Chương 62: Ái Nhân Tiền Kiếp.
"A Thảo tiểu thư, Tú thái y có trong đó không?" Thiên Lân một lục y thanh thoát thư sinh, cầm theo một bó hoa hồng trắng được gói gém kỷ càng đứng trước thư phòng của Tú Linh.Ngày đầu tiên ở Thiên Vương Quốc, Tú Linh vì mệt nên ngủ li bì, điều đó khá kỳ lạ khi Thiên Vương bọn họ mời Tú Linh đến chữa trị cho Thái Hoàng Vương nhưng vẫn để nàng ấy nghỉ ngơi đầy đủ không hề hối nàng, thậm chí còn cung phụng hầu hạ như khách quý.
"Để Tây Vương Đế bận tâm rồi, Tiểu thư tối sẽ đến bắt mạch cho Thái Hoàng Vương." A Thảo dù chỉ là một nha hoàn, nhưng cách đối xử của Thiên Vương dành cho tỷ ấy giống y hệt như dành cho Tú Linh, cũng chăn ấm nệm êm, thức ăn toàn sơn hào hải vị, còn y phục gấm hoa đầy đủ.
"Không vội không vội, cứ để Tú thái y nghỉ ngơi cho lại sức, có gì cứ bảo với nha hoàn bên cạnh là được rồi." Thiên Lân cười nụ cười sát gái rồi quay lưng bỏ đi.
A Thảo đem hoa vào phòng thì Tú Linh cũng vừa dậy, A Thảo thấy tiểu thư nhà mình ngủ cực kỳ ngon giấc, thường ngày lạ nơi không thể nhắm mắt an thần nay vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ, không biết có phải do quá mệt mõi rồi hay không?!
"Tiểu thư." A Thảo chào. Đặt bông vào lọ
"Ừm... A Thảo, muốn tắm rồi... đỡ..." Tú Linh tay vừa dụi mắt, một tay đưa lên cao muốn được kéo đứng lên.
A Thảo có chút muốn cười, Tiểu thư của tỷ sao bây giờ như hài tử vậy?
"Ta đi gọi người mang nước đến cho muội, còn có, hôm nay sẽ đến bắt mạch cho Thái Hoàng Vương đó." A Thảo nâng Tú Linh dậy, đưa y phục thay cho nàng.
A Thảo thay xong, đi ra ngoài thì đã có cung nữ của Thiên Vương Quốc đứng chờ. Cung nữ kia nói.
"Mời hai vị, phòng tắm ở bên này."
Tú Linh cùng A Thảo đi theo vị cung nữ đến một căn phòng, vừa mở cửa, hương thảo dược đã thoáng qua mùi thơm dịu nhẹ, Tú Linh rất nhạy cảm với mùi liền biết được đây không phải thảo dược tầm thường, toàn là hương nàng chưa từng ngửi qua.
Đi một đoạn vào trong, tiếng nước róc rách bắt đầu phát ra âm thanh nhẹ nhàng, Tú Linh nhìn một cái hồ nước xanh trong vắt. Xung quanh còn có nến thơm trang trí cùng với một vài đoá hoa không hương. Cách bài trí đơn giản nhưng lại rất dễ thương, trước mặt còn có một cái võng nhỏ treo qua hai cây cột, có một bàn đầy ắp trái cây tươi.
"Nơi này đặt biệt để cho Tú thái y sử dụng, nước sẽ luôn được thay sau mỗi ngày. Thỉnh ngài tự nhiên." Nô tỳ kia nói xong cúi người lui ra ngoài.
Tú Linh thay y phục và bắt đầu ngâm mình, dòng nước mát lạnh còn có thêm hương thơm thư giãn, làm bao nhiêu mệt mỏi của nàng tan biến đi rất nhiều. Trên đầu còn có một chiếc cửa kính rất lớn, hấp thu ánh nắng mặt trời làm nguyên căn phòng rất tự nhiên, A Thảo thả vài cánh hoa hồng xuống nước, quỳ trên bờ giúp tiểu thư nhà mình kì cọ.
