[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 29

Chương 29
Trong chớp mắt đã đến chạng vạng, người trên giường từ từ tỉnh lại, cùng lúc dùng tay chống lên thân giường thì cảm thấy đau đớn sau ót của mình chưa biến mất, vội vã đưa tay xoa xoa sau ót rồi nói “mình đang ở chỗ nào…..cái cổ? ah……hình như mình bị đánh xỉu? Tư Dao……a!” vội vã đứng lên muốn rời khỏi nơi này, thấy được ánh sáng chiếu vào một người ngồi ở nơi tối, Hiểu Đình cảnh giác hỏi “Tôn Kiến Đình? là anh sao?” chỉ thấy người ở chỗ kín đó vỗ tay điên cuồng và cười, trong chớp mắt đèn bổng nhiên hoàn toàn sáng lên

“Hiểu Đình, anh đưa em đến bên cạnh của anh rồi, vui không?” Hiểu Đình nghe được tiếng nói hoàn toàn sợ hãi, bất giác muốn xông ra ngoài cửa, chỉ là không ngờ vừa mở cửa thì thấy hai tên cao to vạm vỡ giữ ngoài cửa, còn chưa thể bước ra một bước thì bị đẩy lại vào trong phòng, tiến lùi cũng không được, cô ấy tức giận lại sợ hãi nhìn Tôn Kiến Đình, nhớ lại tình cảnh khi đó, cô ấy lo lắng hỏi “đây là đâu? Tư Dao đâu? anh làm gì chị ấy rồi?”

Tôn Kiến Đình khơi ra nụ cười điên cuồng bình thản nói :”Phương Tư Dao? he he, đã là người chết rồi đó?” Giang Hiểu Đình nghe thấy lời như vậy, lập tức không cam tâm xông vào thưởng Tôn Kiến Đình một bạt tay rồi gào thét lên “anh nói dối! Tư Dao sẽ không xảy ra chuyện đâu!” Tôn Kiến Đình không có tức giận trái lại còn nắm chặt tay Hiểu Đình nói “bất luận em có tin hay không tin, em không phải cũng thấy được rồi sao? con người dở sống dở chết đó bây giờ còn có thể thế nào? Hiểu Đình, đừng lo cho người đó nữa, qua mấy ngày nữa…….đợi khi anh đem tất cả tài sản bán hết, anh sẽ đưa em rời khỏi Đài Loan. Chúng ta cùng nhau cao bay xa chạy, đừng lo cho Phương Tư Dao nữa được không?”

Hiểu Đình thấy Tôn Kiến Đình giống như là phát điên trong lòng không kìm chế được xuất hiện một chút bất an, thấy được ý cười trên khóe miệng của anh ta, Hiểu Đình đẩy anh ta ra, sau đó giống như mất đi chỗ dựa ngã ngồi lên trên giường, cô ấy không muốn quản Tôn Kiến Đình rốt cuộc còn muốn làm gì, cách nghĩ duy nhất của cô ấy chỉ có chuyện Phương Tư Dao có tốt hay không mà thôi. Sốt ruột và bất an thông vào trong tim, nước mắt từ từ rơi xuống, ở đây không thể dùng sức cô ấy chỉ có thể hướng lên ông trời cầu nguyện, Phương Tư Dao nhất định sẽ không sao

Tôn Kiến Đình thấy Giang Hiểu Đình ở một bên mà khóc, trong lòng cũng có chút thương tâm, nhưng cũng có chút không cam tâm, Phương Tư Dao ở trong lòng cô ấy vẫn là có một vị trí nhất định, nhưng mà không sao, ngày đó tình trạng của Phương Tư Dao, đã là vô phương cứu chữa, chắc cũng không tạo thành mối đe dọa. Nhưng mà vẫn là có một số chuyện phải đi xác nhận một chút “Hiểu Đình, em cố gắng nghĩ ngơi đi…….đừng nghĩ nhiều như vậy” nói xong, Tôn Kiến Đình thì đi ra khỏi phòng, lấy điện thoại gọi một cuộc điện thoại

