Chương 65: Long Lân chiến.
"Linh Nhi?" Tiếng gọi kéo Tú Linh trở về hiện tại.Đã là bảy ngày nàng rời khỏi Bắc Đảo, thời gian biểu của nàng đã có thay đổi khá nhiều. Từ khi Thiên Vương Cảnh chịu chữa bệnh, Tú Linh bắt đầu dậy sớm hơn, năm giờ sáng nàng đã dậy đi nấu thuốc. Bảy giờ đến thỉnh an Thái Hoàng Vương, cùng ngài trò chuyện, cùng ngài ăn cơm, chiều lại cùng ngài đi tản bộ, về lại cùng chơi đánh cờ.
Đến tối nàng bắt mạch lại uy ngài ấy uống thuốc, sau ngồi nghe ngài ấy tâm sự chuyện quá khứ, có khi Thái Hoàng Vương chỉ muốn Tú Linh ở lại đến khi ngài ấy ngủ nàng mới cho nàng trở về. Hoàng hôn thì nàng cũng quay về tắm rửa thay y phục, sau lại đến Ngự Hoa Viên học đàn cùng Xích Long.
Tú Linh được lão sư này chỉ cho rất nhiều loại nhạc cụ phương tây, thiên phú như Tú Linh chỉ cần hai canh giờ có thể học hết. Đang cùng Xích Long học đàn lại nhớ đến hôm trước khi kéo nàng lên giường, Thiên Vương Cảnh muốn nàng ở lại chờ ngài ấy ngủ, ngài ấy nói khi say, ngài ấy cảm thấy lo lắng khi ngủ một mình, câu nói mơ ngủ của Thiên Vương Cảnh, ngài ấy nói "Xin lỗi nàng." Tú Linh có cảm giác mỗi khi Thiên Vương Cảnh nói câu kia, lòng nàng như ai lấy dao rạch một nhát, khó chịu đến không thể thở được.
"Xích tướng quân thứ lỗi, ta có chút không tập trung rồi."
Xích Long chỉ cười, nàng ấy đứng lên vương vai, nắm tay Tú Linh cùng đưa ánh mắt hướng về phía bờ hồ lặng nước. Sau lại nắm hai tay Tú Linh nhìn chằm chằm.
"Xích tướng quân, thực ra ngài là ai." Tú Linh cuối cùng cũng đem những gì trong lòng ra nói. Nàng có cảm giác người này vô cùng quen thuộc lại vô cùng xa lạ. Chưa kể, dù biết rằng người này nói dối rằng nàng ta là tướng quân, nhưng Tú Linh lại không muốn lật tẩy. Tú Linh biết người ngày ngày qua ngày đang cố lấy lòng mình, nàng ấy trong lòng đã có Hoàng Nhất Nam nhưng mỗi khi cùng nhau đối mắt, Tú Linh cảm thấy người này có gì đó thật đặc biệt, như có như không Tú Linh có thể cảm nhận được l*иg ngực mình đập loạn. Cùng với ánh mắt thâm trầm của nàng ấy, Tú Linh biết sự chân thành kia rất quen thuộc. Giống hệt như Hoàng Nhất Nam mỗi khi muốn hôn nàng đều dùng ánh mắt như vậy. Động tình.
"Linh nhi, thực ra... ta là... ừm... nàng trước tiên hứa với ta, không được sợ hãi, không được bỏ chạy, càng không được ghét ta." Đôi mày nhướng lên lo lắng, Chạm trán mình vào trán Tú Linh.
"Nghe ta nói Linh Nhi... ta thật ra..." Xích Long tim đập loạn, Tú Linh hiện tại đang ở trong vòng tay mình.
Hai ngày không gặp Tú Linh, tự dưng cảm thấy mình bị trầm cảm hai năm. Chỉ là vừa khi gặp nàng giây phút ngắn ngủi lại chia xa. Cảm giác nhói đau trong tim, cảm giác muốn ôm lấy, muốn hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia, Xích Long sợ bản thân nói ra thân phận thì nàng ấy xa lánh mình.
