[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 42

Chương 42
“A!”

Sáng sớm hôm sau, có lẽ là liên tục mấy ngày vì trốn cảnh sát mà có di chứng nên mơ thấy một cơn ác mộng, Quách Giai Giai tỉnh lại trong hoảng sợ. Mở mắt ra không phải là hoàn cảnh quen thuộc mà là ở trong căn phòng có sắc thái ấm áp, xông vào mũi là mùi hương của hoa lài để Quách Giai Giai còn hiểu lầm bản thân đang ở thiên đường

“Cô tỉnh rồi à…..đừng cử động lung tung, bây giờ cơ thể cô còn rất yếu, vừa rồi tôi đã nhờ người giúp cô làm một chút đồ ăn cho cô ăn, chút nữa ăn nhiều thêm một chút để bồi bổ sức khỏe đó!” ánh mắt của Quách Giai Giai nhìn về Phương Tư Dao trên sofa, chỉ ngẩng người động cũng không động ngồi trên giường

Phương Tư Dao thấy Quách Giai Giai động cũng không động, còn cho rằng cô ấy không khỏe, đứng lên đi qua đó, không ngờ được Quách Giai Giai giống như kinh khung chi điểu sụt lùi ra phía sau, gào to với Phương Tư Dao

+Kinh cung chi điểu: trượt vỏ dưa thấy vỏ dừa cũng sợ

“Cô đừng qua đây! đây là đâu? tại sao tôi ở đây!” Phương Tư Dao nhìn người trước mặt hoảng sợ, không kiềm được có chút vừa giận lại vừa mắc cười, con người này xông vào sân nhà mình ngất xỉu thì bỏ đi, lại ngủ ở trong phòng mình, vậy mà còn hỏi mình tại sao ở đây? chuyện này không cẩn thận để Phương Tư Dao cười ra tiếng

“Ha ha…..” Quách Giai Giai thấy được nụ cười của Phương Tư Dao, không nhịn được có chút giận, trong lúc bản thân đang chuẩn bị xuống giường thì mắc cá chân truyền đến cảm giác đau “Ah…..” Phương Tư Dao thấy được nhanh tay đỡ lấy Quách Giai Giai, hai người cứ như vậy thì bất đầu lần đầu tiên tiếp xúc. Còn Quách Giai Giai cũng có chút bớt đề phòng, thấp giọng nói với Phương Tư Dao cảm ơn

“Quách Giai Giai……cô đừng cử động lung tung trên người cô đều có vết thương, đặc biệt là mắc cá chân phải bị bong gân rất nghiêm trọng, nếu không phải tối qua cô xông vào sân nhà tôi đυ.ng trúng tôi, nếu không cơ thể của cô đâu chịu nổi gió lạnh tối hôm qua?” Quách Giai Giai kinh ngạc nhìn Phương Tư Dao, cũng nhẫn nại nghe cô ấy giải thích sau đó mới biết chuyện tối qua

Quách Giai Giai biến thành kết cục như thế này có một phần nguyên nhân vì Giang Hiểu Đình, nhưng cô ấy cũng không nghĩ đến phải hận Phương Tư Dao, lần này là một bên Phương Tư Dao có ơn, một bên khác lại là Giang Hiểu Đình có oán, cô ấy không kiềm được than thở trong lòng, tại sao để cô ấy gặp được Phương Tư Dao chứ?

Sau khi thở dài xong, rồi nhìn Phương Tư Dao trước mặt hầu như không có chút quan hệ nào thì hỏi “tại sao cô phải cứu tôi? tôi và cô cũng không có qua lại gì, cho dù tôi không cẩn thận ở trong sân nhà cô xảy ra chuyện, cũng không liên quan đến cô. Cô cứu tôi……có phải có mục đích không?” Quách Giai Giai cẩn thận dò hỏi, chỉ thấy Phương Tư Dao ngốc nghếch mở to mắt, không cho là đúng mà nói “tôi là một bác sĩ, tôi không cho phép bất cứ người nào bị thương ở trước mắt mà tôi lại không đi cứu cô ấy. Cô đừng nghĩ quá nhiều, cô đừng khẩn trương như vậy, tôi không có ý muốn tổn hại cô”

Quách Giai Giai nhìn rồi nhìn Phương Tư Dao, lại nhìn vết thương được băng bó trên người mình…….. xác thực là khó trốn qua nhiều ngày, để cơ thể của mình càng ngày càng yếu, cũng không biết phải như vậy luôn trốn tránh đến khi nào chứ? bổng nhiên cô ấy thấy đây không phải là chỗ ở của Phương Tư Dao lúc trước, không nhịn được có chút nghi hoặc hỏi “cô nói đây là sân nhà của cô? cô không phải sống chung với Giang Hiểu Đình sao? sao lại ở chỗ này?”