“Chào anh, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Hải Đốn, tôi muốn nhờ các người giúp tôi một chuyện………”

Ở một phương diện khác, Phương Tư Nặc lấy được hình ảnh của máy camera, huy động tất cả các quan hệ của mình, giống như công bố lệnh truy nã khắp Đài Loan, sau đó kéo dài không đến hai ngày. Tư Nặc nhận được tin tức, cổ phiếu của tập đoàn Hải Đốn đang được bán ra với số lượng lớn, xem ra Tôn Kiến Đình dự định đem tất cả tài sản bán hết. Tư Nặc thông qua qũy lưu động của tập đoàn mới biết, Tôn Kiến Đình có ý muốn đem bán cả tập đoàn Hải Đốn, dựa vào điểm này, Tư Nặc thuận nước đẩy thuyền, âm thầm sắp xếp thủ hạ ở bên trong xe chỉ luồng kim. Như thế xem ra chỉ cần Tôn Kiến Đình vội vã muốn thoát thân, chó gấp thì sẽ nhảy tường, còn Phương Tư Nặc chỉ cần ngồi đợi con chó này đến tìm mình

“Hán Văn, bây giờ con chuột lén lút lẫn trốn đó cũng sắp cần hiện thân rồi đó? nhớ kĩ, phòng bệnh của tiểu Dao phải phái thêm nhiều người có biết không?” Hán Thăng gật gật đầu báo cáo tình hình cuối cùng, chắc là Tôn Kiến Đình sắp có hành động rồi đó!

Ân oán của tập đoàn Phương Kiều bất luận là hắc đạo hay bạch đạo đều rất khôn khéo cũng không muốn lún vào vũng nước đυ.c này, không có người nào nguyện ý giúp đỡ Tôn Kiến Đình, động thái này để Tôn Kiến Đình nôn nóng giống như con kiến bị thiêu trên lửa, tiến lui đều cùng đường

"Cành!" Hiểu Đình ở bên trong phòng này bị nhốt mấy ngày, không có cách biết bất cứ tin tức gì, mỗi ngày cô ấy chỉ có thể cầu nguyện Tư Dao bình yên vô sự, nghe thấy tiếng mở cửa rất lớn, bất giác quay đầu nhìn, lại thấy được sắc mặt xám xịt của Tôn Kiến Đình, trong lòng không kiềm chế được tự cười nhạo mình, xem ra Tôn Kiến Đình nhất định là gặp phải chuyện không như ý, nhưng cũng không có nói gì nhiều thì chuyển thân đi về giường

Tôn Kiến Đình thấy được cảnh như thế càng thêm căm tức, một hơi đem tất cả đồ trên bàn quơ hết xuống đất rồi tức giận nói “đáng ghét……

Phương Tư Nặc đáng ghét…….còn dám ngăn cản chuyện của tôi làm!” Tôn Kiến Đinh thấy Giang Hiểu Đình không thèm nhìn ngó mình, bất giác càng thêm căm giận, anh ta và Phương Tư Nặc không thù không oán mới sẽ không lưu lạc đến bước đường này, nếu không phải Phương Tư Dao….đúng! chính là Phương Tư Dao ngăn cản chuyện của anh ấy, nếu không phải ở trên đường hắn cũng sẽ không nghe được tin tức Phương Tư Nặc muốn anh tha giao ra Hiểu Đình

Càng nghĩ càng tức, nhất định là Phương Tư Dao chỉ thị. Chỉ cần Phương Tư Dao còn sống một ngày, trong lòng của Hiểu Đình chỉ có Phương Tư Dao, chỉ cần Phương Tư Dao đó phá hủy hôn nhân của họ không tồn tại, vậy thì Phương Tư Nặc thì sẽ không ngừng lại, anh ấy và Hiểu Đình cũng sẽ không hạnh phúc, đúng…….chỉ cần Phương Tư Dao không còn sống

Tôn Kiến Đình bổng nhiên cười lạnh nhìn Hiểu Đình, Hiểu Đình ở một bên thấy được nụ cười khủng bố này không rét mà run