Chạy Trời Không Thoát Khỏi Tay Ta

Chương 64

Chương 63: Họa Ái Nhân.
Tú Linh cảm thấy l*иg ngực mình đau nhói như trái tim vừa trải qua một lần rạch, cố nhớ lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nàng nhớ là đêm qua có nghe thấy tiếng đàn, tiếng đàn đau thương bi ai kia dẫn lỗi nàng đến một vườn hoa, Tú Linh nhớ, nàng bị ngã xuống nước, có người cứu nàng…

“Nàng tỉnh rồi?” Tiếng nói kia chợt làm Tú Linh bật dậy.

Vì quá nhanh hành động, nàng cảm thấy choáng ván, người kia đã một tay đỡ lấy nàng đồng thời dìu nàng nằm xuống giường.

“Khoan hãy động, nằm nghỉ chút đi.” giọng nói ôn nhu có phần quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.

Tú Linh dần tỉnh táo, nhìn nữ nhân lam y trước mặt.

Tú Linh là một người chưa bao giờ bị thứ gọi là tình yêu sét đánh làm phiền, nàng là được người khác theo đuổi hết lần này đến lần khác, Hoàng Nhất Nam cũng vì cái tính chai lỳ mặt dày mới câu được nàng. Ấy vậy mà.

Như ai đó nắm lấy trái tim nhỏ bé của mình, Tú Linh cảm thấy khó thở. Có lẽ vì nữ nhân trước mặt này quá đỗi xinh đẹp, hoặc vì những đường nét trên gương mặt nữ nhân này như bước ra từ trong tranh.

Nàng ấy có bảy phần gương mặt giống với Thái Hoàng Vương, có chiếc mũi cao cùng đôi môi khiêu gợi xinh đẹp. Mái tóc đen huyền cùng với đôi mắt có chút ánh vàng ma mị rất cuốn hút câu người, Tú Linh hoàn toàn bị đôi mắt kia câu lấy tâm can. Thực đẹp.

“Nàng ơi?” Xích Long huơ tay qua lại.

Tú Linh định thần, nàng lắc đầu mạnh để xua đi ý nghĩ trong đầu mình, nàng vừa muốn ôm người ta. 

Tú lão sư hai mươi tư năm chưa động tâm với người khác ngoài Hoàng Nhất Nam nay lại vì một nữ nhân khác mà thất điên bát đảo, Tú Linh cảm thấy bản thân quá nhục nhã rồi.

“Khụ… Thất lễ rồi. Nô tì tên gọi Tú Linh là thái y đến từ Bắc Đảo để chữa bệnh cho Thái Hoàng Vương.” Tú Linh không dám nhìn, không thể nào nhìn, nàng là người của Hoàng Nhất Nam, không thể bị động tâm.

Nếu các ngươi muốn biết cảm giác nào đáng sợ nhất là gì thì đó chính là cảm giác trong lòng ngươi đã có người yêu nhưng ngươi lại có cảm xúc mãnh liệt với người khác.

Cảm giác tội lỗi bao vây lấy ngươi, có mấy ai trên đời này không bị mỹ nhân câu hồn? Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân, nữ nhân trước mặt đây còn khiến Tú Linh nhìn một chút đã thấy ngượng ngùng. Có lẽ từ khi biết bản thân mình thích Hoàng Nhất Nam, đến cả khi một nữ nhân khác có ý muốn lại gần mình thì Tú Linh liền có ý kéo xa khoản cách. Nàng từ đó cũng đã phát hiện ra giữa nữ nhân với nữ nhân cũng có thể xảy ra ái tình giường chiếu.

Tú Linh cúi đầu đặt chân xuống đất, có ý muốn ly khai.

“Ta tên gọi Xích Long, ừm… ta là… ta chỉ là một tướng quân mà thôi.” Xích Long cũng cúi đầu, cố nhìn lấy gương mặt của Tú Linh.

Nữ nhân tên gọi Tú Linh đúng là người nàng ấy điên cuồng yêu kiếp trước, cũng là Linh... kiếp trước chỉ một tiếng "Linh" gọi nàng ấy, nữ nhân kia liền quay lại nở nụ cười rất đẹp đối với mình gục đầu. Mười lần như một Xích Long cưng chìu ôm nàng ấy vào lòng. Nhưng kiếp này không thể.

