Chương 31
Đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, Hiểu Đình đi tới đi lui có chút ủ rủ, bị bắt đến mấy ngày rồi, Tôn Kiến Đình cũng không biết khi nào sẽ thả mình, Hiểu Đình rất nhớ…..giống như nghe thấy tiếng của Tư Dao, giống như thấy được nụ cười của Tư Dao, rất muốn. ….bên cạnh của chị ấy“Tư Dao…..em thật sự rất nhớ rất nhớ chị. Chị mau đến cứu em được không…..”
“Anh nghĩ em mãi mãi cũng không có cơ hội thấy được cô ta nữa rồi” mở cửa mà vào, Hiểu Đình cảm thấy tiếng nói của Tôn Kiến Đình đặc biệt chói tai, ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi nói “Tôn Kiến Đình, anh rốt cuộc muốn nhốt tôi đến khi nào, chẳng lẽ anh dự định cả đời này cũng nhốt tôi như vậy sao?” chỉ thấy người đến cười rồi đi về phía mình Hiểu Đình bất giác lùi ra phía sau, lùi cho đến khi không thể lùi bị ép vào góc tường, Hiểu Đình sợ hãi hình hành động của Tôn Kiến Đình, khi đang dự định chạy ra, lại bị Tôn Kiến Đình hai tay cản hai bên, không động đậy được
Tôn Kiến Đình tiếp cận ngửi lấy hương thơm của Hiểu Đình, đến gần bên tai thấp tiếng “anh đây không phải đến đưa em ra ngoài rồi sao?” nói xong Tôn Kiến Đình xoay người rời khỏi, tùy tùng bên cạnh bảy tay tám chân lấy dây đem hai tay của Hiểu Đình trói lại, sau đó thì ép Hiểu Đình ra khỏi phòng, cả đám người đi ra khỏi phòng, Hiểu Đình không ngừng vùng vẫy kêu lên “Tôn Kiến Đình, anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu! buông tôi ra!”
Tôn Kiến Đình này hành động càng lớn gan, đi đến gần Hiểu Đình sau đó đưa tay ra dùng sức kéo lấy cổ của Hiểu Đình, sau đó thô bạo hôn Hiểu Đình, Hiểu Đình bất ngờ lập tức cắn Tôn Kiến Đình, lập tức mùi tanh trong miệng của Tôn Kiến Đình chảy ra, sau khi làm cho hắn đau đớn, Tôn Kiến Đình không giận trái lại càng vui mừng điên cuồng “he he ha ha ha ha! anh muốn đưa em đi một quốc độ mới của chúng ta! giải cô ấy lên xe, mau!”
Hiểu Đình vốn dĩ không kịp hỏi gì, thì bị người đẩy vào trong xe, cô ấy chỉ cảm thấy bản thân giống như là dao xuống thớt, đầu dao trúng thịt, bất luận bản thân vùng vẫy thế nào đều hình như vô dụng……Hiểu Đình tiếp cận đến tuyệt vọng, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm kêu người cô ấy yêu nhất….. “Phương Tư Dao…..mau đến cứu em…..Tư Dao…..Tư Dao”
Thập diện mai phục ở một bên khác, Tư Dao nhìn đồng hồ trên tay, 10 giờ 55 phút
Tư Nặc và Hán Văn hai người dẫn hai nhóm người giữ bên cạnh Tư Dao, lo sợ sức khỏe của Tư Dao xảy ra sai xót gì, cửa ra vào ở cảng biến, thuyền trưởng, thuyền viên, xung quanh đều là người của Phương gia, Tư Nặc chờ đợi tối nay đến bắt ba ba trong rọ. Trong không khí khẩn trương, tay Tư Dao nắm chặt dây chuyền trên cổ, dường như thu được lòng tin? ánh mắt bay bổng nhìn chằm chằm chiếc thuyền, sắc bén mà có thần
Tư Nặc ở một bên có chút lo lắng nhìn Tư Dao, vỗ vỗ lên vai em gái rồi nói “em à……đừng căng thẳng như vậy, như vậy đối với sức khỏe sẽ không tốt, yên tâm, anh sẽ không để Hiểu Đình xảy ra chuyện” Tư Dao quay đầu cười rồi cười, gật gật đầu trả lời “anh, đừng lo cho em. Chẳng lẽ anh quên người của Phương gia không phải nhân vật có thể xem thường? tuy em rời khỏi nhà nhiều năm, em vẫn là Phương Tư Dao kiên cường như xưa, anh yên tâm đi” nghe thấy lời như thế, Tư Nặc có chút bất ngờ nhìn em gái mình, anh ấy thực sự bị tình cảm của họ lay động. Lần đầu tiên anh ấy lần thấy được sự dũng cảm và chu đáo của Giang Hiểu Đình, đến bây giờ là sự kiên định quả cảm của em gái mình, hai người họ hầu như vì đối phương mà vào nước sôi lửa bỏng, thậm chí xem đối phương quan trọng như mạng của mình, Tư Nặc không nén được sự khâm phục, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, rốt cuộc họ trãi qua cái gì? có thể để tình cảm của hai người này, yêu nhau còn sâu đậm ngàn vạn lần hơn bất cứ cặp tình nhân nào trên thế giới
Đang trong lúc Tư Nặc thất thần, Tư Dao bổng nhiên nhìn về sự mịt mù của phía trước nói “anh, em biết anh rất không hiểu hành động của em, cũng rất không hiểu tại sao Hiểu Đình trong lòng em quan trọng như vậy. Hiểu Đình là cái giếng nước trong sinh mạng cạn khô của em, là tia nắng trong con tim ảm đạm của em, em ấy không chỉ giải cứu em khỏi hôn nhân bi thảm, càng là sự bắt đầu viên mãn của sinh mạng em, cho nên bất luận thế nào, em cũng sẽ không để em ấy rời xa em……sẽ không”
Khi nói đến chữ “sẽ không” Tư Dao lại quay đầu nhìn Tư Nặc dường như thế giới đang xây dựng lại cũng tìm không được người thứ hai yêu cô ấy như vậy nữa. Tư Nặc cười cười chỉ nói một câu “Phương Tư Dao, anh rất vui thấy được em hạnh phúc” nhưng không nói ra “em gái ngốc, anh sẽ không để em bị thương nữa, lần này anh nhất định cố gắng bảo vệ em”
Nhưng rất nhanh, không khí ấm áp bị kèn xe và đèn xe đâm vào trog mắt, xé rách sự yên tĩnh