Nàng ngẩng đầu liếc người đối diện một cái.
Giang Huyền Cẩn ngồi trên giường nệm xem sách, nhận ra ánh mắt của nàng, nghi ngờ nghiêng đầu qua: "Làm sao?"
Hoài Ngọc nhếch miệng, mỉm cười với hắn: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn chàng một chút."
Trừng mắt liếc nàng một cái, Giang Huyền Cẩn cúi đầu tiếp tục đọc sách, không để ý tới nàng nữa.
Linh Tú từ bên trong bước ra, đỏ mặt hành lễ với bọn họ: "Giường đã trải xong rồi. Hai vị chủ tử sớm nghỉ ngơi."
Dứt lời còn đem nến Long phượng trên bàn đốt lên.
Vừa nhìn thấy thứ này, Lí Hoài Ngọc vui vẻ, vỗ tay nói: "Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, chàng mau đi, đừng xem sách nữa!"
Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, hơi cảnh giác liếc nàng một cái.
"Ánh mắt này của chàng là có ý gì?" Hoài Ngọc nhướn mày, tiếp theo nhào về phía hắn lên án chỉ chỉ vào cái cổ của mình: "Hôm nay người thú tính đại phát không phải ta chứ?"
Vừa nhìn thấy dấu răng kia, Giang Huyền Cẩn có chút chột dạ, quay đầu đi nói: "Buổi trưa là ta uống say."
"Uống say là có thể ăn quỵt à?" Hoài Ngọc che vạt áo, ánh mắt thoáng chốc đã bi thảm: "Chàng quá cầm thú!"
Giang Huyền Cẩn: "........"
Gấp sách lại, hắn xoa mi tâm nói: "Trước đó ta đã nói, thành thân cùng ngươi là bất đắc dĩ, cho nên sau khi cưới ngươi và ta cũng không liên quan gì tới nhau."
Hơi ngẩn người, Hoài Ngọc đứng thẳng cơ thể, nhíu mày nhìn hắn: "Cho đến hôm nay, chàng vẫn cảm thấy chúng ta thành thân là bất đắc dĩ, cưới xong là chẳng liên quan gì tới nhau?"
Chẳng nhẽ lúc hắn tặng nàng giá y, lúc ra mặt thay nàng, lúc gần gũi hôn nàng, không có một chút thật lòng nào sao?
Ngữ khí của nàng nghe như rất thương tâm, Giang Huyền Cẩn hơi cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Lông mày người trước mặt dựng thẳng, duỗi tay chống nạnh, dáng vẻ rất tức giận, đôi mắt hạnh trong veo như nước kia có chút ánh sáng vừa tắt, tắt lại sáng, chờ câu trả lời từ hắn rồi quyết định để đôi mắt ấy hoàn toàn tắt đi ánh sáng.
Hắn có chút chân chừ, há miệng muốn nói, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Lí Hoài Ngọc rất không kiên nhẫn, một lúc sau hắn vẫn không nói gì, nàng cũng rũ mắt xuống, gật đầu trầm giọng nói: "Ta biết rồi."
Biết cái gì? Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Không nhìn lại hắn, Hoài Ngọc xoay người, đi đến tủ quần áo tìm chăn mền đặt ở trên sạp nệm nhỏ, sau đó kéo hắn lên, đẩy hắn vào bên trong.
"Chàng muốn không liên quan tới nhau, vậy chúng ta sẽ không liên quan gì nữa, chàng ngủ ở bên trong, ta ngủ bên ngoài, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi thu dọn phòng của mình."
Khuôn mặt không chút cảm xúc nói xong, nàng đặt rèm châu lên vách ngăn, kéo rầm một tiếng, sau đó xoay người không nhìn hắn nữa, đi thẳng đến sạp nệm nhỏ sửa lại chiếc chăn mềm.
Giang Huyền Cẩn đứng tại chỗ nhìn nàng, chân tay hơi luống cuống.
