Chương 53
Tiếng nói của Thư Vân Thanh nhẹ nhàng vang lên, đoạn kí ức của Phương Tư Dao cũng dao động mãnh liệt, cô ấy cau mày nén chịu sự khổ sở, tỉ mỉ nghe Thư Vân Thanh thuật lại, Tư Dao không ngừng chú ý đến cử động của Giang Hiểu Đình, nhìn thấy vợ mình chăm chú nghe Thư Vân Thanh thuật lại câu chuyện, để cô ấy từ từ bớt giận, xem ra Hiểu Đình thật sự không có ý che giấu mìnhPhương Tư Dao dựa vào cánh cửa, xuất thần nhìn chằm chằm bước tường trắng
Thư Vân Thanh nhớ được sau nhiều lần kêu Phương Tư Dao, chỉ thấy cô ấy yếu ớt tỉnh lại, dường như đã trãi qua giấc ngủ rất nhiều ngày. "Thanh…..là em sao?" Thư Vân Thanh nuốt nước mắt gật đầu, ấm áp ôm chặt Phương Tư Dao đã mất đi nhiệt độ không biết bao lâu, nhìn thấy trên người của Phương Tư Dao khắp nơi đều có vết thương, vì tính tình của cô ấy rất ngoan cố, nhất định đã giãy giụa rất nhiều lần, cho nên mới nhiều vết thương như vậy
"Tư Dao…..Tư Dao quá tốt rồi, chị không sao thì tốt rồi, em cuối cùng tìm được chị rồi! chị cố gắng một chút, em lập tức đưa chị đến bệnh viện" Thư Vân Thanh nhìn Phương Tư Dao chậm chạp gật đầu, khi đang chuẩn bị đứng lên lại nghe thấy có người kêu tên của mình
"Vân Thanh cẩn thận!" Thư Vân Thanh còn không có thời gian phản ứng thì nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó thì cánh tay trái của bản thân thấm ra đầy máu, khi còn chưa kịp xoay người, sau cổ truyền đến sự đau đớn kịch liệt. "A……"
Bổng nhiên, thế giới hiện thực của Phương Tư Dao và và kí ức trong miệng của Thư Vân Thanh giao nhau,tấn công mãnh liệt vào ý thức và kí ức của Phương Tư Dao, tầm mắt bổng nhiên một màng máu tươi giống như ráng chiều nhuộm đầy đồng tử, bên tai truyền đến tiếng nói, không phải của người khác là tiếng nói của mình, mà đó là tiếng kêu gào thảm thiết và đau khổ
Đoạn kí ức đó bắt đầu kết hợp vào trong sự thuật lại của Thư Vân Thanh, cuối cùng Phương Tư Dao thấy rõ được bóng hình đầy máu trong mộng hơn hai mươi năm là ai, cô ấy kinh hãi dùng tay đỡ gương mặt của mình, xoay đầu từ trong kẽ tay nhìn thấy Thư Vân Thanh, dung mạo năm xưa của Thư Vân Thanh hiện ra ở trước mắt mình
Còn đợi không kịp Thư Vân Thanh tiếp tục mở miệng thì tự Phương Tư Dao ở bên cạnh bổ sung vào
“Chị bị tập kích bất thình lình, ở trước mắt em bị chém một dao rất nặng, chính là ở sau cổ chị, cũng là vết thương đó lan đến lưng chị…..còn em….dùng hết sức lực cuối cùng vì chị mà cản lại vết chém kế tiếp, cũng là vết thương để lại trên tay trái của em
Phương Tư Dao cởi tay áo bên tay trái ra, nhìn vào vết thương đó cuối cùng có được điểm dừng của kí ức
Mọi người kinh ngạc nhìn Phương Tư Dao, chỉ có Thư Vân Thanh bối rối cười cười rồi tiếp tục nói
Thư Vân Thanh xác thực bị chém một dao rất nặng, máu của cơ thể trong phút chốc như bị hút cạn, ý thức của cô ấy cũng vì đau đớn mà từ từ mất đi, trong thời khắc cô ấy ngã xuống, cô ấy thấy được Phương Tư Dao giãy giụa đứng lên đỡ cái dao thứ hai, cũng dùng hết sức đánh người đó ngã xuống đất, ngay sau đó. ….thì có sự hỗn loạn ở chỗ khác
