Chương 64: "Tất cả đều do hoàng hậu của ta."
Tú Linh thức dậy, nhìn tấm rèm phụng đỏ rực kia mà giật mình, bản năng tự nhiên đưa tay nắm lấy cổ áo run sợ nhìn xung quanh. Trong đầu nàng hiện lên hai điều. Thứ nhất là, mình ngủ trên giường của Thiên Vương ngoại quốc, đây là xúc phạm. Còn ngủ đến cả sáng sớm hôm sau như vậy. Tội này thật sự rất nặng, nếu ảnh hưởng đến tâm trạng của Thái Hoàng Vương có khi lại xảy ra chiến tranh.
Một điều nữa nàng nghĩ đó chính là y phục của mình lại rất may mắn là không bị đổi. (Không hiểu vì sao nhưng có lẽ đó là bản tính giữ của chăng)
“Tỉnh?” Thiên Vương Cảnh vén rèm lên. Ngài ấy vận một bộ y phục xanh lam nhẹ nhàng, mái tóc trắng mượt mà theo vai trượt xuống.
Tú Linh vội vàng bước xuống giường, để người khác thấy được sẽ nói nàng vô lễ
“Thái Hoàng Vương thứ lỗi, nô tỳ… nô tỳ…”
Thiên Vương Cảnh cười rồi ra ngoài, Tú Linh vội vã đi theo. Tú Linh được đãi ngộ đặc biệt đến thụ sủng nhược kinh. Nàng được ăn sáng cùng Thái Hoàng Vương.
“Ta không nghĩ con ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau như vậy. Thức ăn không hợp? Giường không đủ êm?” Thiên Vương Cảnh ân cần hỏi thăm.
Thức ăn riêng của Thiên Vương Cảnh được Tú Linh lên thực đơn cực kỳ bổ dưỡng, ở Thiên Vương Quốc này vô số nhân sâm hảo hạng, chỉ sợ ăn quá nhiều lại khiến dư máu mà chảy ra.
Tú Linh lúc trước đưa một tờ sớ cho Ngự Thiện phòng, dặn họ mỗi bữa phải làm ít nhất ba món, luôn luôn có một chén kẹo cho Thiên Vương Cảnh sợ đắng.
“Không phải, là do hôm qua…không có ngủ đủ giấc.” Tú Linh cúi đầu chăm chỉ ăn cơm của mình.
“Ta nghe nô tỳ gác bảo hôm qua con không có ở phòng? Đi đâu vậy?”
Tú Linh cảm thấy sao bản thân giống đứa nhỏ đi chơi về muộn bị mẹ gặng hỏi thế này. “Hôm qua ở ngự hoa viên có tiếng đàn, nô tỳ đi theo, nhưng không ngờ bị té xuống hồ…”
Chưa nói hết câu đã nghe Thiên Vương Cảnh gọi lớn
“Thái y! Gọi thái y vào cho ai gia!”
Tú Linh vội lo lắng hỏi. “Thái Hoàng Vương? Ngài cảm thấy không khoẻ sao? Ta bắt mạch cho ngài.”
“Con hôm qua té xuống hồ, không ngoại thương đấy chứ?” Ngài ấy lo lắng đến mức đôi mày đẹp cũng cau lại
“Không đáng ngại, hôm qua là có người cứu được. Không sao, cảm tạ ngài.”
Tú Linh ngoan ngoãn dổ Thiên Vương Cảnh uống thuốc, nhớ ra điều gì đó liền hỏi
“Thái Hoàng Vương, ở hoàng cung này… có hay không một tướng quân họ Xích?”
“Xích? Không, làm gì có họ như vậy?”
“Hôm qua nữ nhân cứu nô tì bảo nàng tên gọi Xích Long… còn nói nàng là tướng quân.”
Thiên Vương Cảnh không trả lời mà tiếp tục ăn cơm.
“Nàng ấy bảo đêm đêm sẽ ở Ngự Hoa Viên tấu đàn, Ngài có biết chuyện đó không?”
“Ăn cơm đi, hôm nay ta muốn ra ngoài.” Giọng nói có chút khó chịu, Thiên Vương Cảnh lảng sang chuyện khác.
