[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 30

Chương 30
Mấy ngày này người ra vào trong phòng bệnh Tư Dao vô cùng nhiều, bất luận là Bội Bội hay là Nhã Hân, nghe thấy tin tức Tư Dao phục hồi, mỗi một người đều chạy đến thăm cô ấy, nhưng mọi người cũng tránh không nói chuyện của Hiểu Đình, mọi người đều rất rõ, sức khỏe của Tư Dao bây giờ yếu ớt thành như vậy, hà tất phải nhắc đến chuyện để cô ấy lo lắng chứ. Nhưng đã qua một tuần lễ Tư Dao vẫn không có được tin tức của Hiểu Đình, cuối cùng chịu không được nữa nên mở miệng hỏi Tư Nặc đang ngồi ở một bên

“Anh…..chuyện liên quan đến Hiểu Đình……” Phương Tư Nặc thấy em gái mình trên mặt nôn nóng rồi khơi ra nụ cười bình thản nói “anh biết em rất lo lắng cho đệ muội? hay là muội tế? của em, chúng ta có cần giải quyết vấn đề xưng hô này trước không?” Tư Dao biết anh mình đang đang trêu chọc mình, thẹn thùng mà la lên”anh! em đang hỏi anh chuyện nghiêm chỉnh đó! ” sau khi Tư Nặc cười một hồi rồi thu lại nụ cười, tỉ mỉ nói thông tin nắm được mấy ngày này, Tư Nặc nắm được thông tin hôm nay Tôn Kiến Đình nhất định sẽ có hành động, đến khi đó thì có cách tìm được tung tích của anh ta

Bổng nhiên điện thoại truyền ra một tin nhắn, nội dung viết là “hôm nay 11 giờ Tôn Kiến Đình chuẩn bị ở cửa cảng hướng tây bắc của Đài Bắc vượt biên ra nước ngoài, đã phái người bố trí, không biết chấp hành trưởng còn có dặn dò gì, Hán Văn” Tư Nặc thấy được Tư Dao đang đắn do, sau đó ra ngoài phòng bệnh gọi một cuộc điện thoại “nói với anh em, lần này tôi muốn bắt sống Tôn Kiến Đình, tôi muốn hắn ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Còn về tất cả kế hoạch sắp xếp, Hán Văn, tôi muốn anh thì theo ý của mình làm đi! nhớ kĩ, đừng tổn hại đến Giang Hiểu Đình”

Sau khi nói điện thoại xong, Tư Nặc quay đầu muốn mở lời dặn dò Tư Dao rồi đi chuẩn bị chuyện hôm nay nên chuẩn bị, không ngờ vừa bước vào phòng mới bất ngờ nhận ra em gái mình đã thay xong đồ có vẻ như muốn ra khỏi cửa một chuyến. Sau khi bất ngờ thì Tư Nặc nhanh chóng hỏi “em à, em muốn đi đâu? Cường Sâm nói tình trạng của em còn chưa ổn định lắm, em thế này là muốn làm gì, mau trở về giường bệnh nằm yên đi!”

Tư Nặc khẩn trương nhìn Tư Dao, khi nhìn vào mắt của cô ấy, Tư Nặc lại kinh ngạc thấy được ánh mắt kiên định không giống lúc trước nhìn về phía mình, em gái trước mắt khơi ra một nụ cười “anh, Hiểu Đình đang đợi em đi đón em ấy…….em không thể để Hiểu Đình biến mất từ bên cạnh em nữa”

Tư Nặc nhíu chặt mày nhìn theo ánh mắt của Phương Tư Dao, không biết làm sao lay đầu rồi nói “em à, em xác định sao chỉ cần có chút bất trắc……..bây giờ sức khỏe của em yếu như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ khó lường, như vậy em còn muốn đi cứu Hiểu Đình? cho dù mất cả mạng em cũng đồng ý?”Phương Tư Nặc mưu tính làm mất đi suy nghĩ của Phương Tư Dao, suy cho cùng tình trạng sức khỏe của cô ấy chưa rõ tình hình tiếp theo, tùy tiện đi cứu người, ai có thể bảo đảm sức khỏe của cô ấy sẽ lại không xảy ra sai sót gì chứ.

Tư Dao hít thở sâu một hơi, cô ấy sao không biết tình trạng sức khỏe của mình còn đang yếu cực độ chứ? cô ấy là bác sĩ khoa ngoại đó! nhưng cô ấy chỉ cần nghĩ đến Hiểu Đình một mình trong tình trạng nguy hiểm, lòng của mình thì thương tâm, cô ấy đã hứa qua với Hiểu Đình, chỉ cần sức khỏe vừa tốt lên, cô ấy sẽ không rời xa Hiểu Đình nữa. Tuyệt đối sẽ không……

Càng huống hồ, cô ấy không cách nghĩ đến thế giới không có Hiểu Đình, bản thân sẽ trở thành thế nào. bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ không có chuyện, cô ấy đã hứa với Hiểu Đình, phải bên cạnh mẹ con họ, cùng nhau trãi qua rất nhiều rất nhiều ngày kỉ niệm, dựa vào điểm này, cô ấy thì sẽ khó ở trong lúc này mà ngã xuống

Cô ấy còn có rất nhiều chuyện, rất nhiều lời không có nói với Hiểu Đình….họ…..còn phải cùng nhau trãi qua rất nhiều tương lai! hơn nữa, Hiểu Đình là người cô ấy……yêu nhất, bản thân há chỉ khoanh tay đứng nhìn? chỉ thấy Tư Dao cười cười, từ trong tủ áo lấy ra áo khoác màu lam đã chuẩn bị từ lâu, sau khi mặc vào thì nhanh bước đi về hướng cửa của phòng bệnh, khi bước ra khỏi phòng bệnh Tư Dao nói ra mấy câu nói, Tư Nặc mới tận cùng đầu hàng

“Anh, nếu như hôm nay em không có đi cứu Hiểu Đình ra……vậy mới là ý nghĩ mất mạng thật sự lớn nhất trong sinh mạng của em”

” Hiểu Đình…..luôn đều quan trọng hơn tính mạng của em. em yêu em ấy hơn bất cứ người ở trên thế giới này yêu em ấy….anh, anh hiểu không?”

Tư Nặc chắc mãi mãi cũng quên không được, mấy câu nói này của em gái mình, ánh mắt lắp lánh kiên định và nụ cười hạnh phúc trên khóe miệng đó