lạnh lùng và bi thương nhìn sự lừa gạt và bỡn cợt của ba người trước mắt
Thư Vân Thanh á khẩu vô ngôn (là căm miệng không nói được lời nào) nhìn theo Phương Tư Dao, cô ấy không biết nên thế nào là tốt, đang muốn mở miệng đem tình hình giải thích lại bị Phương Tư Dao giành trước một bước mà cắt đứt “mọi người đều biết……tôi và Thư Vân Thanh từng có một đoạn quá khứ, lại cùng nhau che giấu tôi, thậm chí còn không muốn nói cho tôi biết?” Giang Hiểu Đình nghe thấy tiếng nghẹn ngào Phương Tư Dao, vừa đau lòng lại sợ hãi nhìn người trước mắt, cô ấy nên nói rõ với Tư Dao sớm một chút, bây giờ tất cả…..tất cả đều mất khống chế rồi
Tiếp đó Phương Tư Dao nhịn không được cười lên mà đau lòng nhìn Hiểu Đình “em cũng biết từ lâu rồi? phải không?”