"Xích tướng quân, Nô tỳ có ái nhân rồi." Tú Linh lùi bước lại phía sau, xoay lưng đối với Xích Long.
Xích Long cũng không có biểu hiện gì nhiều, Tú Linh có ái nhân đó là chuyện đương nhiên thôi, nàng xinh đẹp, ưu tú như vậy mà. Xích Long chỉ từ từ đi lại gần, đứng sau lưng Tú Linh chạm lấy bờ vai gầy nhỏ của Tú Linh, tựa nhẹ vào tai của nàng mà cảm nhận hương thảo mộc. Cảm giác có chút thất vọng nhưng không hụt hẫn.
"Thực ra ta là trưởng nữ của Thiên Vương Cảnh Thái Hoàng Vương. Ta tên gọi Thiên Vương Xích Long." Dù sao trước sau cũng biết, cho nàng ấy lo sợ cũng không phải là cách, nên nói thẳng thì hơn.
Tú Linh vừa nghe, không bất ngờ, nàng ấy rất giống với Thái Hoàng Vương, vì Thái Hoàng Vương đã có tuổi nên da mặt không có tốt, nếu nói đúng trở về ba mươi năm trước chắc chắn nữ nhân Xích Long này sẽ giống hệt Thái Hoàng Vương. Dù sao để một thiên đế ngoại quốc yêu thương mình, đây là chuyện tốt. Ấy vậy nhưng đối với Tú Linh, bản thân không chấp nhận trái tim cứ giao động mỗi khi Xích Long chạm vào mình, Tú Linh chửi bản thân ngu ngốc.
Lúc trước nghe theo lý trí, tin vào tình yêu nam nữ. Mặc kệ trái tim đập loạn nhịp khi Hoàng Nhất Nam theo đuổi mình. Nhưng bây giờ thì lại phải dùng trí óc để kiềm chế bản thân lại. Trái tim nàng đang điên cuồng loạn nhịp.
Tú Linh trước tiên muốn quỳ xuống hành lễ, nhưng không nghĩ đến Xích Long nhanh tay kéo nàng ôm vào lòng.
"Xích... Nữ đế... vậy không hay..."
"À, được..." Xích Long vội thả nàng ra. "Ta chỉ không muốn nàng quỳ trước mặt ta."Ngồi xuống uống chút nước trà.
"Linh Nhi, nàng cứ xem ta như bằng hữu bình thường mà đối đãi được rồi." Xích Long không muốn vì thân phận và địa vị mà nữ nhân kia rời xa mình.
"Người dạy ta tấu điệu đàn hôm trước được không?" Tú Linh ngồi xuống, kéo ghế lại gần đàn phổ ngọc của mình vừa được Thái Hoàng Vương ban tặng.
"Hồn trôi?"
"Hồn trôi?" Tú Linh nghiêng đầu. Mắt chớp chớp tựa như phát hào quang.
Xích Long xoay mặt sang hướng khác ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình cắn răng.
"Thiên a, dễ thương." Nàng ấy quay lại nhìn Tú Linh nở nụ cười. "Được, ta dạy nàng."
Tú Linh nở nụ cười. Xích Long lại gần, đưa tay đặt lên cổ cầm của Tú Linh, môi khẻ nhếch lên một nụ cười. Không nghĩ đến người kia lại tặng cả cổ cầm.
Xích Long sau lưng Tú Linh, chỉ nàng ấy đàn đoạn dạo nhạc. Tú Linh có hỏi Xích Long rằng bài hát này ở đâu. Xích Long bảo đây là đoạn nhạc của ngoại quốc, Thái Hoàng Vương đã chỉ cho nàng ấy.
Tú Linh cảm nhận được hơi ấm, lời nói nhẹ nhàng từ người sau lưng. Có sủng nịnh, có ân cần, có quan tâm, có yêu thương. Tưởng như xa lạ, nhưng cũng từ lâu lắm rồi sự yêu quý này vẫn mãi trường tồn trong nàng. Trong phút chốc Tú Linh cảm thấy sợ hãi.
"Nữ Đế, thứ lỗi. Tú Linh nhớ ra còn có việc, ta đi trước." Tú Linh đứng vội dậy, nắm tay A Thảo bỏ chạy.