Người này bình thường đều cười hì hì với hắn, mặc cho hắn phát giận như thế nào đều dỗ dành hắn, nhường hắn. Nhưng khi nàng nóng giận lên liền hoàn toàn không quan tâm tới hắn nữa, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn nhiều thêm một cái.
Giống như lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn đi.
Mím môi đứng đó một lát, Giang Huyền Cẩn duỗi tay vén rèm châu lên.
Lí Hoài Ngọc làm rất nhanh, đã trải xong giường bên ngoài ngủ rồi, nghe thấy âm thanh này cũng không nhúc nhích.
Hắn đi đến bên cạnh nàng, chống tay lên sạp mềm chậm rãi hạ thấp người, rầu rĩ nói: "Ngươi còn nợ ta một lợi ích chưa trả."
Mi tâm nhảy lên, Hoài Ngọc nghiến răng trợn mắt: "Chàng cũng không xấu hổ khi nhắc đến tới nó à?"
"Dựa vào bản lĩnh kiếm lợi ích, vì sao lại phải xấu hổ?" Hắn nói: "Ngươi muốn quỵt nợ sao?"
"Ta cũng không phải là quân tử, vì sao không thể quỵt nợ?" Hoài Ngọc hừ lạnh: "Ta cứ quỵt đấy, chàng có thể làm gì được ta?"
Bộ dạng lưu manh vô lại này, cũng không biết là học từ đâu ra nữa.
Hắn lắc đầu, hắn cuốn chăn mền trên sạp lại, cuốn kĩ nàng sau đó bế lên.
"Làm gì!" Nàng tức giận giãy dụa.
"Ngươi có thể quỵt nợ, ta cũng có thể quỵt nợ." Đi từng bước một vào bên trong, Giang Huyền Cẩn nói: "Lời nói của ta lúc nãy, ngươi tạm coi như chưa từng nghe thấy đi."
Còn có thể như thế ư? Lí Hoài Ngọc tức cười: "Ngày mai ta phải đi nói cho người khác biết, Tử Dương Quân lật lọng, tự nuốt lời hứa!"
"Cứ đi đi." Đi đến bên giường đặt nàng xuống, hắn nói: "Phàm có một người tin ngươi, ta sẽ sửa bảng hiệu Giang phủ bên ngoài thành Bạch phủ."
"Chàng vô sỉ!"
"Nhờ có phu nhân dạy dỗ."
Nói lời này vừa nhanh vừa thuận miệng, gần như là buột miệng nói ra. Chờ đến lúc hắn ý thức được bản thân vừa kêu cái gì, Giang Huyền Cẩn lập tức thổi tắt hết đèn trong phòng.
Lí Hoài Ngọc không giận nữa, cười hì hì duỗi tay ôm lấy cánh tay của hắn, nói: "Gọi lại một tiếng đi?"
Trong bóng tối, sắc mặt của Tử Dương Quân như thế nào không nhìn rõ, thanh âm lạnh lùng: "Mơ tưởng."
"Cái người này." Hoài Ngọc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Cũng may là ta có thể chịu được chàng. Với tính tình khẩu thị tâm phi này của chàng, sẽ tức chết người đó ngươi có biết không? Trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, ta cũng sẽ không chê cười chàng, làm cái gì phải khó chịu như vậy?"
"Mua đồ cho ta thì nhất định phải nói ra để ta vui, như vậy ta mới vui vẻ. Muốn ở cùng với ta, thì nhất định phải nói muốn, bằng không nhất định ta sẽ buồn. Nếu tức giận vì cái gì, cũng phải nói nguyên nhân cho ta biết, như vậy hai người mới có thể ở bên nhau thật dài thật lâu được."
Giang Huyền Cẩn trầm mặc mà nghe, đột nhiên mở miệng: "Vậy trước đó ngươi và Thừa Hư ở sau viện làm cái gì?"
Câu hỏi này nàng có hơi bất ngờ không kịp phòng bị, Hoài Ngọc chớp mắt mấy cái, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Cho nên đêm nay chàng quái gở như vậy, là ghi hận chuyện này sao?"
