Chương 43
“Chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa lài đi?”“Tại sao chị thích hoa lài vậy?”
“Xin lỗi….”
“Em đừng rời xa chị được không?”
“Em tuyệt đối sẽ không buông tay của chị”
“Súng lại đồ tổn hại người, từ hôm nay về sau chị tuyệt đối sẽ không cầm lấy nữa”
“Tư Dao!”
“Vân Thanh!”
“Bệnh nhân vì sau khi bị thương, có thể mãi mãi cũng có hậu di chứng”
“Cô ấy đã không nhớ được cô rồi…….”
“Chị ấy đã quên mình rồi…..”
“Xin lỗi, có phải tôi từng nhìn thấy cô không?”
“Không phải!”
Thư Vân Khanh dừng lại hình ảnh cuối cùng, bất giác nước mắt rơi xuống. Giọt nước mắt này siết chặt trái tim của Phương Tư Dao, cô ấy sau khi kéo áo xong, từ từ dùng tay lao nước mắt trên mặt Thư Vân Thanh, mải mai không phát hiện bản thân vừa rồi nói cái gì. Thư Vân Thanh hoảng hốt ôm chặt Phương Tư Dao, không khống chế được mà khóc lớn, không ngờ lại lờ đi tiếng gõ cửa ở bên ngoài
Quách Giai Giai ở bên sofa ăn cơm nghe thấy tiếng gõ cửa có chút gấp ráp, khi đang muốn quay đầu kêu Phương Tư Dao, thì có một bóng dáng vô cùng quen thuộc xông vào phòng của Phương Tư Dao, trong phút chốc bốn người hình thành một không khí xảo diệu
Giang Hiểu Đình bước vào cửa thì thấy được Quách Giai Giai mất tích rất lâu, còn không kịp nhìn con người này, quay đầu thì thấy được chị dâu của Phương Tư Dao và Phương Tư Dao hai người ôm chặt nhau, Phương Tư Dao vẫn có chút ăn mặt lếch thếch, chuyện này cô ấy có chút bối rối và ghen, còn Phương Tư Dao nghe thấy có tiếng người bước vào, lo lắng là anh hai mình, quay đầu nhìn về phía cửa, không ngờ lại là Hiểu Đình
Trong một màng yên tĩnh, Quách Giai Giai ngửi được một ít mùi thuốc súng, khơi ra một nụ cười xem kịch hay và ăn đồ ăn nóng hổi. Phương Tư Dao chính giữa nhất thời cũng không biết thế nào là tốt, Thư Vân Thanh còn chưa hồi thần ở một bên lún sâu vào trong hồi ức, dựa sát vào Phương Tư Dao. Giang Hiểu Đình thấy hai người trong lòng cảm thấy không thoải mái càng ngày càng mảnh liệt, cô ấy chịu không được thời khắc im lặng này, thấp giọng nói ra “hai người…….đang làm gì vậy?” Thư Vân Thanh vốn dĩ còn chìm đắm trong hồi ức nghe thấy tiếng của Giang Hiểu Đình, khẩn trương ngẩng đầu nhìn cô ấy, bất chợt nhận ra bản thân và Phương Tư Dao khoảng cách có chút quá gần, vội vàng đẩy Phương Tư Dao ra rồi đứng lên mà đi. Còn Phương Tư Dao bị một lực đạo bất thình lình đẩy làm cho vết thương chưa thoa thuốc xong không cẩn thận đυ.ng trúng thân giường, đau đớn mà kêu ra tiếng
“A…….” sau khi Thư Vân Thanh thấy được, nghĩ cũng không nghĩ thì vội vàng đem Phương Tư Dao từ trên giường đỡ lên mà còn lo lắng kiểm tra vết thương. Giang Hiểu Đình vốn dĩ muốn xông lên thì chậm hơn Thư Vân Thanh một bước, chỉ có thể ngẩng người đứng ở một bên, cô ấy thấy Thư Vân Thanh nhanh nhẹn giúp Phương Tư Dao kiểm tra, thoa thuốc, băng thuốc, cô ấy từng nói cô ấy là bác sĩ, Hiểu Đình nghĩ rồi nghĩ khi bản thân mình bình thường giúp Tư Dao thay thuốc, bất luận là nhẹ nhàng thế nào Tư Dao vẫn là cảm thấy có chút đau đớn. Không ngờ hôm nay Thư Vân Thamh giúp cô ấy thoa thuốc…..cô ấy cả kêu một tiếng cũng không có
Tâm trí hoang man, cô ấy thấy được ánh mắt khẩn trương và đau lòng của Thư Vân Thanh không giống như người phụ nữ không nao núng của tối qua, cô ấy bắt đầu có chút hoài nghi nhìn Thư Vân Thanh, chỉ thấy Thư Vân Thanh hai ba cái thì giúp Phương Tư Dao thoa thuốc xong rồi thu dọn tủ thuốc quay đầu vừa vặn nhìn đúng vào ánh mắt của Hiểu Đình, bất giác trốn tránh đi
Thư Vân Thanh đứng lên lướt qua bên cạnh của Giang Hiểu Đình, đi đến bên cạnh Quách Giai Giai ngồi xuống “kịch tốt này cô nhìn cũng lâu rồi, chắc ăn cũng no rồi chứ ? chút nữa phải nhớ uống thuốc, muộn chút. …để Tư Dao giúp cô thoa thuốc ” sau khi Thư Vân Thanh dọn rồi dọn mâm chén và tủ thuốc, thì vội vàng ra ngoài, mới đi đến trước cửa thì nghe thấy tiếng của Phương Tư Dao truyền đến
“Vậy…..cám ơn chị”
Thư Vân Thanh không quay đầu chỉ gật đầu nói một tiếng “chỉ là chuyện nhỏ thôi” sau đó thì đi ra ngoài. Phương Tư Dao nhìn rồi nhìn vết thương được băng lại rất tốt có chút thất thần, cô ấy vừa rồi hình như có nói cái gì với Thư Vân Thanh ? nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nghĩ không ra rốt cuộc nói cái gì? cô ấy có chút để ý Thư Vân Thanh tại sao rơi nước mắt “Tư Dao? Tư Dao?” bổng nhiên bàn tay tinh tế huơ huơ trước mặt mình, cô ấy mới hồi thần
Giang Hiểu Đình nhìn Tư Dao trầm tư, lên tiếng kêu mấy lần cô ấy mới hồi thần lại, Hiểu Đình không nhịn được có chút để ý “vừa rồi chị..