Nghe nhị vị thiên đế nói rằng từ khi các ngài ấy được sinh ra, Thiên Vương Cảnh không một lần rời khỏi cung điện của mình, chưa kể đến ngài ấy ngoại trừ thức dậy đi giải quyết vấn đề cá nhân, hoàng hôn lại đi ra sau vườn hoa một chút thì hầu hết thời gian ngài ấy đều giam mình trong phòng. Đưa được Thiên Vương Cảnh ra ngoài dạo chơi, Tú Linh thật sự cảm thấy tâm bệnh của ngài ấy có thể được chữa trị.
“Ngài muốn đi đâu?” Tú Linh nghe theo lệnh của Thái Hoàng Vương chải tóc cho ngài ấy.
“Đi câu cá đi.”
Tú Linh nội tâm chấn động nhẹ, câu cá? Không đùa đấy chứ? Ngài ấy muốn câu cá?
“Hay là, chúng ta đi quanh điện thôi có được không?” Đi nơi nào an toàn một chút, sức khoẻ của Thái Hoàng Vương này lâu năm nhốt bản thân ở cung điện kín cổng cao tường rất yếu, đi xa lỡ như gặp chuyện gì không may thì phò trợ không kịp.
“Được, con nói đi đâu thì đi đó đi.” Thiên Vương Cảnh cười, ngồi im để nữ nhân phía sau chải tóc cho mình.
Trưa, nắng không mấy chói chang.
Thiên Vương Cảnh cùng Tú Linh đi dạo quanh cung đình. Ra ngoài Phượng Hoàng Cung chính là Thái Hoà Cung, chính là nơi tụ họp những căn nhà lớn như Thái Y phủ, Ngự Thiện Phòng, Hoà Nhạc phòng,... nơi đây rộng lớn, đi chắc cũng hết nữa ngày. Tốc độ đi của Thiên Vương Cảnh đều phụ thuộc vào Tú Linh, vừa đi, Tú Linh sẽ trò chuyện về một số ngoại hình phong cảnh ở nơi họ đến, Thiên Vương Cảnh sẽ kể lúc trước nó như thế nào.
Hai người cứ đi một bước lại cười một chút. Nha hoàn cùng thị vệ, có cả những người trong mấy điện kia hé cửa nhìn ra ngoài một chút, cũng phải thôi, hiếm khi Thái Hoàng Vương ra ngoài vào ngày thường như kia, còn vừa đi vừa cười nói với nữ nhân ngoại quốc nữa. Đây là chuyện hiếm thấy vô cùng.
“Nô tài Lưu Tống tham kiến Thái Hoàng Vương.” một nam nhân cao lớn vạm vỡ, nhìn nét mặt có chút già nua nhưng vẫn rất khôi ngô tuấn tú.
“Lưu thị vệ đấy à? Bình thân đi.” Thiên Vương Cảnh thu lại nụ cười, gật đầu. “Đi đâu vậy? Hôm nay là ngày thường mà.”
“Hiếm khi Thái Hoàng Vương ra ngoài vào ngày thường như vậy, vừa nghe tin, nô tài đã cấp tốc chạy đến đây mời Thái Hoàng Vương về phủ của thần, thưởng thức chút ẩm thực có được hay không ạ?” Lưu Tống cúi đầu rất biết lễ phép.
“Linh, chúng ta sang phủ của Lưu tướng quân một chút, thê tử hắn nấu ăn rất ngon, nhất định con sẽ thích.” Thiên Vương Cảnh vổ tay Tú Linh.
“Tuỳ ý Thái Hoàng Vương đi ạ.” Tú Linh nở nụ cười dẫn Thiên Vương Cảnh đi.
Lưu Tống nhìn Thái Hoàng Vương cười với nữ nhân này, trong lòng có chút chấn động. Nữ nhân này, trông quen quá…
Sau khi đưa Thiên Vương Cảnh đến Lưu phủ, Lưu Tống rất nhanh gọi người mang thức ăn đến. Tú Linh đỡ Thiên Vương Cảnh ngồi xuống ghế, chỉ mới ba ngày ở cùng mà Tú Linh gần như nha hoàn của ngài ấy, từng cái chén cái đũa đều lau sạch qua khăn rượu sát trùng mới đưa cho ngài ấy cầm.
“Thái Hoàng Vương, thỉnh dùng thiện.” Lưu Tống cười.
“Thê tử nhà ngươi đâu? Gọi lên đây cùng dùng, lâu rồi ta cũng chưa gặp.” Thiên Vương Cảnh quay sang nói chuyện với Tú Linh.
