Chương 44
Thì cứ như vậy, Phương Tư Dao trãi qua mấy ngày an nhàn, mỗi ngày ngoại trừ đến tập đoàn y liệu Thiên An làm phục hồi chức năng ra, tuyệt đại bộ phận thời gian đều đọc sách và cùng Hiểu Đình đi đón hai đứa nhỏ tan học. Phương Tư Dao không ngờ được mỗi ngày đều trãi qua nhanh như vậy, hai đứa con thì đã biết chạy biết nói, vẫn là nói một cách trẻ con làm cho mọi người cười lớn, còn Phương gia cũng vì nhiều năm qua không có trẻ con ở trong nhà chạy tới chạy lui trong phút chốc cũng trở nên đầy đủ sức sốngPhương Sĩ Dục dường như cũng vì hai đứa nhỏ đó, trở nên không nghiêm nghị hơn, gần đây càng ngày càng sớm trở về Phương gia, vừa về đến nhà khó tránh khỏi chính là muốn ôm Phương Hiểu Nghiêu và Giang Tư Đình
Vào một ngày Hiểu Nghiêu và Tư Đình hai đứa tiểu quỷ nhìn Phương Sĩ Dục nói lớn “ông Sĩ Dục, tụi con sau này mỗi ngày đến đây chơi được không? ở đây rất lớn, cũng có ông và dì Tư Tình chơi với tụi con!” tiếng nói trẻ con của Hiểu Nghiêu chọc cho Phương Sĩ Dục cười đến ha ha, một bên Phương Tư Đình xấu hổ cũng nói “đúng đó……hơn nữa còn có thể thấy được mammi Tư Dao và bà nội Hoa Mãn!, hơn nữa mammi Tư Dao đều lén lén mua kẹo cho con ăn……” chỉ thấy Phương Sĩ Dục cười đến rạng rỡ còn luôn nói được, con tim vốn dĩ là bị hai đứa nhỏ này mê hoặc rồi
Nhưng mà lời nói của Tư Đình vừa nói ra, Phương Tư Dao đột nhiên cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Hiểu Đình, cô ấy chỉ đành bối rối cười cười vỗ rồi vỗ lên lưng của phu nhân thân yêu của mình, biểu ý muốn cô ấy bớt giận. Nhưng Giang Hiểu Đình áp thân bên tai của Phương Tư Dao thì thầm thổi gió “tối hôm nay, chị…….tiêu rồi” biểu tình của Phương Tư Dao trong phút chốc thay đổi vô số, bất giác lao mồ hôi trên trán
“Đột nhiên Hiểu Nghiêu truyền ra tiếng nói kinh động “chú Tư Nặc! dì Vân Thanh!” từ ngoài cửa bước vào hai người nhọc nhằn gió bụi, Hiểu Nghiêu chạy đến dưới chân của Phương Tư Nặc. “Hiểu Nghiêu hả? hôm nay lại đến nhà chơi có phải không?” anh ấy nới lỏng đi cổ áo, nắm lấy tay của Thư Vân Thanh từ từ đi đến giữa cầu thang
Phương Tư Nặc ngửi thấy hương thơm trong nhà bếp bay đến, dừng lại rồi nói “má lại nấu một bữa rất ngon đó~” bổng nhiên trong lúc đó Phương Tư Nặc cảm thấy được người nắm lấy phía sau từ từ nới lỏng tay của mình, trên mặt vốn dĩ biểu tình vui mừng trở nên hoang man lo sợ, chỉ thấy anh ấy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Thư Vân Thanh đang ngã xuống
Thời gian của tất cả mọi người đều bị dừng lại ở thời khắc đó, còn trong thời khắc Thư Vân Thanh ngã xuống, trước mắt của Phương Tư Dao chồng chất ra một số hồi ức……cô ấy bất giác kêu ra “Thanh!”. Cô ấy buông tay của Hiểu Đình ra, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thư Vân Thanh, ánh mắt không giống như lúc trước bình thường nhìn Thư Vân Thanh, ánh mắt khẩn trương đó thực sự chấn động đến Phương Tư Nặc, Tư Nặc có chút sợ hãi đem Phương Tư Dao đẩy ra.