"Nữ vương kia cũng quá ác độc rồi, làm người hỏng đến thế này." A Thảo lằm bằm rủa nữ vương.
Tiểu thư người ta lá ngọc cành vàng, thắt lưng còn không dám cột mạnh sợ nàng tổn hại làn da vậy mà bây giờ nhìn xem. Cơ thể tiểu thư có khác gì bị bệnh đậu mùa đâu chứ? Tím đỏ khắp nơi, cứ như bệnh nhân ấy.
"A Thảo, được rồi." Tú Linh cũng chẳng biết nói như thế nào, tự dưng nhắc đến Hoàng Nhất Nam khiến nàng lại muốn về.
Tú Linh sau khi tắm, còn được cho một bộ y phục của Thiên Vương Quốc, y phục của họ không phải váy ba lớp như của Bắc đảo và Bắc Kinh. Y phục của Tú Linh đang mặc là một lớp màu trắng, có viền hoa, dù trông mỏng manh nhưng không hề hở hang, y phục này còn nhẹ, thêm một chút thoải mái khi di chuyển. Tú Linh cũng bắt đầu tiến đến cung điện của Thái Hoàng Vương.
Ấy Thế mà lại có thêm Thiên Hổ cùng đi.
Trong đoạn đường đi hai ngày kia, A Thảo phát hiện, huynh đệ đế vương họ Thiên này thật sự rất quan tâm tiểu thư nhà mình. Nhưng quan tâm theo kiểu rất kỳ lạ, kỳ lạ ở đâu vẫn không nhìn ra.
Những gì A Thảo biết được từ các nô tỳ ở đây. Thiên Vương Quốc này có ba đế vương, mỗi người cai trị một vùng, Thái Hoàng Vương Thiên Vương Cảnh kia là mang thai tam bào, sinh một lúc ba người một nữ hai nam.
Cả ba vừa mới sinh giống Thái Hoàng Vương mắt, mũi, miệng. Thiên Lân có đôi môi rất kiêu, dù là nam nhân nhưng mỗi khi chàng cười đều khiến nam nhân khác mặt đỏ mày ngại.
Trong ba người đế vương, Thiên Lân Kim Vương chính là tâm thuỷ, nhẹ nhàng thanh thoát dịu dàng chu đáo, chàng nhìn người không nhìn bằng ngoại hình mà chính là nhìn trực diện đoán tâm. Những thứ như chọn phòng cho Tú Linh nghĩ ngơi, sắp xếp nơi tắm rửa cho Tú Linh cũng do chính tay chàng chỉ đạo.
Thứ hai chính là Thiên Hổ này, thân cao to, vạm vỡ, là con út nhưng lại cao lớn hơn cả huynh của mình, Thiên Hổ bản tính lạnh lùng ù lì nhưng lại rất hay xấu hổ, thường mắng các nô tỳ khác nhưng khi thấy họ khóc liền không biết phải làm sao. Chàng chính là Thổ, lạnh lùng nhưng cũng ấm áp.
A Thảo để ý, những bó hoa mà Thiên Lân hay mang đến đều do chính tay Thiên Hổ kia chăm. Thức ăn đầy đủ chất cũng cho chàng ta dặn người kỹ càng.
Hai ngày đi xe kia, Thiên Hổ thường xuyên đi ngựa bên cạnh mã xa hỏi vào kiểm tra sức khoẻ Tú Linh, chàng ta không tự tiện vén rèm hay gọi thẳng tên Tú Linh mà thường gọi A Thảo trước, sau đó mới nhẹ nhàng nói nhỏ "Thái Y vẫn ổn chứ?" hoặc hỏi "Hai người có thấy khó chịu không?" Đôi lúc còn phô trương muốn dừng kiệu để hai người họ nghỉ ngơi.
Có một đêm Tú Linh vì mã xa đi vào đường dốc, xe cứ bị đi lùi khiến Tú Linh bị say một ít. Chàng liền nhảy xuống ngựa, tháo dây cương rồi tự tay kéo mã xa đi. Chu đáo ngu ngốc đến đáng yêu.
