Chương 61: Thiên Vương quốc.
Hoàng Nhất Nam một tay chống đầu, một tay xoa long đẩu của mình. Nàng ấy nhìn xuống đám người đang múa may quay cuồng bên dưới chính điện.Quan đại thần bàn nhau tìm cho nữ vương của họ một nam hoàng hậu. Vì lẽ muốn có tiểu công chúa, tiểu thái tử nối dõi vương triều. Tiếng nói một người hai người ngày càng lớn, họ quyết định thi hành.
Hoàng Nhất Nam lúc đầu có tức giận từ chối nhưng rồi phát hiện nếu cứ từ chối mãi cũng không phải là cách, nàng mới mặc kệ đám quan đại thần này cho kẻ đến múa may quay cuồng, nếu thật sự nàng thấy có kẻ nào dám khinh nhờn, liền lấy đó làm cớ trừng trị luôn đám người to gan lớn mật này.
Bên dưới kia, phải gọi là nam… hay nữ đây? Giọng nói có chút ẻo lả, ngoại hình thì lại vạm vỡ, bước đi thì đỏng đảnh như mấy nữ nhân ở lầu xanh, từng bước đi đều vun tay múa chân trêu quẹo quan đại thần, có kẻ còn lớn mật thoát y. Hoàng Nhất Nam muốn thổ huyết nội thương che mặt quay đi nơi khác.
"Nam nhân" dưới kia đều cho đó là sự khen thưởng. Làm nữ vương ngượng ngùng chính là điểm cộng, bọn họ càng ngày càng muốn tiến lên gần với Hoàng Nhất Nam hơn nữa. Lang Nhất một bên nín cười đến run cả hai vai.
“Ây da, nữ vương điện hạ tối nay sủng ai đây a~” người áo xanh ỏng ẹo nói.
“Tất nhiên là sủng hoàng hậu ta rồi a” người áo đỏ cũng nói, còn nháy mắt với Hoàng Nhất Nam
Kẻ áo vàng cũng nhanh chóng nằm dài dưới đất “Nữ vương, mau đến sủng ta a…”
“Ta chính là hoàng hậu a…” ba người cùng đồng thanh
Xong lại không ai nhường ai mà xảy ra tranh dành chửi nhau ngay tại chính điện.
Tú Linh cũng lúc đó đi vào, vì thường ngày nàng là cũng được cho phép thượng triều bàn luận một số chuyện, nên nàng cũng không muốn thị vệ la lớn tiếng mà chỉ gật đầu chào rồi nàng từ từ tiến vào.
Tú Linh một thân bạch y vô cùng đơn giản thướt tha đi vào chính điện, mắt nhìn từ xa cũng có thể thấy phần cổ áo của Tú Linh còn có chút điểm đỏ.
Tú Linh trước đây còn có ngượng ngùng dùng khăn che đi nhưng trời bắt đầu trở nóng, che hay không cũng có còn quan trọng đâu, ai mà chẳng biết mấy cái dấu đỏ đỏ kia là do nữ vương của họ để lại chứ.
Quan đại thần thấy nàng liền như gà con thấy đại bàng, khép người cúi đầu tự dưng lui về phía sau, đặc biệt là mấy kẻ to gan dâng vào cung đám người ẻo lã kia. Muốn đưa ngoại nhân vào cung đầu tiên phải bước qua cổng cung đình, nơi đó sẽ có lính gác báo lại cho Tú Linh, các quan đại thần kia vì lấy danh nghĩa trung thần cùng dâng người cho nữ vương nên được cho qua, nhưng cũng lo sợ đến tai nữ nhân này.
Trong hoàng cung, thêm người hay bớt người đều do một mình nữ nhân họ Tú kia nắm. Bọn quan đại thần có chút muốn tránh đi.
Tú Linh nở nụ cười, gật đầu chào các vị trung thần khác, tự dưng chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn nữ vương điện hạ thì đã bị ba cái hông hoa rực rỡ màu y phục kia che trước mặt.
A Thảo chau mày muốn lên tiếng đuổi thì Tú Linh nắm tay cản lại, Tú Linh lắc đầu và nhìn về phía ba người kia.
“Ngươi là nô tỳ phương nào không biết phép tắc dám xông vào chính điện?” Người áo xanh nói.