Xích Long lại cười, nàng ấy chạy mà cũng thật đáng yêu.
Xích Long một chân bắt lên chân kia, người thì ngã ra phía sau ngai vàng, ung dung ăn nho, môi thì cứ cười cười nhớ về dáng hình Tú Linh.
Ái nhân kiếp trước, cũng từ vị trí một thái y tiếp cận ta, cũng được ta dạy đàn, cùng ta ngày ngày trò chuyện biến động tâm, cùng ta mười năm bên nhau, ngày ta ngỏ lời yêu, ngày ta đón nàng, là ngày ta mất giang sơn, cũng là ngày ta mất nàng.
"Nữ đế, Tây Thiên Vương cùng Đông Thiên Vương đến." Một tiểu thái giám cúi đầu trước nàng. Phá tan dòng suy nghĩ của nàng ấy.
Bên ngoài, Thiên Lân cùng Thiên Hổ đã đi vào. Chấp tay hành lễ.
"Các ngươi đến tìm trẫm làm gì?" Dù sao nàng cũng là đại tỷ, chức vị quản một vùng phía nam rộng lớn này do Thiên Vương Cảnh nhường cho, nói nàng là đế vương, nàng chính là thiên hoàng cao cao tại thượng.
"Hoàng Tỷ, mấy hôm nay người không thượng triều, dân phía Nam của tỷ bỏ trốn sang phía Đông của ta." Thiên Hổ nhỏ giọng nhắc nhở, còn đưa cả một tấu sớ cho tiểu công công bên cạnh.
Thiên Lân nhìn qua trên giường của Xích Long bừa bộn y phục, nhớ đến lúc nãy có hai vũ nữ đi từ Cung này ra, mặt còn nở sắc hoa.
"Hoàng tỷ, ngươi là bậc đế vương, đừng tùy tiện cho vũ nữ vào cung như vậy có được hay không?" Thiên Lân gọi nha hoàn người của mình vào dọn dẹp.
Xích Long lười nhát nhìn cung nữ đang dọn dẹp giường, sau đó lại nhếch mép cười.
"Tiểu Lân a Tiểu Lân. Cung nữ này của ngươi bị Hoàng cô Bế Nguyệt kia ăn sạch rồi. Đến cả bắp chân cũng có dấu. Ngươi không mau kêu nàng bỏ cái tay bẩn khỏi giường của trẫm?"
Cung nữ kia nghe xong mặt này tái mét, vội quỳ xuống dập đầu xin tha lỗi.
Ở hoàng cung, mấy ai không biết nữ đế Xích Long kia tính tình lười nhát lãnh đạm ghét nam nhân, Càng ghét bọn nữ nhân tùy tiện lên giường với người khác để có được danh lợi. Đừng để nàng biết ngươi vì một đồng vàng mà quyến rũ người khác, nàng sẽ gϊếŧ chết ngươi ngay lập tức. Đã bao nhiêu lần cung nữ của Thiên Lân và Thiên Hổ leo lên giường cùng công tước, tướng quân khai báo mí mật hoàng cung. Hai đệ đệ này của nàng quá ngây thơ, nào biết địch là ở ngay bên cạnh mình.
Thiên Lân trừng mắt nhìn, gọi người đưa nàng cung nữ kia ra ngoài.
"Tiểu Lân ngươi nhẹ dạ tha mạng cho bọn chúng quá. Mai mốt các nàng leo lên cả đầu ngươi." Xích Long cười trêu ghẹo.
"Ngươi xem ngươi trước, đưa vũ nữ vào hoàng cung còn nói như vậy được sao?" Thiên Lân chau mày.