Xích Long không nghĩ bản thân lười nhác ra ngoài ngự hoa viên ngắm trăng tấu nhạc liền vớ được thiên sứ của kiếp trước như kia. Lần đầu gặp đã yêu như năm ấy, Xích Long muốn người này về phủ của mình. Nhưng nàng ấy hiện tại không nhớ nên phải dùng biện pháp mưa dầm thấm đất, mặt dày chai lỳ theo đuổi.

“Tướng quân thứ lỗi, nô tỳ xâm phạm người rồi.” Tướng quân sao, người ở Thiên Vương Quốc ai cũng cao lớn như vậy?

Tú Linh được Xích Long dìu đứng dậy, nữ tướng quân này cũng quá cao so với nữ nhân thường nha, cao bằng Hoàng Nhất Nam. Cảm thấy y phục mình khác lạ, hiếm khi Tú Linh cảm thấy ngượng ngùng như lúc này.

“À, không đáng ngại. Y phục của nàng là nô tỳ thay cho, ta không động đến.” Xích Long đầu thai kiếp trước là nam nhân, kiếp này liền làm nữ nhân nên có chút hoảng sợ. cùng thẹn thùng.

Xích Long một tay vén tóc Tú Linh lên, không nhịn được mà nhẹ nhàng chạm lấy gò má của nàng ấy. Tú Linh cảm thấy không bài xích hành động này, còn có, có một chút thích…

“Đã muộn như vậy, nàng còn đến ngự hoa viên? Sao vậy?” Xích Long có chút thắc mắc.

“Nô tỳ… nô tỳ là nghe tiếng đàn cho nên…” Tú Linh lùi về sau một chút, cách xa khỏi động chạm của Xích Long.

“Thứ lỗi cho ta, chỉ là buồn chán chút, không nghĩ lại làm động đến giấc ngủ của nàng.” Thấy ái nhân trước mặt có ý né tránh, Xích Long cảm thấy bản thân có chút manh động.

“Không phải, là do hay, cho nên nô tỳ mới đi tìm người sướиɠ khúc, không ngờ lại gặp tướng quân.” Tú Linh thật sự bị tiếng đàn kia mê hoặc. 

“À, đó là một đoạn nhạc ở trong sách, ta chỉ đàn vừa không ngờ lại kinh động đến nàng.” Xích Long nghe tiếng chuông điểm ba tiếng liền biết bình minh đã gần lên. “Cũng sắp sớm, ta đưa nàng hồi phủ.”

Tú Linh nhanh chóng từ chối, nàng cúi đầu đi ra ngoài, Xích Long cũng không cưỡng ép nàng ở lại.

Khi Tú Linh ra khỏi cửa phủ của nàng ấy, Xích Long vẫn đệm thêm một câu

“Ta canh một hằng đêm sẽ luôn có mặt ở ngự hoa viên kia đệm đàn.” Câu nói này rõ ràng có ý ‘ta sẽ chờ nàng’.

Tú Linh học cao hiểu rộng sao không biết ý nghĩa thâm tường trong lời nói kia. Nàng nhanh chóng ly khai.

Tú Linh quay trở về phòng của mình thì mới rạng sáng, suy nghĩ cũng sắp đến giờ nhà bếp hoạt động, thôi vào thay y phục mới rồi đi nấu thuốc vậy.

Tú Linh cảm thấy nhân sâm cùng dược phẩm ở Thiên Vương Quốc vô cùng phong phú, những loài thuốc quý hiếm ở Bắc Đảo, kho thuốc đây rất nhiều. Nếu thật sự Bắc Đảo có thể nhập về một số thuốc hiếm này, có khi các bệnh dịch bên ấy giảm nhanh. Tú Linh lại mất hai canh giờ nấu thuốc xong nói A Thảo một tiếng, bản thân tự mang đến Phượng Hoàng Điện.

Không biết từ bao giờ mình đã được tự do vào điện này, bên trong nha hoàn cùng thái giám đã chờ sẵn đưa nàng vào rèm phụng. Thiên Vương Cảnh đã ở đó đợi nàng.