A Thảo cảm thấy, Thiên Hổ và Thiên Lân kia không giống như muốn lấy lòng hay là muốn tán tỉnh tiểu thư nhà mình. Trên gương mặt họ hiện rõ hai từ quan tâm, còn lo lắng từng chút cho Tiểu thư nhà mình. Giống như... giống như huynh trưởng đối với muội muội??
Thiên Hổ bây giờ đi bên cạnh, chàng ngượng ngùng không biết nói gì, không biết nói từ đâu, chàng chỉ thua huynh trưởng Thiên Lân một lần kéo búa bao liền phải đi hộ tống vì sợ hai người lạc bước trong hoàng cung của họ.
"Đông Thiên Đế, ngài không bận việc sao?" Tú Linh nhẹ giọng hỏi.
Thiên Hổ giật mình một chút, lỗ tai chàng đỏ lên, quay mặt sang hướng khác không dám đối diện mặt mà nói.
"Không, ta cùng hoàng huynh đến tận Bắc đảo để thỉnh ngươi về chữa trị cho mẫu hoàng, dù sao ngươi cũng ở đây có mười lăm ngày, ta phải làm tròn trách nhiệm."
Tú Linh không hỏi nữa, nhìn chàng nói một chút lại vấp một chút cũng không muốn làm khó chàng.
Càng đi vào Phượng Hoàng Điện, Tú Linh lại có một cảm giác nghẹn lòng cùng khó thở. Phong cảnh nơi đây quá đổi quen thuộc, lúc còn nhỏ nàng cũng thường có những giấc mơ lạ về cung điện xa hoa như thế này.
"A Thảo, Bắc đảo chúng ta có nơi nào trông giống cách bài trí như vậy chưa?" Nàng nói nhỏ với A Thảo
"Chưa có, tiểu thư sao vậy?" A Thảo nghi hoặc trả lời, dù ở Bắc Đảo cùng tiểu thư không lâu nhưng phải học làm nhất đẳng nha hoàng nên A Thảo cũng phải biết tất cả các ngóc ngách trong hoàng cung.
Tú Linh lắc đầu rồi không nói gì nữa. Càng đi sâu vào một thư phòng, hương thảo dược nhẹ nhàng thấm vào trí óc của Tú Linh, trong đầu nàng chỉ hiện ra duy nhất một chữ "Quen" hương thơm này rất quen, rất quen thuộc. Đây là hương thơm mà nàng đã cố điều chế trong suốt bao nhiêu năm mà vẫn không tìm thấy, dù rằng nàng chưa bao giờ nhớ được đã ngửi được hương này ở đâu.
Tú Linh nhìn thấy một tấm rèm thêu hình phượng hoàng lửa nằm trong lòng một con bạch long say giấc, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ đến mức đứng gần là có thể thấy được từng cái vảy nhỏ trên người bạch long kia.
"Mẫu hoàng vạn tuế." Thiên Hổ nhanh chóng quỳ một chân dưới đất, tay chắp thành quyền cúi đầu chào người trong rèm.
Tú Linh cùng A Thảo nhanh chóng quỳ xuống. Dù sao đây cũng là một Vương quốc hùng mạnh gấp mấy lần Bắc Đảo của các nàng, không nên thất lễ, càng không nên đắc tội.
"Tiểu Hổ? Ngươi đến cùng ai?" Người bên trong giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân lên trong màn đêm tĩnh lặng, nghe vào tai Tú Linh, nó thật ấm áp, thật ôn nhu.
"Nhi thần đưa Tú thái y, Tú hoàng hậu của Bắc Đảo đến bắt mạch cho người thưa mẫu hoàng."
"Ừm, các ngươi lui ra, để nàng ở lại."
Giọng nói như chuông vang lên.