“Linh, con ăn chút đi, thức ăn của Lam Hạ thê tử hắn rất ngon, ngự thiện phòng do hắn quản đấy.” Thiên Vương Cảnh đẩy chén thức ăn mà Tú Linh vừa gắp cho mình sang lại cho nàng.
“Ấy, nô tỳ nào giám.” Tú Linh nãy giờ còn không dám ngồi, bậc đế vương và cận thần nói chuyện, có khi đứng đây chỉ gây khó mở lời.
Phát hiện được Tú Linh nãy giờ còn đứng, mày đẹp khẻ nhăn, Thiên Vương Cảnh liền bỏ đũa xuống bàn không động tới. Thấy sự thay đổi trên gương mặt của Thiên Vương Cảnh. Theo ngài ấy bốn mươi năm, không lẽ Lưu Tống không biết người này lại giở tính hài tử hay sao.
“Khụ… Tú cô nương, ngươi cùng ngồi đi, lát thê tử ta đến, hắn lại mắng ta bạc đãi mỹ nhân.” Lưu Tống vỗ vỗ ghế.
Tú Linh cảm thấy Thiên Vương Cảnh không thèm để ý đến mình, biết ngài ấy khó chịu liền ngồi xuống bên cạnh.
"Nô tỳ ngồi rồi, Thái Hoàng Vương đừng giận nô tỳ mà."
Bên ngoài, một nam nhân mặc lục y, tóc búi cao, trên tay bê thêm một đĩa bánh đi vào, mặt khôi ngô trắng trẻo như thư sinh, nếu đưa hắn một cái quạt, hắn hệt như công tử con nhà gia giáo.
“Lam Hạ tham kiến Thái Hoàng Vương.” Nam nhân ấy giọng nói cũng thực ngọt ngào.
“Ngồi đi, không cần hành lễ.” Thiên Vương Cảnh không còn bực bội nữa.
Lam Hạ ngồi xuống, liền hướng mặt nhìn sang Tú Linh. Tú Linh theo lễ gật đầu chào hỏi. Lam Hạ có chút không tin vào mắt mình.
*Hồi tưởng...
"Ngu ngốc thái giám, có tin ta méc hoàng thượng ngươi bị thiến hụt không hả?"
"đừng có tưởng ai cũng thích nam nhân như ngươi!"
"Ta còn ở đây, trước lúc ta chết, nhất định sẽ thay đổi luật cho phép người cùng giới đường đường chính chính yêu nhau. Lúc đó ta sẽ nói Hoàng Thượng cho ngươi cùng ái nhân ở chung một chỗ. Tin ta!"
....kết thúc hồi tưởng....
“Lam Hạ.” Lưu Tống nhắc nhở nam nhân lục y.
“À, thứ lỗi. Ta tên gọi Lam Hạ, thê tử của Tống, chào tiểu thư.”
Lam Hạ có chút sợ hãi, trái tim nhỏ đau thắt, nụ cười có chút méo mó.
“À… ta tên gọi Tú Linh, là thái y đến từ Bắc đảo.” Tú Linh nhìn nam nhân trắng trẻo trước mặt.
Thì ra ngoài cậu Vương Quan của mình thích nam nhân, cùng với Bạc Hạnh, Thúc Sinh cửu cửu. Còn có… còn có rất nhiều nam nhân khác thích nam nhân. Tú Linh miệng có chút tự hào hạnh phúc mà cười tươi.
Nữ nhân này quả thật rất đẹp khi cười.
“Linh, ăn đi. Các ngươi cũng ăn đi.” Thiên Vương Cảnh lúc này mới động đũa.
Trong bữa cơm, họ cùng kể chuyện thời xưa hồi nhỏ cùng cởi truồng tắm mưa. Tú Linh chỉ biết câm lặng nhịn cười.
Lưu Tống, Lam Hạ cùng Thiên Vương Cảnh lúc nhỏ đã quen biết nhau. Thiên Vương Cảnh sau khi lên ngôi vào năm sáu tuổi liền nhặt được Lưu Tống ở chiến trường và mang đi theo làm thị vệ. Nghe nói làm thiên hoàng thì phải có thái giám, Thiên Vương Cảnh bắt bừa một nam nhân nhỏ tuổi ở ngự thiện phòng theo làm công công. Túm ai không túm lại túm phải Lam Hạ. Hắn lúc nhỏ đã ẻo lã nhưng lại rất lanh lẹ thông minh, nhanh chóng được lòng của Thiên Vương Cảnh. Không ngờ, cả ba người chơi với nhau như hình với bóng, một ngày Thiên Vương Cảnh phát hiện Lam Hạ hắn thích Lưu Tống thì đem ra trêu chọc khiến Lam Hạ không dám nhìn tiểu thị vệ đến tận năm năm.