“Nô tỳ Tú Linh thỉnh an Thái Hoàng Vương.” 

“Được rồi, không cần hành lễ đâu.” Thiên Vương Cảnh vỗ vỗ lên giường.

“Hôm nay có thuốc?”

Hương thơm của thảo dược nhanh chóng được Thiên Vương Cảnh cảm nhận được. “Là lúc sáng dậy sớm, tiện đường đến nhà bếp nấu thuốc. Một ít thuốc bổ thôi, để nô tỳ gọi thị vệ thử độc cho ngài.” Tú Linh hướng bên ngoài gọi thì lại không ai trả lời nàng.

“Đến đi, mùi thuốc thơm như vậy, không đắng chứ?” Như trẻ con, Thiên Vương Cảnh nghiêng đầu, hỏi.

“Có chút đắng đi. Nô tỳ đi tìm người thử độc một chút.” Vừa muốn đứng lên thì Tú Linh đã bị nắm tay kéo ngồi xuống giường

“Không ngại, trực tiếp uống được rồi.” Thiên Vương Cảnh sờ soạn dưới giường tìm chén thuốc.

“Không được, ngài là bậc thiên vương, lỡ như có chuyện gì thì…” Tú Linh nhanh tay bê chén thuốc lên, chén sứ rất nóng, ngài ấy bỏng thì nguy.

“Con hạ độc ta?”

“Không, nô tỳ nào giám.”

“Vậy trực tiếp uống là được rồi, nào, uy ta.” Thiên Vương Cảnh nở nụ cười.

“...”

Tú Linh cảm thấy nếu thật sự không phải vì gương mặt người này có xu hướng nổi nếp nhăn, nàng nhất định không tin đây là người gần qua tuổi năm mươi.

Tú Linh lại gần múc một muỗng thảo dược đưa lên miệng thổi.

“Thuốc có chút đắng, người có cần kẹo ngọt không thưa Thái Hoàng Vương.” Tú Linh trong lời nói có phần trêu ghẹo. Nàng nghĩ Thái Hoàng Vương này không vì một lời trêu ghẹo mà trách phạt nàng đâu nhỉ

Người kia lại cười, trong nụ cười cũng có vài phần giận dỗi.

“Láu cá, hoàng hậu của Bắc Đảo sao lại xấu tính như vậy chứ?”

Nói nàng xấu tính, chắc chỉ có người này là lần đầu tiên. Cũng phải, Tú Linh sống một phần ba cuộc đời mới có người nói nàng xấu tính. Chưa kể nương thân cùng mẫu thân ở nhà yêu thương nàng hết mực không nỡ, còn có từ khi vào cung được Hoàng Nhất Nam sủng ái, nàng hoàn hoàn chưa chị ai bảo là xấu tính bao giờ. Nàng xấu tính thật sao? Chỉ trêu một chút, sao người này lại nhỏ mọn như vậy chứ.

“Nào, uống chút thuốc.” Tú Linh đưa muỗng lại gần uy Thiên Vương Cảnh từng muỗng. Thiên Vương Cảnh lại rất phối hợp uống nhanh.

Rất nhanh chén thuốc đã hết. Tú Linh lấy ra một tờ giấy cùng mực, nàng nói.

“Ngài có thể không nhìn thấy nhưng lại chơi cờ rất tốt, vậy… ngài có thể vẽ không?” Rõ ràng vị Thái Hoàng Vương này không nhìn thấy, trong mắt hoàn toàn không có chút ánh sáng phản chiếu nào vậy mà ván cờ hôm qua làm Tú Linh chạy đuổi rồi lại đuổi chạy mất mấy canh giờ bất phân thắng bại, Tú Linh nghĩ người này nhất định giác quan rất phi thường tốt.

“Ta vẽ rất đẹp.” Thiên Vương Cảnh tự hào nở nụ cười.

Sau đó ngài ấy bắt đầu vẽ, nhưng lại vẽ Tú Linh. Người mà nàng hoàn toàn không nhìn thấy được hình dáng. Nàng chỉ còn một cách đó là sờ vào Tú Linh để định hình.

Bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng sờ lên gò má, Tú Linh có cảm giác lạ thường trong người. Thân quen, thơm, lại có gì đó nhói lên trong tim mình. Từng đường nét trên người, mắt, mũi, miệng, tai, lẫn chiếc cổ của mình cũng được ngài ấy chạm. Cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt trên mặt hồ trong vắt, không để lại cảm giác gì nhiều nhưng với Tú Linh lại quá lâu.

Phút chốc Tú Linh thấy được đôi mắt của Thiên Vương Cảnh nhuốm một dòng lệ, khoé mắt đỏ hoe như chạm vào sẽ tràn ra nước mắt. Tú Linh thấy gương mặt tươi cười của ngài ấy thay đổi, tràn ngập đau thương.

Không chạm vào nữa mà ngài ấy bắt đầu hoạ Tú linh. Từng nét bút rất nhanh chấm vào mực và lướt trên giấy, Tú Linh thấy được, người này không phải có thiên phú cảm nhận thế giới quan qua xúc giác, mà là hình ảnh của mình như phép màu đã khắc sâu vào trí óc của ngài ấy. Từng cái lướt đều gọn gàng sạch sẽ, từng vết tô cũng không hề lem ra ngoài. Giống hệt như ngài ấy đã vẽ rất là nhiều lần hình dáng của người trong tranh này vậy.

Tú Linh nhìn một chút về điểm kết thúc của bức tranh này.

 Không phải Tú Linh.

Chỉ là chút cảm giác thoáng qua, Tú Linh trong lúc ngài ấy vẽ đã có nói sơ về ngoại hình của mình, ngài ấy vẽ không hề sai chỉ có duy nhất mái tóc là ngài ấy tô đen, dù cho Tú Linh đã từng nói tóc mình màu trắng.

“Đẹp không? Ta không vẽ lệch chứ?” Thiên Vương Cảnh đặt bút, nghiêng tai lắng nghe Tú Linh nhận xét bức hoạ của mình.

“Người này…” Tú Linh cổ họng đau rát, người này không phải nàng, nhưng nét vẽ thật sự là nàng. Có gì đó rất khó chịu trong lòng, không phải vì bức tranh này không phải mình, cũng không phải xấu. Nhưng, cảm giác của Tú Linh lúc này chỉ có một từ, đau thương.

“Thực đẹp. Nhưng… không có giống ta.” Tú Linh cố nói gì đó cho cái không gian này thôi ngượng ngùng. Tú Linh pha một chút đùa như đố kỵ vào đó.

“Vậy sao? Có lẽ ta lại vẽ ái nhân của mình rồi.”

Một tiếng oanh đập vào tim của Tú Linh, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn Thiên Vương Cảnh, dù biết người ta chẳng thể thấy được biểu cảm của nàng. Tú Linh lấy lại hơi thở đều đặn rồi đặt bức tranh xuống bàn.

“Ái nhân của người? Người cũng có sủng nữ nhân sao?” thuận miệng hỏi xong liền giật mình, nàng quên mất đâu phải nữ nhân nào cũng thích nữ nhân 

Thiên Vương Cảnh sau khi nghe song câu hỏi của Tú Linh, miệng liền cong lên nụ cười thật hạnh phúc.

“Ta chỉ có duy nhất một ái nhân, nàng là hoàng hậu của ta.”

“Nàng thật khéo đùa, ngài mang thai tam bào, không nhẽ ngài và hoàng hậu nương nương đều là nữ tử lại có thể đậu thai?” Tú Linh thở dài, đùa như vậy thật sự đau tim.

“Ta là tự mang thai tam bào, hoàn toàn không có sự tham gia của nam nhân.”

Tiếng sét đánh ngang trên bầu trời, Tú Linh giật mình quay lại nhìn Thiên Vương Cảnh. Gương mặt không tươi cười, hoàn toàn nghiêm túc với lời nói của mình. 

Tú Linh không tiếp tục hỏi nữa, bản thân nàng thấy chuyện này càng hỏi càng biết thêm nhiều thông tin không nên biết. Có lẽ thôi đi thì hơn.

“Chơi cờ không?” Thiên Vương Cảnh biết mình đã gợi lên chuyện khó nói nên lãng sang chuyện khác.

