[Thế Gian Tình] Xin Lỗi, Em Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Chương 25

Chương 25
Bàn tay chính xác kéo lấy góc áo của Tôn Kiến Đình, khi nghe được người mình yêu nhất có nguy hiểm, cô ấy dùng hết sức lực lớn nhất đột phá bóng tối rồi mở mắt ra, không ngờ bản thân vừa mở mắt ra thì thấy được Tôn Kiến Đình đem người mình yêu áp chế ở trong lòng

Bất chấp tình trạng sức khỏe của bản thân, nổ lực nới rộng cánh tay, thở thêm mấy hơi lớn, cuối cùng thuận lợi bắt được góc áo của người tổn hại mình trăm ngàn lần

“Tôn…….Tôn Kiến Đình……hưm……..hưm……..buông ra ……..buông Hiểu Đình ra!” Tư Dao không ngờ được cơ thể mình yếu ớt như vậy, thật sự không biết bản thân rốt cuộc nằm trên giường bao lâu rồi, nhưng trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, thì cô ấy biết Hiểu Đình có nguy hiểm, trước mắt xuất hiện một tia sáng, thế là cô ấy tỉnh lại

Còn Phương Tư Dao cuối cùng cũng thấy được Giang Hiểu Đình…….. mà mình ngày nhớ đêm mong

Hiểu Đình bị Tôn Kiến Đình kiềm kẹp ở trong lòng, nhưng vẫn là tràn đầy nước mắt nhìn Phương Tư Dao mỉm cười “Tư Dao……Tư Dao, em có thấy lầm không? chị….thật sự tỉnh lại!” Hiểu Đình vốn muốn vùng vẫy thoát khỏi khống chế của Tôn Kiến Đình, chạy nhanh vào trong lòng của Tư Dao, không ngờ lại bị kẻ biếи ŧɦái này dùng sức kéo lại bên cạnh hắn

“Đau! ” Tôn Kiến Đình nhất thời thấy được Phương Tư Dao tỉnh lại, cả con người giống như phát điên, vội vã đẩy tay của Phương Tư Dao đang kéo chặt áo của mình ra

“Tôn…….Tôn Kiến Đình……tôi nói…….mau buông……Hiểu Đình ra!” sau khi Tôn Kiến Đình nghiêng nghiêng đầu nhìn Phương Tư Dao trên giường bệnh, bổng nhiên không cách áp chế nụ cười điên cuồng “ha ha ha ha—-Phương Tư Dao à Phương Tư Dao, bây giờ cô như vậy còn bán sống bán chết muốn cướp Hiểu Đình với tôi? ông trời….đã không giúp tôi thu nhận cái mạng sắp tàn của cô! tôi thì thu nhận cô!”

Nghe được câu nói này, Hiểu Đình khẩn trương dùng hết sức của cả cơ thể đem Tôn Kiến Đình đẩy qua một bên của cái tủ, tiếng kêu kịch liệt vang vọng lại trong phòng bệnh, Tư Dao thấy được tình hình này, khẩn trương la lên “Hiểu Đình……Hiểu Đình……” lúc này Hiểu Đình cảm thấy được tay của mình dường như có được tự do, vội vã đứng lên chạy đến bên cạnh của Tư Dao

Hiểu Đình xông vào trong lòng của Tư Dao, Tư Dao yếu ớt ôm chặt lấy Hiểu Đình, đi một vòng từ quỷ môn quan, còn có thể sống sót thấy được người mình yêu nhất, bản thân chỉ có thể nói là ông trời phù hộ. Nói được thấy được……Phương Tư Dao không dám tin lấy tay huơ huơ trước mắt mình sau đó vui vẻ đem tay sờ lấy gương mặt của Hiểu Đình “Hiểu Đình……em ốm rồi…..”

Chỉ có mấy chữ đơn giản, nhưng để Hiểu Đình vừa khóc vừa cười giống như bị bệnh thần kinh mà nhìn Tư Dao, Hiểu Đình cũng đem tay của mình phủ lên tay của Tư Dao, vừa khóc vừa cười nói “cuối cùng chị……tỉnh rồi……” Hiểu Đình nhìn rồi nhìn con ngươi của Tư Dao có thần đang nhìn mình, nhất thời vui vẻ đem tay huơ huơ xung quanh mắt của cô ấy rồi ấm áp nói “Tư Dao……chị thấy được rồi?”

Phương Tư Dao dùng nụ cười nhợt nhạt trả lời vấn đề của cô ấy

Hai người ở trên giường ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được đây là kì tích mà ông trời đã cho, Hiểu Đình vốn muốn tiếp tục hỏi sức khỏe của Tư Dao thế nào, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy sau lưng có một cảm giác khủng bố đang hướng gần về hai người, khi vừa quay đầu, lại thấy được tên ác ma phẫn nộ trên trán chảy chút máu mà nhìn họ

“Phương, Tư, Dao! mạng của cô thật sự lớn, như vậy còn chơi không chết cô? không sao, tôi sớm có chuẩn bị!” nói xong, Tôn Kiến Đình không biết từ chỗ nào rút ra một cây súng, nhắm thẳng vào cơ thể yếu ớt của Phương Tư Dao, Hiểu Đình còn không kịp suy nghĩ thì dùng cơ thể bảo vệ người trên giường bệnh

“Tôn Kiến Đình, anh muốn gϊếŧ Tư Dao…..thì gϊếŧ tôi trước đi!” sau khi Tư Dao nghe thấy, vô lực lắc lắc đầu, đúng lúc cơ thể của bản thân đang bắt đầu xảy ra sai xót…..

“A…….đầu rất đau…….a” Tư Dao đau đến phải nằm lại trên giường bệnh còn Hiểu Đình cũng thương tâm quay đầu nhìn Tư Dao, lúc này lại có một người chạy vào thì thầm với Tôn Kiến Đình, Tôn Kiến Đình nghiến răng nhìn hai người trước mắt, bổng nhiên lại chuyển biến thành mặt nhìn lên trời cười lớn “ha ha ha ha—-Phương Tư Dao……xem ra không cần tôi ra tay, ông trời thì chuẩn bị thu nhận cô rồi! đừng lo lắng…….tôi sẽ giúp cô chăm sóc Hiểu Đình!”

Khi Tư Dao đau khổ ôm đầu thì thấy được Tôn Kiến Đình tiến sát mình còn Hiểu Đình thì không có đề phòng, trong lúc muốn lên tiếng nhắc nhở, sau đó vang lên một tiếng, Hiểu Đình thì mất đi ý thức ngất xỉu ở trên người mình, còn Tôn Kiến Đình lộ ra nụ cười đắc ý rồi đem Hiểu Đình vác trên người, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh

“Hiểu…….Hiểu……Đình…..” đầu đau kịch liệt để Tư Dao không cách cứu Hiểu Đình, cơ thể yếu ớt chịu không nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, Phương Tư Dao thì thầm rồi ngất xỉu trên giường bệnh

Còn gian kế của Tôn Kiến Đình thì được thực hiện, lại vui vẻ cười to nhìn Hiểu Đình ngất xỉu bên cạnh, hưởng thụ thành quả thắng lợi ngọt ngào