Trong cung điện này, người dám ngang hàng cãi nhau với Xích Long nữ đế chính là đệ đệ Thiên Lân của nàng. Chuyện Thiên Vương Cảnh mang thai tam bào đã làm dân chúng náo loạn, chỉ chờ đứa nhỏ đầu tiên ra đời sẽ quyết định chế độ nam quyền hay nữ quyền. Rõ ràng bà mụ nói chính là đứa nhỏ đầu tiên sinh ngược, chân và mông ra trước rỏ ràng có tiểu kê kê, không hiểu tại sao đầu chưa lọt, chưa chạm được tay bà mụ thì đã bị tuột vào trong, sau đó một nữ hài nhanh chóng nhào ra ngoài khóc nháo nằm gọn trên tay của bà mụ. Sau đó tiểu nam hài kia cũng chạy theo ra sau, bà mụ đỡ không kịp nên tiểu hài té nhào xuống nệm chăn. Sau nửa ngày thì hoàng tử út Thiên Hổ mới chào đời.
Chuyện đứa nam hài vừa chuẩn bị lọt lòng bị tuột vào trong kia bị truyền ra ngoài. Người dân đồn là nam hài kia đích thị là vua, chế độ nam quyền. Nhưng không ngờ bị hoàng tỷ của hắn nắm đầu kéo ngược vào trong, còn đạp hắn một cái vào mặt. Thế là lại quay trở về chế độ nữ quyền. Dân chúng lo lắng sự đối đãi với các con của mình của Thiên Vương Cảnh nữa. Sợ sẽ ưu tiên sủng nam hài bỏ mặc nữ nhi. Nhưng không. Thiên Vương Cảnh còn không quan tâm đến sự có mặt của ba đứa nhỏ con mình. Nàng thậm chí còn không biết đứa nào là Thiên Lân, Thiên Hổ hay thậm chí nữ hài duy nhất Xích Long nàng cũng không biết là đứa nào.
Lúc nhỏ hai người đã giành đồ chơi của nhau, đến lớn vẫn vì chuyện nhỏ mà đánh nhau mấy ngày. Phận làm con út như Thiên Hổ không dám xen vào. Từ nhỏ Thiên Hổ không sợ trời không sợ đất, chàng chỉ sợ Hoàng Tỷ cùng Hoàng Huynh đánh nhau, cuối cùng chàng vẫn phải là người thu dọn chiến trường cho họ.
"Vũ nữ bọn họ rất thú vị a~"Xích Long cười vô tư ăn nho. Kiếp trước nàng là nam nhân, mỹ nhân có thể ngắm nhưng không thèm chạm. Từ khi để ý đến nữ nhân kia, nàng cũng không thèm cho mỹ nhân nào ánh nhìn. Một mình ái nhân trong lòng ôm mà sủng. Kiếp này tuy bước hụt chân qua cánh cửa nữ nhi nhưng vẫn giữ nguyên phong thái mỹ nữ không thèm, chỉ xem bọn họ mua vui lấy lòng.
"Phải a Lân, các nàng có điệu múa thoát y, là nữ nhân nhưng lại phóng khoáng không biết ngượng, rất thú vị a~" Thiên Hổ không muốn hai người họ tiếp tục cải nhau. Tìm lời nói chen vào.
Thiên Lân liếc mắt nhìn đệ đệ của mình, đến cả tên ngu ngốc này cũng bị hoàng tỷ xấu xa tẩy não. Thiên Lân muốn thoát khỏi cái nơi này. Bọn họ là nam nhân đều không nói, nhưng Hoàng tỷ là nữ nhân, như vậy còn ra thể thống gì?
"Nữ đế, đồ mà người dặn nô tài đã làm xong rồi đây ạ." Thái giám từ ngoài đi vào, bê trên tay một khay y phục đỏ tươi.
"Qua cho ta xem." Xích Long vui vẻ đưa chân đặt xuống đất.
Thiên Hổ hiếu kỳ cũng chạy đến xem. Một bộ giá y màu đỏ thẩm, bên trên còn thêu đôi long phụng cuộn tròn, từng đường kim mũi chỉ đều ngay ngắn thẳng hàng, cổ áo cao đính ngọc. Vải còn là chất liệu tốt để nay long bào, màu đỏ lấp lánh ánh hào quang.
"Hoàng tỷ, tỷ mặc cái này sao?" Thiên Hổ thắc mắc, Hoàng tỷ trước giờ chỉ toàn mặc đồ tùy tiện, nay lại có một bộ y phục rực rỡ như vậy?