Tiếp đó Phương Tư Dao giống như cái xác không hồn trong vô ý thức quay đầu nhẹ nhàng ôm lấy Thư Vân Thanh, dựa vào bản năng của bác sĩ, xé lấy y phục của mình giúp Thư Vân Thanh cầm máu, tuy động tác có vẻ bình tĩnh nhưng nước mắt của Phương Tư Dao lại không ngưng được ở khoe mắt, không ngừng rơi lên gương mặt nhợt nhạt của Thư Vân Thanh đang nằm trong lòng mình, vết máu trên khóe miệng của Thư Vân Thanh che đậy không được ý cười khác thường của cô ấy "Tư Dao, xin lỗi…….em không biết chuyện sẽ trở thành……..như vậy"
Phương Tư Dao lắc đầu chỉ thì thầm nói "Thanh……em đừng rời xa chị có được không? làm ơn đi, đừng như vậy bỏ chị mà đi" chỉ thấy Thư Vân Thanh hít một hơi dùng ngôn ngữ của môi mà nói "xin lỗi…….em…..yêu……chị" kí ức của Thư Vân Thanh thì dừng lại ở đây, tiếp theo….chính là tự Phương Tư Dao nhớ lại
Thư Vân Thanh lại cầm lên ly nước trên bàn, vừa uống thì hết “bây giờ chị thì đem chuyện trước khi chị ngất xỉu đều nói rồi, chuyện còn lại chính là kí ức của em, chị không rõ” đôi môi Phương Tư Dao nhợt nhạt, đoạn kí ức bị tàn phá đó không có nhớ lại được quá nhiều, dừng lại cùng với sự thuật lại của Thư Vân Thanh, kí ức của cô ấy cũng hiện ra điểm đứt gãy. Nhưng mà đau khổ trong đầu không có giảm đi phần nào
Cô ấy cố gắng rất nhiều, cuối cùng chịu không nổi cơn đau đầu tập kích, đi ra khỏi cánh cửa, dựa vào bức tường lớn bên cạnh mở miệng hít thở, chỉ là sự đau đớn này để cô ấy không cách chấp nhận, cơ thể lay động ngồi ở trên đất, Giang Hiểu Đình thấy được Phương Tư Dao không ổn, khi đang muốn xông qua…..lại có một bóng dáng linh hoạt xông vào phòng khách, dùng vai đỡ lấy Phương Tư Dao
Lần này đã là lần thứ hai rồi, cô ấy không cách đỡ lấy Phương Tư Dao, chẳng qua bóng lưng lúc này lại để cô ấy có chút hoảng sợ
Phương Tư Dao ngã vào trong một mùi nước hoa Mandra (Mạn đà la), cô ấy giãy giụa đứng dậy nhìn người vừa đến mang theo ý cười sượng sùng “cô vẫn là xông vào rồi, chẳng lẽ cô không sợ xuất hiện chỉ sẽ để càng nhiều người đến bắt cô sao? còn nữa, tôi không ngờ, người nói cho tôi biết chân tướng sớm nhất lại là cô “người đến đỡ chặt lấy Phương Tư Dao, ý cười nguy hiểm trên khóe miệng và ánh mắt thương tâm xoay chuyển càng làm tăng thêm sự phức tạp trong phòng khách
” Phương Tư Dao…..tôi không yên tâm cô. Cô rất xấu xa, cô từng cứu tôi một mạng, đừng để tôi có cơ hội báo đáp cô”
Thư Vân Thanh nghe được tiếng nói quen thuộc, Vân Thanh không ngờ được cô ấy còn ở Đài Loan, đã vậy còn xuất hiện ở đây
Tiếp đó, Phương Tư Dao dựa thẳng người vào người phụ nữ tóc dài tao nhã đó, hít thở lên xuống làm dịu đi sự tác động của tâm trạng và kí ức. Phương Tư Nặc thấy được bóng dáng đó, như có suy nghĩ gì đó, cho đến khi anh ấy nhớ lại chuyện của chủ tịch tập đoàn Hải Đốn lúc trước, còn người trước mặt này chính là người mà cảnh sát đang truy nã……
Phương Tư nặc đứng dậy cảnh giác kêu lên “Quách Giai Giai! thả em tôi ra”
Người đó cười càng điên cuồng, mang theo một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi quay đầu”chấp hành trưởng Phương…..tôi nghĩ người phải thả Phương Tư Dao không phải tôi, mà là anh”