[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 41

Chương 41
Sau khi ăn cơm xong, Giang Hiểu Đình cùng hai đứa con trở về chỗ của Tư Dao ở lúc trước nghĩ ngơi, chỉ còn lại Phương Tư Dao ở Phương gia nghỉ ngơi, có lẽ là quá lâu không có về nhà, hôm nay cô ấy lại là có chút khó ngủ, sau khi cùng mọi người nói tiếng ngủ ngon thì một mình đứng trên ban công nhìn chằm chằm ánh trăng

Phương Tư Dao không kiềm được suy nghĩ, Thư Vân Thanh rốt cuộc là ai? Phương Tư Dao ở trên người Thư Vân Thanh phảng phất tìm được một chút cảm giác quen thuộc, nhưng khi lại gần cô ấy, có thứ tâm trạng ái náy và bất an ở trong lòng, mỗi lần khi thấy cô ấy cười với mình, trong lòng của Phương Tư Dao hầu như có một thứ cảm giác thương tâm…….Phương Tư Dao có chút lúng túng, không không biết nên làm thế nào

Đặc biệt là câu nói nhỏ tiếng đó hôm nay của anh hai, rõ ràng bay vào trong đầu

Bổng nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng chuông báo động, dường như có người bị truy nã đến gần đây, tiếng của xe cảnh sát tiến gần, Phương Tư Dao thấy được ánh đèn pha trộn sự le lói, một bóng dáng xông vào trong sân nhà, trong bóng tối ánh trăng chiếu xuống, cô ấy kinh ngạc xông xuống lầu đi ra sân nhà

Trong lúc Phương Tư Dao mở cửa chạy ra lại vừa khéo bị một người bắt lấy được dấu vết của cô ấy. Nhảy ra trong đám cây cỏ, một người lạc phách ở trong sân nhà rộng lớn chạy đi, đây đã là người mà cô ấy cho rằng mất tích hai tháng, cô ấy nghĩ hết cách muốn thoát thân khỏi Đài Loan, nhưng đều bị ông trời đúng lúc phá hủy, làm cho cô ấy bây giờ thì giống như kẻ lang thang, tứ phương đều là nhà. Rất không dễ dàng tối nay tìm được nơi có thể dung thân, lại vì cảnh sát truy đuổi mà mất đi, trong lúc cô ấy vừa đói vừa rét, bổng nhiên có người đem cô ấy kéo vào chỗ kín, cô ấy lòng gấp như lửa muốn kêu lớn lên lại nghe thấy bên tai truyền ra tiếng nói mảnh mai

“Đừng khẩn trương, tôi là Phương Tư Dao.Tôi biết cô là…….” cô ấy kinh ngạc mở to đôi mắt, ánh trăng bụi bẩm chiếu vào đường nét tinh tế của cô ấy

Là Quách Giai Giai mất tích đã lâu

Quách Giai Giai còn không kịp nói gì nhiều, thì trước mắt một màng đen ngã vào trong lòng của Phương Tư Dao, chỉ thấy Phương Tư Dao nhẹ nhàng kêu tên cô ấy mà không có phản ứng, tỉ mỉ ôm lấy cô ấy mới phát hiện cơ thể của Quách Giai Giai đã ốm đến vô lý, trên người còn có nhiều vết thương vì chạy trốn mà bị thương. Phương Tư Dao lúc đó chỉ là muốn khuyên Quách Giai Giai đầu thú, lại vô tình để thiên phú cứu người thúc đẩy bản thân, cô ấy muốn ẵm Quách Giai Giai ốm yếu lên, lại nhớ đến vai phải của mình sẽ không để bản thân như ý

“Đáng ghét…..sao trong lúc này……..mình lại không thể kêu anh hai giúp đỡ, nếu anh ấy biết nhất định sẽ báo cảnh sát bắt Quách Giai Giai! chuyện này nên làm sao chứ……” trong lúc Phương Tư Dao vô kế khả thi (không còn kế hoạch nào để thực hiện), bổng nhiên âm thanh quen thuộc truyền vào làm cô ấy hoảng sợ