"Không, là cho ái nhân của ta." Xích Long nở nụ cười tươi, đưa tay sờ vào bộ giá y.
Nghe đến từ ái nhân, Thiên Hổ liền há hốc miệng, Hoàng Tỷ này trước giờ không đề cập đến chuyện yêu đương huống hồ chi là nói đến ái nhân. Người lãnh đạm thờ ơ với xung quanh, đắm chìm trong thế giới của chính mình ngày ngày xem nữ nhân múa thoát y mà bây giờ lại nói đến ái nhân, khác nào ăn mặn sau hai mươi năm ăn chay đâu chứ?
"Hoàng tỷ, ngươi vừa nói? Ái nhân? Ai vậy ai vậy?" Thiên Hổ hỏi, chàng có chút mong chờ vị hoàng tẩu này nha.
"Có nói các ngươi cũng không biết."
"Gặp khi nào? Ở đâu? Nói đệ, đệ sẽ giúp tỷ cầu Mẫu hoàng ban hôn." Thiên Hổ rất vui mừng khi cuối cùng Hoàng Tỷ của hắn cũng không bị lãnh cảm .
"Ta đã là thiên đế, còn chờ Mẫu Hoàng ban hôn sao?" Xích Long ngẩng mặt tự hào.
"Vậy đệ giúp tỷ trang hoàng cung điện nha... nói cho ta nghe chút đi mà..."
Thiên Hổ háo hức muốn biết nên Xích Long cũng không còn cách nào mà nói hắn nghe.
"các ngươi có tin về mối tình truyền kiếp không? Ta gặp lại nàng rồi, Nàng ấy là thái y ngoại đảo." Xích Long nói về Tú Linh, gương mặt liền trở nên chan hoà.
Nghe đến nữ nhân ngoại đảo, Thiên Lân chột dạ liếc nhìn lên trên long đẩu người đang ngồi. Thiên Hổ đổ mồ hôi cũng nhìn xuống Thiên Lân. Nữ nhân ngoại đảo... không phải đang nói đến Tú Linh đó chứ.
"Nữ nhân kia, không phải họ Tú đi?" Thiên Lân muốn xác định.
Xích Long nhìn chằm chằm Thiên Lân, đôi mắt thăm dò có chút khó chịu
"Nàng tên gọi Tú Linh, làm sao?"
"Ngươi không được yêu nàng." Thiên Lân rất nhanh chen vào câu nói của Xích Long khi nàng ấy vừa dứt lời.
Trung điện của Xích Long im lặng đến đáng sợ một con muỗi bay qua cũng nghe được tiếng vo ve khó chịu của nó. Xích Long lúc này khó chịu ra mặt, nàng trừng mắt nhìn Thiên Lân, Thiên Lân kia cũng khó chịu đối mắt với nàng.
"Lý do?" Xích Long đứng lên, dáng cao gầy, mái tóc đen huyền cùng gương mặt lạnh tanh đi lại gần Thiên Lân.
Thiên Hổ bắt đầu cảm thấy bầu không khí không mấy yên bình, sát khí khắp nơi toả ra tám phía, Thiên Hổ nghĩ nếu mình không ngăn lại thì sẽ có đánh nhau mất.
"Hoàng tỷ...Đệ có nghe nói... hoàng tỷ!!!" Thiên Hổ lấy hết can đảm đứng trước mặt Xích Long "Đệ nghe nói nữ nhân kia đã có hôn ước rồi. Nàng chính là tân hoàng hậu của Bắc đảo a" Thiên Hổ cảm thấy có lẽ hoàng tỷ chưa biết được địa vị của nữ nhân này nếu không tỷ ấy sẽ không đi tranh giành ái nhân với người khác như vậy.
"Ta biết." Xích Long nói điều đó như là lẽ đương nhiên. "Nhưng có ái nhân thì sao? Không phải chỉ mới hôn ước thôi sao? Xích Long ta tài giỏi, vương quyền tối cao như thế này lại sợ một đảo nhỏ đó không giao ái nhân cho ta sao?"