Phương Tư Dao nhìn cô ấy bối rối cười nói “chính xác mà nói, ở đây là nhà của ba mẹ tôi, cũng là căn nhà tôi lớn lên và trưởng thành”, Quách Giai Giai có chút kinh ngạc, cô ấy vốn dĩ muốn nói Phương Tư Dao chỉ là bác sĩ thông thường, không ngờ tối qua xông vào căn nhà khí thế này, lại là nhà mẹ của Phương Tư Dao? không ngờ được bối cảnh của cô ấy không bình thường như vậy. Trong lúc xuất thần nghĩ đến một số chuyện, cô ấy nghe thấy trước cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nhạy cảm cảnh giác nhìn cánh cửa

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo

“Tư Dao~ là chị, chị là đến đưa một số thuốc và đồ ăn đến”, Quách Giai Giai nhíu chặt chân mày, cô ấy cảm thấy tiếng nói này hình như từng nghe qua, sau khi cửa mở ra cô ấy thì thấy được một người con gái xuất hiện, có chút thù địch nhìn mình “Xem ra, khí sắc của cô đã phục hồi không tệ rồi…….không uổng công tối qua Tư Dao phí công sức cứu cô vào phòng này” khẩu khí của Thư Vân Thanh phảng phất lộ ra sự tức giận, chuyện này làm Quách Giai Giai có chút bị chọc tức

“Tôi không có cầu xin Phương Tư Dao cứu tôi! là tự cô ấy nhiều chuyện!” Quách Giai Giai không chịu thua nên trả lời, Thư Vân Thanh cũng không xuống nước mà nói “Quách Giai Giai! sớm biết tối qua tôi không cần giúp đỡ cứu cô! để cô ở ngoài tự sinh tự diệt. Cô đừng được tiện nghi rồi còn không biết điều, Tư Dao không chỉ cứu cô còn nhường giường cho cô, chỉ có thể ngủ trên sofa, cô có biết như thế là đối với vết thương trên tay em nó là tổn hại không, cô còn nói lời như vậy?” nghe được lời nói này, Quách Giai Giai có chút ngẩng người nhìn Phương Tư Dao, cô ấy không biết trên tay Phương Tư Dao có vết thương, hơn nữa còn nhường giường cho mình, nghe được mấy lời này, cô ấy có chút ngại ngùng nhìn Phương Tư Dao

Phương Tư Dao ở một bên thấy được chiến hỏa mảnh liệt nên ra mặt hòa giải, đi đến bên cạnh Quách Giai Giai đỡ cô ấy lên “không có gì, vết thương của tôi không có gì trở ngại, vậy……chúng ta để cô ấy ăn một chút đồ đi! được không? Vân……Thanh?” Phương Tư Dao nói có chút trẻ con, Thư Vân Thanh cũng chỉ cười cười rồi nói “được. Nhưng mà vết thương trên tay em cần phải thay thuốc, có cần chị giúp không?” Phương Tư Dao ngẩng người một chút nhìn Thư Vân Thanh

Cái nhìn này, làm cho Thư Vân Thanh có chút hoang man “nếu như em không đồng ý, chị đi kêu……”, “vậy thì phiền chị rồi” vốn dĩ còn cho rằng Phương Tư Dao sẽ từ chối mình, cũng muốn lùi bước đi kêu Hoàng Hoa Mãn giúp cô ấy, sau khi ngớ người một chút thì gật đầu lấy thuốc bên cạnh ra

Trong lúc hai người muốn lên giường thay thuốc, Phương Tư Dao lương thiện khó tránh quay đầu nói “đúng rồi, Quách Giai Giai. Cô tạm thời chịu ấm ức một chút, nghỉ dưỡng ở trong phòng tôi, đừng chạy khắp nơi, suy cho cùng…….tôi là lén lút đưa cô vào, nếu như không cẩn thận bị anh tôi thấy được, chuyện thì sẽ có chút phiền phức “Quách Giai Giai nghe thấy Phương Tư Dao kêu tên của mình, tuy có chút không quen nhưng cũng không ghét, cô ấy nuốt đồ ăn ngoan ngoãn gật đầu

Trong quá trình thay thuốc, Phương Tư Dao thì suy nghĩ đến sự đi và ở của Quách Giai Giai, còn Thư Vân Thanh ở phía sau giúp cô ấy thay thuốc lại lén lén cảm thấy sự thay đổi của Phương Tư Dao. Vì thế, cô ấy có chút vui mừng cũng có chút yên vui, thấy vết thương trên vai của Phương Tư Dao gần như lành lặn, bất giác có chút thương tâm

Cô ấy nhìn chăm chú vết thương do súng gây ra, không ngờ được con người lương thiện này vì người mình yêu mà nổ súng, vì Giang Hiểu Đình mà đυ.ng đến súng mà mình không thích nhất, rõ ràng Phương Tư Dao từng nói mãi mãi sẽ không đυ.ng đến món đồ làm tổn hại người…..xem ra…..bây giờ Phương Tư Dao này sớm thì không phải là Phương Tư Dao của năm đó rồi

Thời gian Thư Vân Thanh ngẩng người rất lâu, Phương Tư Dao cảm thấy có chút lạnh xông lên lưng rồi lên tiếng kêu gọi “Vân Thanh?” tiếng Vân Thanh này để người phía sau có chút hoảng hốt, vừa vặn nhìn đúng vào ánh mắt đang chuyển qua của Phương Tư Dao

“Tư Dao~em kêu chị?”

Thư Vân Thanh cười đến ấm áp, Phương Tư Dao cũng nhìn đến mê hồn, chỉ là giữa hai người này trong phút chốc lún sâu vào một thứ không khí kì ảo. Phương Tư Dao bất giác dựa gần Thư Vân Thanh, hương hoa nhè nhẹ trên người cô ấy…..hương hoa nhè nhẹ đó…..để Phương Tư Dao mười phần thoải mái, cô ấy bất giác lên tiếng để hồi ức của Thư Vân Thanh thoát ra khỏi lỗ hỏng tràn ra ngoài hiện thực

"Ah…..lần sau chúng ta cùng đi ngắm hoa lài nữa đi!"