Khi Lưu Tống chính thức trở về từ chiến trường, sau một sự việc qua đời của hoàng hậu, đất nước trở lại trật tự vốn có, Lam Hạ nhận được tin Lưu Tống cầu xin Thiên Vương Cảnh cho các chàng cùng nhau về một nhà bồi đắp tình cảm huynh đệ, ấy vậy mà Thiên Vương Cảnh lại gật đầu đồng ý. Còn vui vẻ mà đưa hai người cùng mặc giá y về chung một phủ.
Sau đó thì Thiên Vương Cảnh bắt đầu nhốt mình trong phòng, cô lập với thế giới bên ngoài đến tận bây giờ.
Rượu vào lời ra. Vì thức ăn Lam Hạ làm quả thực rất ngon, Tú Linh phá lệ ăn đến no bụng. Thiên Vương Cảnh mặt có chút đỏ vì men say nhưng vẫn muốn uống rượu cùng huynh đệ. Là rượu thuốc nên Tú Linh cũng không cản bọn họ. Lưu Tống say ngà, ôm lấy Lam Hạ nói lớn.
“Hạ Hạ, ngươi xem, Cảnh gà con của chúng ta cuối cùng cũng tìm được ái nhân rồi thấy chưa, thấy chưa hả, hức. Tốn công ta lo lắng cho nàng lâu như vậy, hức.”
“Tống, bớt nói lại chút, ngươi say rồi.” Lam Hạ gọi người đến thu dọn thức ăn.
Tú Linh không nói gì, trêu chọc gì lạ vậy chứ, nếu tính ra thì nàng cũng bé hơn Thái Hoàng Vương tận hơn hai mươi cái xuân, Thái Hoàng Vương giận ta mất, thật sự trong lòng ta có người thương rồi chứ bộ. Tú Linh tự dưng nhớ Hoàng Nhất Nam, nhớ nàng ấy ôm nàng, nhớ hương trà trên người nàng ấy.
“Linh, muộn rồi, về thôi.” Thiên Vương Cảnh kéo tay Tú Linh cùng trở về.
Tú Linh cảm thấy Thiên Vương Cảnh có chút lạ, có vẻ như đang né tránh điều gì đó nên mới muốn nhanh chóng ly khai.
Trên đường đi, ánh đèn le lói dẫn lối, Tú Linh cùng Thiên Vương Cảnh hai người không nói gì với nhau. Đi qua gần đến Phượng Hoàng Cung thì bắt gặp một nữ nhân chạy đến bên cạnh Thái Hoàng Vương, Tú Linh nhìn nữ nhân này. Mặc gấm y, đầu đeo trâm vàng, mặt mày xinh đẹp thanh tú, môi đỏ như hoa, thật khả ái.
“Thái Hoàng Vương, nghe tin người ra khỏi phủ, Yên Nhi đến tìm người đi chơi nè.”
“Yên Nhi, tướng công ngươi đâu? Không cùng nàng chơi? Rảnh rỗi tìm ta làm gì?” Thiên Vương Cảnh sờ lấy tóc của Vu Hoa Yên, Hoa Yên xụ mặt bánh bao của nàng.
“Mới không thèm, người ta có để ý đến ta đâu, năm thê bảy thϊếp ở nhà chờ, ta mới hong thèm!”Hoa Yên nhìn sang Tú Linh.
“Á, tiểu tỷ tỷ sinh đẹp. Ta tên Yên Nhi, là nữ nhi của cha ta.” Vu Hoa Yên nở nụ cười rất khả ái.
“Ta tên gọi Tú Linh.” Tú Linh bị bàn tay lạnh ngắt của Thiên Vương Cảnh nắm lấy có chút giật mình.
Một nữ nhân mặc hồng y trễ vai, mái tóc có phần được cột lên, trên tay là một con hắc tiểu miêu ngoan ngoãn nằm gọn. Tú Linh chăm chú nhìn tiểu miêu mà quên chào hỏi.
