Chương 24
Sau khi vào đông tháng đầu tiên, Giang Hiểu Đình thì vẫn ở bên giường bệnh của Phương Tư Dao bình yên trãi qua. Nhưng sự bất an mơ hồ của Hiểu Đình trong đêm tối im phăng phắt đó khi cô ấy cùng Phương Tư Dao một mình thì đã xảy ra rồiGiang Hiểu Đình đem tăm bông ướt tỉ mỉ đặt lên môi của Phương Tư Dao, từ sau khi lần cử động ngón tay lần trước, tình hình của Phương Tư Dao luôn không có tiến bộ nữa, tất cả bác sĩ đều dự đoán trong một tháng cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng không ngờ, huyết khối trong não của Phương Tư Dao không biết vì cái gì, vẫn là lưu lại một chút xíu, không có dấu hiệu bị tiêu tan đi
Quả nhiên……linh tính khi xưa của Hiểu Đình là chính xác, nhưng cô ấy vốn dĩ không hy vọng sự bất an này là thật
Cô ấy vắt sạch chiếc khăn lông tỉ mỉ lao lên người của Phương Tư Dao, để tránh Phương Tư Dao ở trên giường bệnh quá lâu, không có hoạt động gì thì không tốt, nhưng mà nói thì chậm làm thì nhanh, bổng nhiên ở ngoài truyền đến âm thanh đánh nhau, nhưng mà muộn quá rồi, sao còn có người ở khu phòng bệnh VIP đánh nhau chứ?
Trong lúc Hiểu Đình bỏ xuống chiếc khăn lông chuẩn bị ra ngoài xem thử, đập thẳng vào mặt là một người không ngờ đến, người đó lộ ra ánh mắt hung dữ, thúc đẩy Hiểu Đình không ngừng lùi ra phía sau, Hiểu Đình đưa cánh tay ra muốn bảo vệ người ở trên giường bệnh, nhưng sức nóng ánh mắt của người đến nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, một giây sau anh ta lại nhìn Hiểu Đình lộ ra nụ cười trên mặt, giống như bị thất tâm phong
“Hiểu Đình……..chúng ta rất lâu không gặp mặt rồi. Nhưng mà anh không ngờ……..em còn dám thông đồng với anh của Phương Tư Dao, đem anh đánh đến xém chút tàn phế, còn ép anh kí giấy ly hôn, như thế em thì có thể cao bay xa chạy với Phương Tư Dao đúng không! không được……anh tuyệt đối không cho phép hai người ở sau lưng anh lén lút ám muội! bây giờ………anh đến đón em, ha ha ha ha—-“
Nụ cười biếи ŧɦái và tràn đầy căm giận của Tôn Kiến Đình để Hiểu Đình thấy được vô cùng sợ hãi, cô ấy sợ Tôn Kiến Đình sẽ mất đi lý trí làm ra động tác tổn hại Tư Dao, bây giờ Phương Tư Dao không thể xảy ra thiếu sót gì, nghĩ đến đây, cô ấy chỉ đành khuyên nhủ
“Tôn tổng………tôi không có liên kết với anh của Tư Dao đem anh đánh thành tàn phế, hơn nữa lúc trước tôi sớm thì nói qua với anh rồi, giữa tôi và anh không có bất cứ tình cảm gì, người tôi yêu……..từ trước đến giờ chỉ có Tư Dao…..cho nên tôi xin anh! thả tôi tự do được không!”