A Thảo chần chừ đôi chút, thường ngày khi còn ở Vương gia, A Thảo rất đề phòng nam nhân ở riêng với tiểu thư vì sợ bọn họ nổi máu sắc lang, nhưng từ khi ở cùng Hoàng nữ vương kia, A Thảo rút ra được một điều, không chỉ nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng có thể khiến tiểu thư gặp nguy hiểm. Tỷ không muốn để tiểu thư một mình.
Như nhận ra được lo lắng của A Thảo, Tú Linh nắm tay tỷ ấy trấn an. Cuối cùng Thiên Hổ cùng A Thảo ra ngoài đứng chờ, bên trong một âm thanh cũng không thể lọt ra ngoài thì sao không lo lắng được.
Tú Linh được lệnh từ từ đi đến bắt mạch cho Thái Hoàng Vương. Thường ngày bắt mạch nàng hay cách một tấm màn che, nay Thái Hoàng Vương không ngại mà còn để nàng bước vào trong rèm.
Tú Linh nhẹ nhàng vén một bên rèm ra rồi bước vào, trước mặt nàng bây giờ là một thiếu nữ độ chừng vừa qua hai mươi, mái tóc trắng bạc xoã dài dưới giường, gương mặt xinh đẹp không hề có một vết nhăn nheo, nếu như không phải người này là Thiên Vương Cảnh, Thái Hoàng Vương, người đã sinh ra ba thiên đế kia thì Tú Linh thật sự không tin nàng đã sắp qua tuổi năm mươi. Xinh đẹp muốn gϊếŧ người."Ngươi có đó?" Nàng lại nói.
"Thái Hoàng Vương thứ lỗi, Nô tỳ tên gọi Tú Linh, đến từ Bắc đảo."
Tú Linh nhanh chóng ngồi xuống ghế con, xếp đồ để trên giường, muốn nắm lấy tay của Thiên Vương Cảnh nhưng lại sợ thất lễ.
"Ngươi đừng ngại, bắt mạch đi."
Tú Linh ở gần thế này mới phát hiện, đôi mắt của Thiên Vương Cảnh này, hoàn toàn không có một chút ánh sáng, nàng ấy không thể thấy gì cả.
Có gì đó nhói lên trong tim, nàng ấy xinh đẹp như vậy, lại không thể tự do tự tại ra ngoài ngắm nhìn mây trắng trời xanh sao.
Tú Linh chạm nhẹ tay vào mạch của Thiên Vương Cảnh, nàng lặng người một lúc mới thở dài.
"Tú Thái y tìm ra bệnh?" Thiên Vương Cảnh nói.
"Thái Hoàng Vương thứ lỗi, ngài cho phép nô tỳ mới dám nói."
Thiên Vương Cảnh dù không thấy Tú Linh nhưng có thể biết được nàng muốn nói gì.
"Cho nói."
Tú Linh xếp lại dụng cụ của mình vào túi đồ, sau đó lấy ra bút viết kê đơn thuốc.
"Ngài không hề bị ngoại thương mà chính là nội thương, còn là tâm bệnh."
"Vậy, thái y không chữa được tâm bệnh sao?" Thiên Vương Cảnh lời nói có chút cười.
"Nô tỳ nghe nói đây không phải bệnh bẩm sinh, người sau khi sinh ra tam vị thiên đế mới bắt đầu đổ bệnh. Thiên Vương Quốc to lớn như vậy, hùng vĩ như vậy, muốn trị tâm bệnh của ngài, thái y có rất nhiều người có thể trị được, nhưng... chính là người trị không muốn trị thì vô phương cứu chữa. Nô tỳ không còn biện pháp." Tú Linh rất thành thật.
Thiên Vương Cảnh nở nụ cười không trả lời vấn đề này.
"Còn có, đôi mắt của ngài đây là lần đầu nô tỳ gặp phải tình trạng như vậy. Nô tỳ có thể kê vài đơn thuốc bổ để xác định thêm, mong ngài cho phép."
Thiên Vương Cảnh gọi người mang vào một bàn cờ. Tú Linh nghi hoặc. Ngài ấy không nhìn thấy thì có thể chơi cờ sao?
