[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 45

Chương 45
Ánh đèn lấp lánh của phòng cấp cứu chiếu vào mọi người đang ở bên ngoài đang sốt ruột, đã một tiếng đồng hồ rồi. Phương Tư Nặc chống tay lên trán có chút nôn nóng ngồi trên ghế, không biết nên làm sao thì tốt. Còn Giang Hiểu Đình ở ngoài cửa phòng cấp cứu đi tới đi lui, cô ấy không ngừng cảm thấy được sự sốt ruột không tên của Phương Tư Nặc , sự sốt ruột này cũng lây lan đến người mình, lúc trước cô ấy phảng phất cảm giác được sự bất an, vừa rồi hơi ấm trên tay được thả lỏng ra còn để lại ấn chứng

Khoảng chừng trãi qua không lâu, viện trưởng của tập đoàn Thiên An – Lưu An Vĩ từ trong bối cảnh màu xanh lam bước ra. Phương Tư Nặc và một đám người không hẹn mà bao lấy xung quanh viện trưởng Lưu, dự định muốn làm rõ đầu đuôi

“Viện trưởng, Vân Thanh…..Vân Thanh! thể nào rồi? có phải bệnh cũ tái phát không?” Tư Nặc có chút sốt ruột hỏi Lưu An Vĩ, chỉ thấy anh ấy lấy khẩu trang xuống hòa nhã nói “Phương chấp hành trưởng, xác thực bệnh tình của bà nhà lại tái phát rồi, nhưng sau khi trãi qua đánh giá và kịp thời chữa trị, đã không có trở ngại gì rồi, chút nữa thì sẽ đưa đến phòng bệnh nghĩ ngơi” sau khi nghe xong tình trạng của Thư Vân Thanh, Hiểu Đình cũng sốt ruột hỏi “vậy……Tư Dao thì sao?”

Chỉ thấy viện trưởng Lưu có chút không hiểu nhìn Giang Hiểu Đình và Phương Tư Nặc nói “nói thật, chúng tôi không rõ nguyên nhân cô Phương ngất xỉu. Trãi qua sự kiểm tra của trang thiết bị và đánh giá lại, không có gì khác thường, vì thế…….chúng tôi cho rằng cần đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể hiểu rõ thêm một bước. chấp hành trưởng, tôi có thể cùng anh bàn bạc tình hình của bà nhà không?”

Phương Tư Nặc nhìn mọi người, đồng hồ trên tường biểu thì màn đêm bắt đầu rồi, anh ấy thuyết phục ba má mình về nghĩ ngơi trước, mình và Hiểu Đình ở lại chăm sóc thì được rồi, sau khi anh ấy sắp xếp tất cả xong thì cùng viện trưởng Lưu vào phòng làm việc của viện trưởng ở đằng trước

Một ly cafe đắng phân tán ở trong miệng, Phương Tư Nặc mặc cho cảm giác đắng lưu chuyển ở trong miệng và trong lòng “chấp hành trưởng…….” Tư Nặc cười rồi cười “An Vĩ, anh kêu tôi Tư Nặc đi, ở đây không có người ngoài, như vậy tôi quen hơn” viện trưởng Lưu ngồi xuống, trong tay cầm hai bảng bệnh án

Anh ấy lật lật tài liệu trên tay, tình ý sâu xa nhìn lấy Phương Tư Nặc “tôi luôn nói rồi, tình hình của học muội hai mươi mấy năm qua đều duy trì rất tốt, sao hôm nay bổng nhiên tái phát nghiêm trọng như vậy? có phải công việc gánh vác quá nặng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cơ thể của cô ấy không? hoặc là có nguyên nhân khác tạo thành áp lực căng thẳng cho cô ấy?” Lưu An Vĩ lo lắng nhìn Phương Tư Nặc, rồi giữ lại lời nói

Phương Tư Nặc im lặng suy nghĩ, anh ấy âm thầm nghĩ chắc sẽ không phải vì liên quan đến em gái chứ? tuy là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là lắc đầu “tôi không biết, em ấy rất lâu không có tái phát. Vậy…..tình trạng của Vân Thanh còn tính là ổn định không?” Lưu An Vi gật gật đầu, uống một ngụm cafe rồi nói “còn về em gái anh”

Khi nghe đến tên này, cafe trên tay của Tư Nặc lay động khác thường một chút, rồi lại phục hồi bình tĩnh “bệnh án này là tổng bệnh viện ở bên Mỹ gửi đến, trong tài liệu thấy được một mục thú vị, bị tính thoát ly kí ức sau khi bị thương? tôi và bác sĩ chủ trị bên Mỹ thảo luận rồi, cô ấy ngất xỉu có thể là tiếp xúc đến hình ảnh liên quan đến kí ức bị mất, trước khi đưa đến bệnh viện có phải thấy được cái gì không?”

Phương Tư Nặc giống như bị sét đánh đến kinh ngạc “chẳng lẽ em ấy là vì…….thấy được cảnh Vân Thanh ngã xuống? cho nên…..” Tư Nặc bắt đầu có chút sợ hãi, sự sợ hãi này thì giống nhìn có người cướp đi bảo vật mình yêu thích, từng chút từng chút bị nuốt mất

Phương Tư Nặc phát ra tiếng thầm lặng dò hỏi “vậy em nó phục hồi trí nhớ rồi sao?”

Bình minh đến gần trước sự yên tĩnh, không biết có phải tuyên cáo bão táp đang ập vào trên người của bốn người này. Phương Tư Nặc ngồi dưới ánh đèn ảm đạm, trong tay nắm chặt tay của vợ mình, nhìn người trên giường sắc mặt nhợt nhạt, anh ấy bất giác có chút thất thần, anh ấy bắt đầu thì thầm với Vân Thanh đang hôn mê

“Hah, em biết không? vừa rồi khi anh trở về phòng bệnh nhớ đến rất nhiều chuyện, anh nhớ đến chuyện lần đầu tiên em về nước chạm mặt anh, còn có chuyện chúng ta kết hôn” Tư Nặc chỉnh vài sợi tóc rối loạn của Vân Thanh, vô ý sờ đến vết sẹo của kí ức

“Anh cho rằng em mãi mãi cũng không quên được em gái anh rồi…….thì giống như vết sẹo sau cổ của em, không ngờ sau này chúng ta bất cẩn trở thành người yêu, cuối cùng kết hôn sinh con. Tất cả chuyện này…….thì giống như giấc mộng không thể tưởng tượng. Nhưng mà em biết không? cho dù là như vậy anh vẫn là rất sợ hãi…….” âm lượng run rẫy của Tư Nặc giống như tâm trạng sợ hãi, căng thẳng

“Vân Thanh…..em sẽ có một ngày vì em gái anh mà rời xa anh không …..” anh ấy cuối đầu đem bản thân chôn vào trong lòng bàn tay của vợ, nhiệt độ trên trán truyền đến dường như nói với Phương Tư Nặc không có chuyện gì đâu, nhưng không biết làm sao, tối qua thấy được ánh mắt của Phương Tư Dao nhìn Thư Vân Thanh, tất cả quả bom không đúng giờ dường như một giây sẽ phát nổ

Đặc biệt là tối qua Lưu An Vĩ lại đặt một quả bom không xác định ở trong lòng mình

“Tôi không xác định, tất cả…..đều phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới có thể đánh giá “

“Em có thể nói cho anh biết, em anh có phải thật sự từng yêu em không……”

Lúc này, ngoài cửa có một bóng dáng đang ngẩng người không dám tin luôn nhìn Phương Tư Nặc