“Nô tỳ hỗn láo. Gặp hoàng hậu bọn ta mà còn không mau hành lễ.” Người áo vàng cũng nói.
Tú Linh một điểm biến hoá trên mặt cũng không có, chỉ giữ nguyên nụ cười trên môi, đưa mắt liếc nhìn trên ngai vàng kia một cái.
Vạn tiễn xuyên tim, Hoàng Nhất Nam dù không có tội gì nhưng vẫn bị rùng mình một cái. Lang Nhất cảm nhận sát khí càng cao, chàng né sang một bên để nữ vương hứng trọn.
“Nô tỳ Tú Linh, tham kiến tam vị tân hoàng hậu.” Tú Linh nhẹ nhàng khuỵ chân chào hỏi. Ba chữ "Tân hoàng hậu" kia dù nhẹ như bông hồng nhưng lại sắt bén lạnh lẽo vô cùng.
Ba người kia ung dung cười lớn, Hoàng Nhất Nam muốn đi đến đó kéo Tú Linh về phía mình, nàng chỉ sợ ái nhân nổi giận bỏ ra dược phòng ngủ thì lại khổ cho mình.
Chưa kịp làm gì thì liền có một lính canh chạy vào, mặt mày tái xanh cùng đôi chân run rẫy. Hắn biết tự ý chạy vào chính điện sẽ bị phạt nhưng chuyện này không thể chậm trễ.
“Bẩm báo… bẩm báo…” hắn run sợ, lời nói có chút vấp.
“Cho nói.” Hoàng Nhất Nam huơ tay.
“Nhị vị thiên đế của Thiên Vương quốc đã đến trước chính điện, còn đánh gãy chân hai lính canh… họ đang vào chính điện…”
Mọi người trong chính điện nổi lên bàn tán xôn xao. Thiên vương quốc đến đây để làm gì? Không phải xâm lăng chứ? Chưa gì đã đánh gãy chân hai người dân của Bắc đảo rồi không phải tuyên chiến thì là gì? Thiên Vương quốc mà đánh đến, Hoàng Nhất Nam có cho quân trụ thì chắc chỉ được ba năm là cùng.
Hầu hết thức ăn lương thực nhập từ ngoại đảo vào phải qua một nơi thu thuế của người Thiên Vương quốc, có khi nhập thức ăn cũng nhờ Thiên Vương quốc mở cổng, muốn xuất khẩu cũng dựa vào Thiên Vương quốc. Nay mà xảy ra chiến tranh, Bắc đảo rất nhanh trong ba năm đổ lại sẽ bị san bằng.
“Người của Thiên Vương quốc? Lại còn là nhị vị thiên đế? Đến tận hai người?”
Hoàng Nhất Nam ra hiệu cho Lang Nhất cùng A Thảo bảo vệ Tú Linh, Tú Linh không biết tại sao mình lại bị đẩy lùi lại phía sau, thấy Hoàng Nhất Nam vẻ mặt bấc đắc dĩ nhìn mình tràn đầy lo lắng thì chỉ biết im lặng nhìn.
Hoàng Nhất Nam trong đầu hiện lên chỉ duy nhất một ý nghĩ. Thiên Vương bọn họ đến đây chỉ có một nguyên do, chính là Tú Linh của nàng.
Chuyện nàng cho Âu Dương Dã Liên biết về sự có mặt của Tú Linh qua bức tranh, nàng ta nói rất giống người trong bức hoạ ở Thiên Vương quốc, làm gì có ai đảm bảo rằng nữ nhân kia không cấp báo cho Thiên Vương chứ, đâu biết được nàng ta đang nói gì với bọn họ.
Chết tiệt ta đã quá lơ là.