"Ta cho phép con làm gì cũng được, nghe nói con ở đây mười lăm ngày, vậy thì nếu được, bầu bạn cùng ta có được không?"
Thiên Vương Cảnh đưa tay đặt lên bàn cờ, nhặt lên một con mã, nàng ấy liền đặt đúng vị trí nó nên ở. Sau đó rất nhanh chưa kịp để Tú Linh định thần thì bàn cờ đã được xếp rất ngay ngắn còn vô cùng sạch sẽ.
"Vậy thì vinh dự cho nô tỳ quá, tài cán không được cao, mong Thái Hoàng Vương không chê cười."
Tú Linh cảm thấy vị Thái Hoàng Vương Thiên Vương Cảnh này có gì đó rất quen thuộc, rất ân ần, lời nói như có ma lực khiến Tú Linh không hề cảm thấy khó chịu, có lẽ tức khí đế vương của các nữ nhân đều khiến người khác dễ chịu như vậy.
"Còn nữa, ta có thể gọi con là Linh không?"
Mới quen biết không lâu, người trước mặt còn là đế vương sứng tầm cha, mẹ của nàng lại muốn gọi nàng thẳng tên riêng như vậy, có chút không tự nhiên. Nghĩ vậy nhưng lại gật đầu đồng ý.
"Vinh hạnh của nô tỳ."
Cũng không hiểu hai người thật sự có duyên kiếp trước hay không, Tú Linh cùng Thiên Vương Cảnh người bồi kẻ nhường, chơi một ván cờ mà hết một ngày. Vừa chơi vừa nói chuyện phiếm.
Tú Linh ngỡ ngàng khi vừa tìm được một "bằng hữu" có nước cờ đi đẹp mà hay như vậy, giống hệt lối chơi mở đường đóng bẫy của mẫu thân Tú Tú nhà mình.
Ấy vậy mà thời gian nhanh trôi quá.
Tú Linh chào tạm biệt Thiên Vương Cảnh rồi trờ về thư phòng của mình. Nàng rất muốn ngày mai nhanh đến để cùng Thái Hoàng Vương kia trò chuyện cùng nhau. Trong một ngày ngắn ngũi mà Tú Linh cảm nhận được thân thương quen thuộc từ người đó, nàng muốn biết thêm, biết nhiều hơn nữa...
Trong giấc ngủ của nàng, có tiếng đàn tranh, nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng bi thương, Tú Linh chợt tỉnh giấc. Đêm hôm khuya khoắt thế này, lại có người giống nàng thích chơi đàn vào ban đêm sao?
Mới hai giờ sáng, Tú Linh khoác ngoại phục rồi ra ngoài, trời đã khuya, chỉ có vài lính canh đi tuần, tiếng đàn kia dẫn dắt Tú Linh đến một hoa viên, nơi này có một vườn tú cầu muôn sắc đang nở rộ, ánh trăng dẫn lối mòn hướng đến một chòi nhỏ.
Vầng trăng tròn trên cao hắc ánh sáng nhỏ bé xuống bóng dáng cô quạnh tịch mịch của một nữ tử. Lam y nhẹ nhàng thanh thoát, mái tóc đen dài bóng nhoáng phất phơ theo gió, dáng lưng thẳng ngồi đệm đàn, tiếng đàn bi thương khiến trái tim Tú Linh thổn thức.
Nhớ nữ nhi năm nào, từng ôm ta vào lòng, từng trao môi hẹn thề.
Cánh hoa úa tàn, rơi khắp chốn sơn hà, duyên đôi ta vỡ đôi
Chấp mê trong nồng say ngày xưa, lệ tuôn theo chiều mưa
Lương duyên mông lung chia cắt đôi uyên ương trong lối về ta đi
Độc tấu cùng ánh trăng đêm nay, hương tuý sầu êm say
Nhoè mắt trong ngàn sương bao vây trông thấy cố nhân hao gầy
Hồn phách tan bay theo phù vân, tơ duyên ta còn vương
Xương ghi khắc cốt hồng nhan, vấn vương ái ân hồng trần.*
*hồn trôi.