“Bế Nguyệt tham kiến Thái Hoàng Vương.” Giọng nói ngọt đến mức muốn câu hồn đôi phương.
Tú Linh như có như không cảm thấy mình được Thái Hoàng Vương kéo về phía sau một chút.
“Không biết thê tử nhà ta có làm ngài khó chịu không?” Bế Nguyệt tiến lại gần vuốt lấy cằm của Thiên Vương Cảnh.
Thiên Vương Cảnh hất cằm né tránh. Bế Nguyệt liền thu tay.
“Thái Hoàng Vương thật lạnh lùng với ta nha. Người ta từ ngoại quốc trở về thăm người vậy mà~"
Thiên Vương Cảnh dù mắt mờ vẫn tỏ ra ghét bỏ.
“Đi mà đưa ái nhân của ngươi về nhà, năm thê bảy thϊếp, hừ, đồ trăng hoa.”
Tú Linh thấy Vu Hoa Yên bám lấy tay của mình liền quay sang nhìn tiểu nữ nhân này, Dáng người có chút nhỏ con, nhưng gương mặt thật xinh đẹp.
“Tiểu tỷ tỷ, ngươi đi chơi với ta, ta không về đó đâu, hồ ly tinh kia ăn hϊếp ta.”
“Hửm?” Nghe thê tử nhà mình cùng người nào đó gọi tiểu tỷ tỷ, Bế Nguyệt liền đi đến xem thử.
“Mỹ nhân nào đây?” Định đưa tay chạm lấy thì Bế Nguyệt đã bị Thiên Vương Cảnh hung hăng đẩy xa ra.
"Ây dô, thực đau quá đi. Thái Hoàng Vương hôm nay đổi khẩu vị ăn rau tươi như ta sao?"
"Cẩn thận với lời nói của ngươi Bế Nguyệt." Sát khí đế vương bộc phát khiến người bên cạnh cảm thấy khó thở.
“Khụ, thất lễ rồi, mấy khi Thái Hoàng Vương ra ngoài nhưng ta lại không cùng ngươi đối chữ được, các thê tử ở nhà đang chờ ta. Yên Nhi, mau cùng ta trở về.” Cảm thấy không ổn, Bế Nguyệt đành thu móng vuốt của mình.
“Yên Nhi hông về, thả Yên Nhi ra!” Yên Nhi bị Bế Nguyệt ôm lấy vác về, cùng các nàng cáo từ.
“Các nàng là…?” Tú Linh tò mò hỏi.
“Nữ nhân kia là nghĩa nữ của Bế Vương, Bế Nguyệt quận chúa. Sau này con cẩn thận chút với nàng, nàng không phân biệt già trẻ gì đâu.”
“Dạ?”
“Bế Nguyệt kia nhỏ hơn ta năm tuổi, vừa sinh ra là đã được mang ra ngoại quốc, ba năm trước chịu vác mặt trở về, còn dẫn theo một đám nữ nhân, đều là thê tử của nàng. Trong nhà có bốn thê tử, lại vừa cưới thêm Vu Yên Nhi, yên nhi là con gái của một quan lớn, mới có mười lăm tuổi cũng bị nàng ta nhìn trúng.”
Tú Linh có chút chấn động, đất nước này phóng khoáng đến như vậy? Nói nhỏ hơn năm tuổi, thực ra Thái Hoàng Vương sắp đến năm mươi… nữ nhân trẻ đẹp hồ ly lúc nãy chính là đã bốn mươi có hơn… lấy một nữ nhi nhỏ hơn tận ba mươi tuổi… thật là… thật là…
"Đất nước của ngài cũng thật phóng khoáng."
"Tất cả đều do hoàng hậu của ta..."
Thiên Vương Cảnh sau đó không nói nữa mà cùng quay trở về Phượng Hoàng Điện của mình.
Tú Linh sau khi nấu cho nàng ấy một chén trà giải rượu, trời cũng muộn rồi, nàng chuẩn bị đi về thì đã bị Thiên Vương Cảnh kéo tay ngã nhào xuống giường. Hai tay Thiên Vương Cảnh vòng qua ôm lấy bụng của Tú Linh, kéo nàng dính vào người mình, ghé môi vào tai nàng thì thầm...
“Đêm nay… ở lại với ta.”