“Em thật sự muốn giúp cô ấy? sự lương thiện của em rốt cuộc phải chịu bao nhiêu tổn hại mới biến mất một chút?” Phương Tư Dao ngẩng đầu, nhíu chặt mày nhìn thẳng vào Thư Vân Thanh, cô ấy bị nhìn đến có chút không biết nói gì, nhưng lại không biết làm sao mở miệng trả lời. “đừng nói với chị em muốn đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi……em biết Tư Nặc sẽ không cho phép bất cứ người nào tổn hại em vào Phương gia” ánh mắt trong suốt ở trong màn đêm giống như mèo hoang đâm thẳng vào trong linh hồn cho đến buồng tim của Phương Tư Dao

Trong sự im lặng bối rối luẩn quẩn trong hai người, hơi thở binh ổn của Quách Giai Giai là âm thanh duy nhất giữa hai người

“Chị rốt cuộc là ai……có lẽ là em sai cảm giác nhưng mà hôm nay ánh mắt chị nhìn em phảng phất lộ ra sự đau buồn, ánh mắt đó như bóp chặt tim em…….chị rốt cuộc là ai?” Phương Tư Dao nhìn chăm chăm Thư Vân Thanh, lần này tới lượt cô ấy nói không ra, chỉ thấy cô ấy khom người dựa gần Quách Giai Giai

Phương Tư Dao cảnh giác lùi ra phía sau, Thư Vân Thanh bổng nhiên mở miệng “em không phải muốn giúp cô ấy sao? dựa vào vết thương trên tay của em bây giờ, chắc không có cách đưa cô ấy lên trên đó? chị đến giúp em thôi…….” Phương Tư Dao thấy Thư Vân Thanh nhanh nhẹn đem Quách Giai Giai nâng đỡ giữa hai người, nhanh chóng đi về trong phòng của Phương Tư Dao

Trãi qua một phiên chỉnh lý, Quách Giai Giai bình yên ngủ ở trong phòng của Tư Dao, sau khi giải quyết tất cả, Phương Tư Dao nhìn Thư Vân Thanh chuẩn bị rời khỏi nên hỏi “chị còn chưa trả lời vấn đề của em vừa rồi” bóng dáng của Thư Vân Thanh run rẫy một chút rất rõ, sau đó cô ấy quay đầu nhìn Phương Tư Dao không nói, khoe mắt chứa một ít nước mắt thanh tú, đôi môi mở ra “em hy vọng chị cho em đáp án là gì?” sau khi Phương Tư Dao nghe được có chút ngẩng người, nhất thời nghẹn lời không biết nên làm sao thì tốt

Thư Vân Thanh khơi ra nụ cười bi thương lay đầu rồi thấp giọng thì thầm “em thật sự quên sạch chị rồi đó…….” sau một phút yên tĩnh, cô ấy nói với Phương Tư Dao “tối nay khi em ngủ trên sofa phải cẩn thận……đừng đè lên vết thương trên tay phải, đối với việc phục hồi chức năng sẽ không tốt, có biết không?” lời nhắc nhở ấm áp để Phương Tư Dao nghe thấy ánh mắt có chút mờ ảo, cô ấy cảm thấy bản thân giống như bị người phụ nữ này lôi cuốn

Thư Vân Thanh dịu dàng như nước nhìn lấy Phương Tư Dao, đột nhiên nhận ra mất đi sự kiểm soát, cô ấy vội vàng nói tiếng ngủ ngon rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ để lại Phương Tư Dao đang giật mình và Quách Giai Giai yếu ớt ở trong phòng

Phương Tư Dao dựa vào cửa, Thư Vân Thanh thì lắc lắc đầu có chút hối hận nắm lấy đồ ở trước ngực “đều trãi qua nhiều năm như vậy rồi……đều đã trãi qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ mình vẫn là không buông bỏ được sao? Phương Tư Dao….Tư Dao…..em cái gì cũng quên hết rồi sao chẳng lẽ tất cả đối với em mà nói, chuyện này cần phải quên đi sao? vết thương này…….thật sự không là cái gì! Tư Dao ngốc….Tư Dao ngốc……”

Thư Vân Thanh sờ vào vết sẹo sau cổ, mất đi sự thất thần ở trong hành lang tĩnh mịch