….và chị Vân Thanh……ôm nhau, là thế nào vậy?” Hiểu Đình cẩn thận dò hỏi, nghe thấy câu hỏi này, Phương Tư Dao có chút nhạy cảm nhận ra được sự bất an của cô ấy, nắm lấy tay của người bên cạnh kéo đến ngồi bên cạnh mình. “Chị cũng không biết…..vừa rồi chị ấy không biết bắt đầu rơi nước mắt từ đâu nữa, chị chỉ là đơn thuần an ủi chị ấy thôi. Sao vậy? phu nhân của chị chắc sẽ không phải đang ghen chứ ?”
Chỉ thấy Phương Tư Dao làm trò cười với mình, Giang Hiểu Đình bị cô ấy làm đến đỏ mặt, giả vờ giận rồi đứng lên “oh, uổng công hôm nay em còn chuẩn canh gà đến giúp chị bồi bổ cơ thể. Xem ra không cần em lo lắng nhiều rồi có phải không ?” quả nhiên là ma cao một thước đạo cao một trượng, Phương Tư Dao vốn dĩ muốn chọc Hiểu Đình, lại không ngờ trái lại bị Giang Hiểu Đình trêu đùa, chuyện này làm đến cô ấy có chút hỗn loạn. Vội vàng đứng lên ôm Hiểu Đình từ sau lưng nhẹ giọng an ủi “không phải không phải, vết thương của chị vẫn là phải cần phu nhân thân yêu của chị đến bồi bổ mới sẽ tốt rất nhanh a! em ngửi đi……rất thơm đó, chị phải đi ăn đó!”
Thấy được qủy ham ăn nhanh chóng chạy đến bên bàn, chuyện này để cô ấy nhớ đến một chuyện
Quách Giai Giai!
“Tôi nói nè Giang Hiểu Đình, hai người có thể đừng ở trước mặt tôi ngọt ngào không, như vậy muốn tôi phải làm sao nghỉ ngơi đây ?” Giang Hiểu Đình vừa mới đi đến bên sofa thì nghe được tiếng nói quen thuộc đó, vốn dĩ cho rằng là bản thân nhìn nhầm, không ngờ cô ấy thật sự ở trong phòng của Phương Tư Dao! Hiểu Đình kéo lấy tay áo của Tư Dao, hỏi đầu đuôi ngọn ngành
Phương Tư Dao ngồi ở bên uống canh gà rồi đem chuyện tối qua lưu loát nói ra, Quách Giai Giai cũng ở một bên lạnh lùng nhìn Giang Hiểu Đình, trên cơ bản niệm tình bạn năm xưa, Hiểu Đình cũng khuyên Giai Giai đi đầu thú nhưng đổi lại chỉ là một trận châm chọc mỉa mai
Sau đó vì nể mặt của Phương Tư Dao hai người mới từ từ dừng lại. Nhưng Quách Giai Giai vẫn là không muốn đầu thú, cô ấy cho rằng bản thân không có làm sai, còn Phương Tư Dao cũng nhờ Giang Hiểu Đình giữ bí mật, qua mấy ngày đợi thương thế của Quách Giai Giai chuyển tốt, khi đó cô ấy muốn đi muốn ở thì để bản thân Quách Giai Giai quyết định
Cứ như vậy trãi qua mấy ngày, sáng sớm Phương Tư Dao tỉnh lại, lại chỉ thấy được bức thư của Quách Giai Giai, không có thấy được cô ấy. Dường như tất cả chuyện này đều là một giấc mộng, nhưng Quách Giai Giai có để lại trên bức thư mấy câu, khẩu khí của cô ấy giống như lúc xưa là một nữ vương kêu ngạo chưa từng thất bại
Quách Giai Giai quả nhiên là một người phụ nữ có ân trả ân có thù trả thù, cô ấy cám ơn ân cứu mạng của Phương Tư Dao, cô ấy nói sẽ mãi mãi nhớ ở trong lòng, và hứa hẹn chỉ cần sau này có chuyện gì cần cô ấy có thể giúp, thì nhất định sẽ giúp đỡ cho Phương Tư Dao. Sau đó thì cứ như vậy biến mất trong Phương gia, sau đó cũng không tra ra được tin tức
Theo sự luân chuyển của thời gian, Phương Tư Dao lại thỉnh thoảng phát hiện sự bất an ẩn sâu ở trong lòng của Phương Tư Nặc, mà nguồn gốc lại là mình
Ps: khi xưa Tư Dao là chị của Vân Thanh cho nên đoạn hồi ức sẽ để Tư Dao là chị, Vân Thanh là em