Bên ngoài cửa, hai nhân ảnh cao lớn nam nhân đi vào. Một bên bạch ngân giáp bào y phục phản quang ánh mặt trời rực rỡ, trên vai đeo một đầu lân tạc bằng ngọc, thân cao lớn bằng Hoàng Nhất Nam, tóc đen rực rỡ buộc gọn sau lưng, mắt phượng mày ngài uy nghiêm, đôi môi xinh đẹp duyên dáng luôn nỡ nụ cười, khôi ngô tuấn tú thân nam nhân. Đi bên cạnh là một người gần như giống y hệt nam nhân kia, khác ở y phục là một màu hắc ngân giáp, một con hổ trắng bao quanh vai trông vô cùng hung dữ và hùng vĩ. Mắt xếch sống mũi cao, thoạt nhìn rất kiêu ngạo. Các quan đại thần kia liền quỳ xuống. Nam nhân hắc kim y phục liền lướt mắt một vòng quanh tất cả những người đang có mặt tại đây có vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
“Ta Hoàng Nhất Nam nữ vương Bắc Đảo, không biết nhị vị đại giá quang lâm, không kịp nghênh đón.” Hoàng Nhất Nam không ngại giao tranh nhưng dù sao không xảy ra giao tranh vẫn tốt nhất.
Nam Nhân mặc hắc kim y phục liền thủ tay cúi người.
“Ta là đế vương cai quản phía Tây của Thiên Vương Quốc. Tên gọi Thiên Lân Kim Vương.”
Thiên Lân Kim Vương có giọng nói thực ấm áp, đôi môi khiêu gợi, khi nói chuyện có chút hàn băng nhưng dù sao bảy phần là hoà giải.
“Còn kia là Hoàng đệ của ta, hắn cai quản phía Đông, Thiên Hổ Bạch Vương. Bọn ta đến đây là để tìm hoàng hậu của Bắc Đảo này.”
Thiên Lân Kim Vương vừa nói ra, ba bông hoa ẻo lã kia liền đứng lên nhào đến, kẻ bám lấy người Thiên Lân Kim Vương lớn gan nói.
“Ta là hoàng hậu của Bắc đảo a~”
Một tên khác còn đi đến vuốt lấy sườn mặt của Thiên Hổ Bạch Vương. Thật sự nếu nói ra đám người này hoàn toàn không biết sợ.
Không cần nói thêm một lời nào, Thiên Hổ Bạch Vương một đấm vào người của Lam y nhân, hắn liền bay xa đập cả cơ thể vào tường.
Hoàng Nhất Nam liền gọi người kéo hai người còn lại ra ngoài tránh náo động không cần thiết. Thiên Hổ Bạch Vương nãy giờ lười nói mới phát ra giọng trầm thấp.
“Các ngươi là đang đùa giỡn? Mang hoàng hậu của các ngươi ra đây.” Giọng nói mang đầy sự cảnh cáo.
Một đấm của Thiên Hổ này khiến lam y nhân kia chết tức tưởi. Cũng đủ biết họ đến đây là để tìm Tú Linh hoàng hậu chính là tìm không được sẽ xảy ra chiến tranh.
Thiên Hổ hướng mắt về phía Tú Linh đứng sau lưng A Thảo cùng Lang Nhất. Hắn hung dữ lao đến, Lang Nhất phải rút châm phóng về phía hắn, rất nhanh Thiên Hổ đã đến bắt lấy và bẻ gãy kim châm kia. Chưa hết, Thiên Hổ còn tấn công Lang Nhất.
Bình thường Lang Nhất có thể nói là một thị vệ bất bại, rất tài giỏi, có khi sức lực ngang bằng với Tứ Đức. Vậy mà đỡ không kịp một đấm của Thiên Hổ trúng ngay bụng, khiến hộc máu ngã khuỵ xuống đất.
“Nữ Vương thứ lỗi, chỉ là bọn ta được tin Bắc Đảo các ngươi có một thần y nữ nhân là Hoàng Hậu, bọn ta chỉ muốn mời nàng về Thiên Vương Quốc của bọn ta một chuyến để chữa trị cho Mẫu Hoàng mà thôi. Không hề có ý gây chiến đâu”
Thiên Lân nói như vậy, dù lời nói nhẹ nhàng khiến người ta cảm nhận như dòng sông dịu dàng nhưng bẩn bên trong là nguy hiểm ngầm.
Hoàng Nhất Nam có chút lo lắng cho Lang Nhất, hắn cứ liên tục hộc máu như vậy hình như là không ổn. Thiên Hổ thấy được phía sau A Thảo có người đang trốn liền hạ thủ với A Thảo trước.