Lời hát cứ thế nhẹ nhàng được ngân lên, Tú Linh say đắm chìm vào thanh âm dịu êm của bài nhạc, nàng một bước muốn đến gần nghe rõ hơn. Tú Linh thích đàn, nàng mỗi khi nghe một vài nhạc nào lạ lẫm liền muốn học, có nên bái sư học cầm hay không.
Đêm khuya thanh tịnh, ánh trăng soi đường, nàng một bước tiến tới trước, không nghĩ rằng bước chân tiếp theo của mình đáp lại là vào mặt hồ bóng loáng.
Tú Linh rơi thẳng xuống hồ nước sâu, nàng không hề biết muốn đến căn chòi kia phải dùng khinh công bay qua, Tú Linh cứ thế ngã xuống nước. Lạnh lẽo, tê buốt kèm với buồn ngủ còn chưa tan, Tú Linh chìm vào giấc ngủ...
Nữ nhân lam y bỏ mặc mái tóc đen tuyệt đẹp của mình tan vào nước, nàng ấy lặn xuống bế Tú Linh lên bờ, dùng môi truyền hơi cho nàng, nữ tử kia khi thấy Tú Linh ho ra nước mới dừng lại hành động càn rỡ của bản thân, nhưng rồi nàng nhận ra... nữ nhân này, Tú Linh... thật sự quá xinh đẹp rồi.
"Ta gặp lại nàng rồi... ba nghìn năm chờ nàng cuối cùng cũng gặp... lại trong thân xác một nữ nhân ..."
Nữ nhân tên Xích Long bế Tú Linh hướng một thư phòng mà đi.
Nhân duyên trên đời đều có nguyên do, Tú Linh a Tú Linh, kiếp trước ngươi vì ái nhân vức bỏ liêm sỉ để lên giường cùng đế vương khuyên nhủ hắn nhường ngôi cho người mà ngươi yêu.
Mười năm... Ngươi quay lưng, phản bội đế vương khi đã giao được giang sơn trong tay nhưng ngươi không hề biết đế vương kia chính là một lòng một dạ yêu thương ngươi.
Đế vương năm đó chính là tiền kiếp của nữ nhân Xích Long này, hắn kiếp đó là nam đế vương uy nghiêm phong độ, hắn yêu ngươi, giao cả giang sơn cho ngươi nhưng rồi lại bị ngươi quay lưng phản bội.
Ấy vậy mà hắn vẫn một lòng một dạ cuồng mê yêu ngươi.
Ngươi vì hắn đỡ một nhát chém, hắn liền đem tâm can dân hết cho ngươi, hắn thà quay lưng gϊếŧ hết tất cả những kẻ nói ngươi lợi dụng hắn còn hơn để ngươi tổn thương. Hắn biết, trong tâm ngươi có hắn, chỉ là không bằng người đến trước kia mà thôi... hắn đến sau, chỉ có thể điên cuồng yêu ngươi mà không nỡ để ngươi tổn thương dù chỉ một chút.
Đến khi tận mắt chứng kiến ngươi chết trong tay kẻ mà ngươi yêu, hắn liền tự xác theo ngươi xuống địa phủ. Vì hắn là đế vương, hắn có quyền hạn của thiên đình được một điều kiện. Hắn chỉ ước mình được một lần nữa gặp lại ngươi.
(Hắn chỉ không ngờ vội vã đầu thai mà bước nhầm cửa trở thành nữ nhi)Kiếp này tuy Tú Linh nàng không nhớ về kiếp trước, nhưng cứ có một người quanh quẩn trong những giấc mơ mông lung mờ ảo, nụ cười, ánh mắt đối với nàng rất ôn nhu.
Hoàng Nhất Nam chính là người Tú Linh chọn, nhưng tình yêu của Xích Long dành cho Tú Linh động đến cả trời cao, Xích Long mới chính là người được Ngọc Hoàng trên Thiên đình chọn để cùng một chỗ với Tú Linh.
Tất cả vì chữ yêu...