“Đừng! em đừng……tổn hại em ấy nữa” Phương Tư Dao có chút giật mình hồi thần, cô ấy đã rất lâu không có thấy qua anh hai của mình biểu tình hoang man lo sợ như vậy, còn nữa người anh ấy sợ dường như là mình? Hiểu Đình ở một bên nhìn theo
Hiểu Đình nhanh chống lấy điện thoại muốn gọi điện kêu xe cấp cứu, nhưng mà bị Phương Sĩ Dục ngăn cản đầu tiên . “Hiểu Đình, đừng kêu xe cấp cứu thông thường, cô nghe kĩ số điện thoại tôi đọc, gọi viện trưởng của tập đoàn y liệu Thiên An phái xe qua đón Vân Thanh!”
Hiểu Đình vội vã nhấn số điện thoại, sau khi sắp xếp xong tất cả, thấy được tình hình trước mắt không biết làm sao thì tốt.Hoàng Hoa Mãn bỏ xuống chuyện đang làm bên tay, từ nhà bếp đi qua “Hiểu Đình, mau đưa hai đứa nhỏ lên lầu nghỉ ngơi đi…….Tư Tình, con giúp Hiểu Đình chăm sóc con, chuyện còn lại giao cho mọi người thì được rồi” Phương Tư Tình kêu tên hai đứa nhỏ, tụi nó cũng nhận ra chuyện không đúng, ngoan ngoãn cùng với dì Tư Tình lên lầu
Nhưng mà, ánh mắt của Hiểu Đình từ đầu đến cuối đều nhìn bóng dáng té ngồi của Phương Tư Dao, bóng dáng đó lộ ra sự cô đơn không rõ. Bổng nhiên tiếng nói yếu ớt từ trong người của Tư Nặc và Tư Dao truyền ra “ah….Tư Nặc…..Tư Nặc, thuốc của em……thuốc của em” Chỉ thấy sau khi Phương Tư Nặc nghe thấy, nhìn rồi nhìn Tư Dao “em…..em! phục hồi tinh thần đi! giúp anh chăm sóc Vân Thanh một chút!” sau đó anh ấy đầu cũng không quay lại chạy lên trên lầu, chỉ còn lại Tư Dao và Vân Thanh.
Phương Tư Dao ôm chặt Thư Vân Thanh, cô ấy thương tâm ôm lấy Vân Thanh hoàn toàn lờ đi Hiểu Đình ở sau lưng đã đau lòng xót dạ. Thư Vân Thanh ở trong lòng Phương Tư Dao ngửi được một ít mùi hoa lài quen thuộc, cố gắng mở đôi mắt ra, không ngờ ập vào đôi mắt là ánh mắt khẩn trương của Phương Tư Dao, ánh mắt đó đã từ lâu mất đi trong kí ức của bản thân hơn hai mươi năm rồi
“Tư Dao…..Tư Dao ngốc…..chị không sao đừng lo lắng. Chỉ cần em….đừng quên chị thì được rồi……thì được rồi ” tay của Thư Vân Thanh sờ lên má của Phương Tư Dao, đồng tử của Tư Dao nhanh chóng co lại, cô ấy mở miệng nói ra “Thanh? Thanh, chị đừng rời xa em, làm ơn….xin chị “
Thư Vân Thanh nụ cười nhợt nhạt dùng đôi môi vô tiếng mà nói “em nhớ lại rồi sao…..”
Tiếp đó lời Phương Tư Dao nói ra càng để quan hệ Tư Nặc, Vân Thanh, Tư Dao, Hiểu Đình càng là một phen gợn sóng
“Ah……Thanh…….đều là. ….đều là lỗi của em……” sau đó Thư Vân Thanh thì chìm vào hôn mê, còn Phương Tư Dao đang ôm chặt cô ấy cũng cùng chìm vào hôn mê. Lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe cấp cứu, đem hai người ngất xỉu cùng nhau đưa đến bệnh viện Thiên An. Giang Hiểu Đình và Phương Tư Nặc, ngồi không cùng trên xe cấp cứu, trên mặt Phương Tư Nặc và Giang Hiểu Đình lại là lặng lẽ nhìn người yêu của đôi bên ngất xỉu, nơm nớp lo sợ