Hắn tay đưa lên cao muốn đánh A Thảo, Tú Linh đã một tay kéo A Thảo mất đà lùi lại phía sau.
Hoàng Nhất Nam giật mình, muốn chạy đến thì không ngờ Thiên Hổ đã dừng lại hành động, cảm giác hắn cơ thể đang run rẫy lùi về sau. Thiên Hổ đôi mắt trừng trừng về phía Tú Linh, không tin những gì hắn thấy trước mặt. Phải nhờ Thiên Lân gọi mấy lần hắn mới nhanh chóng trở về, đứng xoay lưng lại với các nàng.
“Ngươi sao vậy?” Thiên Lân hỏi, một tay vuốt lưng đệ đệ của mình, Thiên Hổ thường ngày háu thắng, tính tình nóng nãy, nghĩ gì liền làm đó, đôi khi hắn mặc kệ hậu quả chỉ biết đâm đầu vào làm, chưa bao giờ thấy hắn rụt rè như kia, hắn hiện tại như một tiểu miêu thấy được một lão hổ hung dữ hơn ở trước mặt.
“Giống… quá giống nàng ấy… quá giống rồi… nàng… nàng… quá giống.” Thiên Hổ cứ lặp đi lặp lại lời nói một mình hắn nghe.
Tú Linh đỡ Lang Nhất dậy, xem tình hình của chàng rồi dặn dò chữa trị xong mới đi về phía trước.
“Tiểu nữ tên gọi Tú Linh, là thiên dược quân nhân của Bắc đảo.” Tú Linh không sợ chết nói bằng giọng dõng dạc.
Thiên Lân sau khi nhìn Tú Linh, tim như ai đâm một nhát, hắn rất nhanh quay đi mà không dám nhìn lâu hơn. Sau đó nói với Hoàng Nhất Nam.
“Nữ vương điện hạ giấu vợ thật kỹ nha.” giọng nói trêu ghẹo rõ ràng
“Nếu thật sự chỉ để chữa trị cho Thái Hoàng Vương, ta nguyện ý đi theo nhị vị thiên đế.” Tú Linh lại đến gần Thiên Vương bọn họ. “Ta chỉ là một thái y quèn, nếu thật sự ta không thể chữa trị được khỏi bệnh cho Thái Hoàng Vương, mong nhị vị thiên đế đừng vì vậy mà gây chiến với Bắc đảo của ta.”
Một từ Bắc đảo của ta này khiến Hoàng Nhất Nam thoả mãn, quan đại thần xấu hổ cúi đầu.
Thiên Lân vẫn nhìn Hoàng Nhất Nam, trả lời.
“Yên tâm, dù sao mẫu hoàng của bọn ta đã có lệnh, chỉ cần mời được ngươi đến, chữa được hay không thì cũng sẽ không gây chiến với Bắc đảo này.”
Tú Linh quay sang nhìn Hoàng Nhất Nam chờ nàng ấy đồng ý. Hoàng Nhất Nam sao mà đồng ý được, bọn họ còn nói Tú Linh chỉ được đem theo một nha hoàn tuỳ tùng. Hoàng Nhất Nam nhất quyết không chịu.
Tú Linh ôm lấy sườn mặt của Hoàng Nhất Nam trấn an.
“Nam, thϊếp là đi nửa tháng sẽ trở về có được không?” Dù sao, nửa tháng đi rồi đổi lấy bình yên cho Bắc đảo giờ nào hay giờ nấy còn hơn sống mà cứ nhờ cậy, dựa dẫm vào Thiên Vương Quốc.
“Nhưng… không được, ở đó xa xôi, một mình A Thảo sao có thể… ta thực sự không thể để nàng như vậy mà đi…” Hoàng Nhất Nam khó chịu, nhưng Tú Linh ở gần như bây giờ, nàng thật sự muốn hôn.
“Nam ngoan, thϊếp sẽ về mà, thϊếp hứa. Có chữa trị được hay không thì ngày thứ mười lăm thϊếp sẽ có mặt trên giường đợi nàng, được không?”
Tú Linh ôm lấy Hoàng Nhất Nam, một tay xoa lưng nàng ấy trấn an, lời nói thì thầm như vậy không đủ để Hoàng Nhất Nam yên tâm.