Thiên Hổ không biết nói gì nữa, Hắn quên mất hoàng tỷ của mình chính là người không cần biết đúng sai, nàng ấy chỉ quan tâm món đồ mình thích về tay mình mà thôi. Sinh ra trong hoàng cung, còn là nữ đế, kiêu ngạo chính là bản tính bẩm sinh.
"Ta nói ngươi không được yêu nàng!" Thiên Lân không sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền lớn tiếng nói.
Sắc mặt của Xích Long không tốt hơn là bao, càng ngày càng tối tăm băng lãnh.
"Vì sao ta không được yêu nàng? Ngươi cũng thích nàng?
"Nàng chính là người chúng ta tìm kiếm hai mươi năm nay!" Thiên Lân trừng mắt không sợ Xích Long.
Xích Long có một khoảnh khắc trầm lặng suy tư, xong nàng nhếch môi kiêu hãnh.
"Thiên Vương quốc có biết bao nhiêu người dân, chưa kể ngoại đảo còn có hàng trăm tiểu vương quốc, người giống người chính là chuyện đương nhiên."
"Bọn ta đã điều tra kỹ càng, nữ nhân kia đích thị là người chúng ta điên cuồng tìm kiếm, chính là mối nối đưa Mẫu hoàng trở về như cũ."
"Chuyện nực cười."
"Nếu ngươi động đến Tú Linh. Ta không cho phép!" Thiên Lân vừa nói xong liền nhận ngay một chưởng từ Xích Long khiến chàng ngã xuống đất.
Ở hoàng cung này, không ai dám động đến Xích Long không phải vì nàng là đế vương, vì ngươi động được nàng, ngươi sẽ vĩnh viễn không thấy được ngày mai. Nàng lập tức gϊếŧ chết ngươi. Máu lạnh tàn nhẫn, chính là đế vương Xích Long, Đại nữ đế của Thiên Vương Quốc.
Nhận một chưởng của hoàng tỷ mình, Thiên Lân không đỡ được liền lãnh trọn mà hộc máu. Thiên Lân có một quy định khắt khe của bản thân, chàng không bao giờ đánh nữ nhân dù cho kẻ đó có là ai đi chăng nữa.
Xích Long muốn thêm một chưởng đánh Thiên Lân, Thiên Hổ nhanh chóng nhào đến dang tay đỡ đòn. Trong ba tỷ đệ, Thiên Hổ chính là kẻ có sức bền mạnh nhất, nhưng không phải vì thế mà đỡ đòn của hoàng tỷ, chỉ là Xích Long không hạ thủ. Nàng phất long bào quay lưng.
"Khục..." Thiên Lân vịn tay Thiên Hổ đứng lên. "Dù hôm nay có bỏ mạng tại đây, ta cũng phải nói cho ngươi nhớ, Hoàng tỷ... không... Thiên Vương Xích Long."
Thiên Hổ không ngăn cản được nữa đành gọi chờ thời cơ bế huynh của mình bỏ chạy, hai người này đêm nay mà đánh nhau chắc chắn sẽ phá nát một phần của hoàng cung này
Thiên Lân đứng lên, ho một ngụm máu tươi, gương mặt kiên định nhìn trừng trừng Xích Long.
"Mẫu Hoàng của chúng ta có duy nhất một Hoàng Hậu. Chúng ta gọi nàng ấy là Mẫu Hậu, trên danh nghĩa con gái Mẫu hậu cũng chính là tỷ tỷ ruột của chúng ta. Ngươi yêu tỷ tỷ của mình là trái luân thường đạo lý luật lệ của vương triều. Nói thẳng ra, nếu như ngươi yêu Tú Linh, ngươi chính là cùng tỷ tỷ của mình lσạи ɭυâи!"
Xích Long nghe xong vẫn không tức giận, mặt mày vẫn lạnh lùng xoay lại nhìn Thiên Lân nhếch môi nở nụ cười.
"Lσạи ɭυâи? Nếu Tú Linh kia đích thị là tỷ tỷ của chúng ta, vậy thì quá dễ dàng rồi. Ta cũng không ngại cùng nàng ấy lσạи ɭυâи.