"Không có." Hắn nói: "Tùy tiện hỏi thôi."
Hoài Ngọc bật cười, cầm chăn nói: "Ở sau viện có một miếng đất không tồi, ta muốn trồng cây, cho nên tìm Thừa Hư tới hỏi xem có được hay không."
Trồng cây? Giang Huyền Cẩn khó hiểu: "Đang yên lành trồng làm gì?"
"Chàng chưa từng nghe đánh dấu địa bàn trên giang hồ sao?" Hoài Ngọc nói: "Đi tới một chỗ, muốn biến chỗ đó thành của mình thì để lại một dấu hiệu cho người khác biết. Ta đến chỗ của chàng, muốn biến nơi này thành của ta, đương nhiên cũng muốn để lại dấu hiệu."
Hồ ngôn loạn ngữ!
Hắn lắc đầu, rất không cho rằng như thế là đúng, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Thích trồng cây thì trồng, dù sao đất trống sau viện cũng nhiều.
Nói chuyện xong, không khí nhất thời yên tĩnh xuống, là một người căn bản không nghiêm túc nghe giáo tập ma ma dạy phép tắc, Hoài Ngọc ngáp một cái, ôm cánh tay người bên cạnh nhắm mắt lại.
Giang Huyền Cẩn không khép mắt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn đường nét của người bên cạnh, nghe tiếng hít thở của nàng. Đợi nàng đã hoàn toàn ngủ say, hắn nhẹ nhàng lại gần, hôn nhẹ lên môi nàng.
Rất lâu trước kia có người nói, ai tin lời đường mật của người này kẻ đó ngốc.
Bây giờ rất lâu về sau, hắn lại giống như một kẻ ngốc, thật sự tin rồi.
Người này đối tốt với hắn như vậy, Giang Huyền Cẩn cảm thấy tin thì đã sao? Nàng nhất định sẽ không nỡ lừa hắn đâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, nàng dâu mới phải đến tiền đường kính trà.
Mới sáng sớm Hoài Ngọc đã bị xách dậy, sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm, mắt nửa mở đi theo sau Giang Huyền Cẩn.
Vì để uống một ngụm trà này của con dâu, Giang lão thái gia dậy rất sớm ngồi chờ ở tiền đường, thấy bọn họ bước vào, trên mặt vui mừng, lại chợt cảm thấy không đủ uy nghiêm, vội vàng ho khan hai tiếng đè ý cười xuống, nghiêng trang mà chống long đầu trượng nâng cằm.
Người có thân phận ở Giang gia đều ở tiền đường đứng hoặc ngồi, có hơi nhiều người, Hoài Ngọc liếc mắt đảo qua cũng không biết hết được, cứ quỳ xuống dập đầu với lão thái gia trước.
"Con dâu thỉnh an cha."
"Thỉnh an phụ thân."
Hai chén trà nhỏ kính cẩn lần lượt dâng lên, Giang lão thái gia không kìm được, miệng đã muốn nhếch lên tận mang tai: "Được được được, đều là con ngoan."
Đón lấy chén trà, ông cảm thán nói: "Cái này so với phong tước Tử Dương Quân của Huyền Cẩn trước kia còn làm ta vui vẻ hơn!"
Lời này cũng chỉ có Giang lão thái gia mới nói ra được, nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh không nói gì, Hoài Ngọc bật cười.
Kính xong lão thái gia, các ca ca tẩu tẩu thúc bá bên cạnh cũng phải lần lượt dâng trà. Hoài Ngọc lơ mơ đi theo Giang Huyền Cẩn xưng hô gọi người, đưa trà, thu tiền thưởng, phép tắc cũng chưa hẳn đã thích hợp. Nhưng mọi người trong phòng đều cười khanh khách với nàng, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến cuối đều khoan dung và yêu thích.
Đây đương nhiên không phải vì nàng tốt bao nhiêu, mà hoàn toàn là vì nàng gả cho Giang tam thiếu gia Giang Huyền Cẩn. Có thể đối xử ôn hòa với nàng đến mức này, có thể tưởng tượng ngày thường Giang tiểu công chúa được sủng ái đến bao nhiêu.