Khi Tôn Kiến Đình nghe được Hiểu Đình nói câu người cô ấy yêu từ trước đến giờ chỉ có Tư Dao, anh ta tức đến xông lên trước mặt nắm chặt cô ̉ tay của Hiểu Đình “đau! buông tôi ra!” Tôn Kiến Đình nghe được Hiểu Đình kêu đau, hoang mang sợ hãi thả lỏng tay ra rồi nói “Hiểu Đình? Hiểu Đình xin lỗi! anh…..anh chỉ là quá kích động rồi. Anh biết em nhất định là bị Phương Tư Dao ép đúng không? từ trước đến giờ em không có muốn rời khỏi bên cạnh anh đúng không? không sao……bây giờ anh thì đến cứu em ra”
Nói xong, khi Tôn Kiến Đình muốn kéo Hiểu Đình đi, lại bị vùng vẩy ra
“Tôn Kiến Đình! anh tỉnh táo được không! xin anh chấp nhận sự thật, người tôi yêu…….là Tư Dao! là Phương Tư Dao! tôi biết tôi nợ anh rất nhiều, thứ tôi nợ anh, tôi sẽ nghĩ cách trả anh được không? xin anh, rời khỏi phòng bệnh của Tư Dao, đừng làm phiền chúng tôi!” không ngờ chuyện này càng làm cho tâm trạng của Tôn Kiến Đình tức thêm
“Phương Tư Dao! Phương Tư Dao! Phương Tư Dao! Giang Hiểu Đình, anh đối với em trả giá, chân tình của anh, vậy mà em báo đáp anh như vậy? được! chỉ cần không có Phương Tư Dao, anh thì sẽ cùng em sống chung với nhau rồi có đúng không? vậy anh thì không có gì lo lắng rồi, vì em, anh sẽ làm bất cứ giá nào!”
Chỉ thấy Tôn Kiến Đình tức giận xông về phía giường bệnh của Phương Tư Dao, Hiểu Đình thấy được tình hình muốn ngăn cản, nhưng Tôn Kiến Đình phát điên sức lực rất mạnh, còn đem Hiểu Đình đẩy qua một bên, Hiểu Đình thấy được Tôn Kiến Đình muốn tháo mặt nạ oxy ra, nhất thời hoang mang sợ hãi la lên “Kiến Đình! Kiến Đình! anh làm ơn đi! anh đừng kích động! chỉ cần anh buông tha cho Tư Dao, tôi cái gì cũng đáp ứng…..cái gì cũng đáp ứng với anh được không ….”
Tôn Kiến Đình đem tay đặt lên mặt nạ oxy nghe được lời van xin của Hiểu Đình, lộ ra nụ cười tà ác rồi quay đầu hỏi “phải không? chỉ cần anh buông tha cho Phương Tư Dao…..em thì sẽ tùy anh xử lý phải không!” Hiểu Đình nhìn nhìn người ở trên giường bệnh, lúc này cô ấy không có lựa chọn khác, chỉ đành không cam tâm mà gật đầu
Tôn Kiến Đình thấy được Hiểu Đình hạ giọng xuống khí, trong lòng càng tức giận! mà trùng hợp người bên ngoài tiến vào cửa la lên “không xong rồi, bên ngoài có người đến rồi!” Tôn Kiến Đình nhất thời nổi cáu, lớn tiếng la lên “Phương Tư Dao! tôi tuyệt đối sẽ không để cô ở lại thế gian này ngăn cản tôi và Hiểu Đình!”
Sau khi nói xong, Tôn Kiến Đình thì đem mặt nạ oxy của Phương Tư Dao lấy xuống, Hiểu Đình thấy được hành động này, trong cơn phẫn nộ vì muốn bảo vệ Phương Tư Dao mà xông vào tấn công Tôn Kiến Đình
“Anh là tên cặn bã!” Hiểu Đình lấy bình nước bên cạnh xông về phía Tôn Kiến Đình! tuy trong lúc loạn xạ đánh trúng trán của Tôn Kiến Đình, nhưng Tôn Kiến Đình phát điên sức lực vô cùng lớn, vừa ra tay thì đem bình nước trên tay Hiểu Đình đánh rơi xuống, thuận thế nắm chặt tay của Hiểu Đình bẻ ngược ra sau lưng, để Hiểu Đình đau đến không cách động đậy
“Tít! tít! tít! tít!" máy duy trì sự sống phát ra tiếng cấp tốc, Hiểu Đình chịu đau đớn quay đầu nhìn Phương Tư Dao ở một bên, chỉ thấy Tôn Kiến Đình cười biếи ŧɦái, nghe thấy âm thanh nguy hiểm mà vui vẻ nói với Hiểu Đình “Hiểu Đình……em nghe đi…… cũng không có người nào có thể ngăn cản chúng ta rồi!”
Bổng nhiên bên góc áo của Tôn Kiến Đình bị một thứ yếu ớt kéo lại
“Tôn……..Tôn Kiến Đình ……hưm……hưm……mau thả…….mau thả Hiểu Đình ra!”