“Nhị Vị, có thể cho ta một đêm để sắp xếp có được hay không?” Tú Linh hỏi.
Thiên Lân gục đầu rồi cùng Thiên Hổ bỏ đi.
...
Đêm đó Tú Linh phải "thượng" Hoàng Nhất Nam.
Tú Linh cắn ấy xương quai xanh của Hoàng nữ vương, bàn tay liên tục ra vào bên dưới. Một lần ra vào nhẹ nhàng mang theo chất lỏng, nữ vương xấu hổ lấy tay che mặt mình.
Tú Linh một lần làm Hoàng Nhất Nam leo lêи đỉиɦ thì hứa một câu, nào là sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, nào là hứa sẽ tăng cân, nào là không liếc mắt với người khác, nào là phải hảo hảo gửi thư cho nàng ấy.
Hai người mệt mõi nằm cùng nhau, cứ như ngày mai sẽ có một người đi xa mãi mãi vậy. Hoàng Nhất Nam cuối cùng cũng đồng ý cho nàng đi. Mười lăm ngày, mười lăm tiếng đồng hồ nàng không cho Tú Linh ngủ.
Chiều hôm sau, xe ngựa của Thiên Vương huynh đệ đã đến, còn là song hắc mã, dây cương phô trương còn được mạ bằng vàng, một chiếc kiệu lớn phía sau ngựa kéo còn trang hoàng thêm cả rèm che tránh nắng. Chỗ phu xa còn có thềm gác thêm một cái ghế con. Vô cùng xa xỉ.
Thiên Hổ cùng Thiên Lân đi hai con bạch mã, thiên đế cưỡi bạch mã vô cùng tráng lệ uy nghiêm.
Hoàng Nhất Nam đi ra tận cổng hoàng cung tiễn ái nhân của mình, chết cũng không muốn buông tay, Tú Linh một đêm không ngủ có chút mệt mỏi, y phục hở vai lộ rất nhiều vết đỏ, đây là người của nữ vương, nên nữ vương hãnh diện đánh dấu. Có thể một tháng cũng không hết chứ đừng nói hai tuần.
“Yêu, quay về ngủ một chút đi.” Tú Linh vỗ lấy bàn tay của Hoàng Nhất Nam
Lính canh đều thấy nữ vương chu môi làm nũng đòi hôn. Thật mất mặt, bọn hắn không dám nhìn nữa đâu.
Tú Linh yêu thương hôn nàng một cái rồi quay lưng bước lên kiệu, A Thảo sau khi bỏ đồ vào sau xe cũng leo lên theo. Trong kiệu quả thật rất lớn, còn sạch sẽ, thơm tho, Nhị vị đế vương kia cũng biết chiều chuộng nữ nhân quá rồi.
Xe cứ thế tiến về phía bến thuyền khởi hành đi Thiên Vương Quốc.
Tú Linh tính toán, muốn từ Bắc Đảo phải đi thuyền trở vào đất liền, mất ba ngày. Sau đó lại một ngày từ bến cảng đi vào hoàng cung Thiên Vương Quốc, tính cả ngày đi ngày về cho mà hơn một tuần một chút, ở đó sáu ngày, nàng cố gắng trị bệnh nếu không được thì cũng không bị bọn họ lấy cớ bắt ép ở lại. Thiên Vương Quốc là người nói được làm được, Tú Linh không muốn thời gian của mình ở vương quốc này quá lâu, ái nhân của nàng sẽ thực lo lắng.
Ấy vậy mà Tú Linh đã sai. Mã xa của mấy người này đi cực kỳ nhanh, còn bên trong kiệu quá êm ái, nàng thật sự không biết cả xe ngựa cũng lên thuyền, thuyền của Thiên Vương bọn họ chạy bằng hơi nước chứ không phải bằng sức người chèo như của các nàng. Nó đi quá nhanh, thật sự khi Tú Linh nhận ra hương thơm của miền đất lạ, hỏi A Thảo thì phát hiện, nàng ngủ một giấc liền hai ngày qua, tối ngày thứ hai đã đặt chân đến Thiên Vương Quốc cổng thành.
Nơi đây chính là số kiếp nàng bắt buộc phải trải qua. Một bước chân đặt xuống miền đất lạ, thay đổi cả số phận của nàng.