Bầu không khí trong Giang phủ rất tốt, tuy rằng nhiều người nhưng hoàn toàn không đấu đá lẫn nhau như Bạch phủ, tiền đường sáng sủa thông thoáng, mỗi người bên trong cũng đều ngay thẳng vô tư. Hoài Ngọc đứng ở giữa bọn họ, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
"Hôm nay người đến đều đông đủ nhỉ?" Lão thái gia chống quải trượng hỏi.
Giang Sùng vội vàng đi ra nói: "Các phòng các viện đều đủ cả, còn thiếu một người..... Cũng sẽ lập tức quay lại."
"Sao có thể còn có người chưa đến chứ?" Lão thái gia nhíu mày.
Giang Sùng đang định giải thích, bên ngoài đã truyền đến thanh âm hân hoan của gia nô: "Trở về rồi! Trở về rồi!"
Ai trở về? Lí Hoài Ngọc rất ngạc nhiên, thuận mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy một người bước dài đến, tiện tay ném hành lí cho gia nô, cất cao giọng nói: "Chưa kịp chúc mừng tiểu thúc đại hôn, chất nhi vội trở về lĩnh tội đây!"
Đỉnh đỏ kim quan, giày mây tạo sắc, đai lưng hoa văn đỏ thẫm cùng cẩm bào trắng như tuyết, thắt quanh một thân thể tốt. Tiếng nói như gõ nhạc cụ, nâng mắt môi hồng răng trắng. Khí độ phi phàm, phong thái xuất chúng như vậy, không phải Giang tiểu thiếu gia Giang Diễm thì còn ai?
Hắn đi rất nhanh, chớp mắt đã tới chính đường, trước tiên vén áo bào dập đầu thỉnh an lão thái gia: "Tôn nhi bất hiếu, xin gia gia thứ tội!"
Lão thái gia vừa nhìn thấy hắn về liền dựng mày: "Ngươi cũng biết bản thân bất hiếu à?"
"Gia gia bớt giận, tôn nhi có lời muốn nói." Giang Diễm ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực: "Lần này tôn nhi thay tiểu thúc đi tuần thành, lập được không ít công lao, hơn một tháng này cũng không xao nhãng, còn tiến bộ không ít."
"Ngươi tưởng rằng như thế thì ta sẽ không trách ngươi đào hôn sao?" Lão thái gia vỗ bàn: "Ngươi có biết ngươi gây rất nhiều phiền phức trong nhà không!"
Khẳng định là biết có phiền phức, cho nên mới chạy trốn đấy thôi! Giang Diễm mếu máo, chột dạ nhìn sang tiểu thúc bên cạnh, ra sức nháy mắt ra hiệu với hắn: Giúp chất nhi nói mấy câu đi!
Vì thế, Giang Huyền Cẩn mở miệng nói: "Phụ thân bớt giận, lần này Diễm Nhi lập công cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, lấy công bù lại, có thể không phạt."
Lão thái gia trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi chỉ biết thiên vị nó!"
Giang Huyền Cẩn mỉm cười: "Chỉ có một chất nhi như vậy, sao không thiên vị chút được? Đêm đó nó gấp rút chạy đi, lại trở về vì để chúc mừng tân hôn của con, phụ thân tạm tha cho nó một lần đi."
"Đúng đúng đúng!" Giang Diễm hùa theo, lại thở dài: "Đáng tiếc vẫn không đuổi kịp, chậm mất một ngày."
"Cũng không tính là quá muộn." Giang Huyền Cẩn nói: "Trước tiên ra mắt tiểu thẩm thẩm ngươi đi."
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt Giang Diễm sáng ngời, như vừa được đại xá đứng dậy, bưng trà đi tới trước mặt người đứng bên cạnh tiểu thúc đưa qua:
"Chất nhi Giang Diễm, kính trà tiểu thẩm thẩm!"