“Nô tỳ lấy bàn cờ.” Tú Linh vội đứng lên ra khỏi giường của Thiên Vương Cảnh.

Họ lại cùng nhau chơi cờ, một ván cờ chơi liền mấy canh giờ. Thiên Vương Cảnh có chút chán nản rồi.

“Thái Hoàng Vương, đã đến giờ thiện rồi ạ.” Hồng ma ma từ phía ngoài rèm nhỏ nhẹ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh trong rèm

Thiên Vương Cảnh thở dài. “Mấy giờ rồi?”

“Bẩm, hoàng hôn rồi ạ.”

Thiên Vương Cảnh có chút giật mình, hai người chơi cờ với nhau quên luôn giờ giấc rồi hay sao? Tú Linh sao lại không nhắc nhở?

“Sao ngươi không nói sớm?” Thiên Vương Cảnh có ý trách móc.

“Hồi Thái Hoàng Vương, nô tỳ có đến vào Ngọ thiện, nhưng thấy hai người chơi cờ mãi mê quá không dám làm phiền, mong ngài trách tội.” Hồng Ma Ma khép nép cúi đầu.

Thiên Vương Cảnh cũng không trách phạt gì lão bà theo nàng ấy mấy mươi năm, liền hươ tay gọi.

“Linh, ngươi cũng không nhắc ta, đồ xấu tính.” 

Gọi vậy nhưng lại không ai trả lời nàng, lắng tai nghe một chút, đáp lại chỉ là tiếng thở đều đều của Tú Linh.

“Ngủ rồi?” Thiên Vương Cảnh gọi nhẹ nhàng. “Hồng ma ma, nàng ngủ?”

Hồng ma ma vén rèm đi vào, Tú Linh thực sự tựa đầu vào tường ngủ đi, ván cờ hai người chơi đều chậm nhiệt, một lần đi sẽ trò chuyện suy tư nước đi tiếp theo, gần như nửa canh giờ mới tiến được một quân, Thiên Vương Cảnh không ngờ nàng ấy lại ngủ mất.

“Ngươi giúp ta dìu nàng nằm xuống.” Thiên Vương Cảnh xích người qua một chút, chừa một khoảng trống lớn bên giường trong.

“Chuyện này… Thái Hoàng Vương, để nữ nhân ngoại quốc kia nằm chung giường có chút không phải…” Dù sao ngài ấy cũng là đế vương có tuổi, chuyện này bị truyền ra ngoài còn gì là mặt mũi thiên đế, dù cho nàng ấy có chút muốn cưa sừng làm nghé hay thích thú mỹ nhân trẻ tuổi, cũng không nên thích nữ hài đáng tuổi con của mình như vậy được.

“Nàng mệt thì để nàng nằm nghỉ ngơi, ngươi có ý gì?” Thiên Vương Cảnh lời nói có phần lạnh nhạt.

Hồng ma ma cũng không nhiều chuyện nữa, bà ấy nhẹ dìu Tú Linh đặt xuống giường, sau đó cúi người muốn ly khai.

“Dặn Ngự thiện phòng làm chén cháo gà, khi nào ta gọi thì mang vào đây.” Thiên Vương Cảnh với tay lấy chăn đắp cho Tú Linh.

Hồng ma ma sau khi ly khai, Thiên Vương Cảnh mới bước xuống giường. Nàng quả thật không thấy đường đi nữa, nhưng đối với nơi mà nàng trú lại gần hai mươi lăm năm này thì từng cái tủ, từng tách trà để đâu thì với nàng như da như thịt, hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nàng mở một tấm rèm, thả nó trôi xuống bức tường. Trên tấm rèm, nữ nhân xinh đẹp có mái tóc đen huyền óng ả và bộ trang phục vô cùng kỳ lạ. Đeo trên lưng một cái tay nải hình con mèo thật thú vị, nở nụ cười rất hồn nhiên vô tư. Tất nhiên Thiên Vương Cảnh không thể thấy được. Nàng chỉ có thể cảm nhận, đưa tay sờ lên vết thô sơ qua năm tháng, đôi mắt rũ xuống, bàn tay run run tựa đầu vào tường.

“Tìm được rồi Thanh Trà… tìm được nàng rồi.”

…..