Xuân Nhật Yến

Chương 40.1: Chàng quá đẹp, ta không nhịn được

Giang Diễm kính trà, Hoài Ngọc cũng không khách khí, đưa tay đỡ lấy: "Tiểu thiếu gia có lễ rồi."

Tiếng như chim hoàng anh, câu chữ mang theo ý cười, nghe hơi quen tai.

Giang Diễm ngẩng đầu, rất tò mò nhìn nàng một cái.

Không nhìn còn không sao, hắn vừa nhìn đã kinh ngạc đến lùi về sau hai bước, trừng lớn mắt thấp giọng kêu: "Sao lại chính là ngươi!"

"Diễm Nhi!" Giang Sùng bên cạnh quát lớn hắn một tiếng: "Sao có thể hô to gọi nhỏ như thế?"

"Không phải... Phụ thân... Tiểu thúc... Đây không phải Bạch tứ tiểu thư sao?" Da đầu Giang Diễm run lên, dùng sức dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, sau đó lắc đầu liên tục: "Sao nàng lại ở đây?"

Thấy hắn kinh ngạc như vậy, Hoài Ngọc cũng có chút bất ngờ. Lúc trước khi Giang Huyền Cẩn quyết định phải bất chấp tất cả, nàng còn tưởng rằng Giang tiểu thiếu gia biết rõ tình hình sau đó mới cố ý rời đi, để Giang Huyền Cẩn đưa sính lễ tới Bạch gia..... Sao kết quả lại giống như không đúng nhỉ?

Vẻ mặt khϊếp sợ này, rất giống như trời đã sụp xuống rồi ấy.

Hoài Ngọc nghi hoặc nhìn Giang Huyền Cẩn bên cạnh.

Hình như Giang Huyền Cẩn cũng không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng mạnh như vậy, nét mặt có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn thong dong giải thích: "Nàng là tiểu thẩm thẩm vừa qua cửa của ngươi, đương nhiên là phải ở đây rồi."

"Nhưng..." Giang Diễm xanh mặt, hắn muốn nói Bạch tứ tiểu thư không phải là người hắn phải lấy sao? Nhưng vừa nghĩ lại, hắn nhớ tới lúc trước nói chuyện cùng tiểu thúc ở tiền đình...

"Không phải là không có cách, nhưng ngươi đã nghĩ xong chưa, thật sự không muốn thành thân sao?"

"Nghĩ xong rồi, không muốn!"

Lúc đó các trưởng bối định cho hắn với Bạch nhị tiểu thư, hắn nói không muốn, lại không nói cho tiểu thúc biết hắn bằng lòng lấy tứ tiểu thư, tiểu thúc cũng không biết chuyện gì.

Lại nhìn Bạch tứ tiểu thư trước mặt một cái, Giang Diễm nặng nề đưa tay lên vuốt mặt, trái tim không ngăn được mà trùng xuống.

Lúc ấy vì sao hắn không nói thêm hai câu chứ? Vì sao không phản kháng lại quyết định của gia gia? Vì sao lại khờ khạo nghĩ mình vẫn còn trẻ, qua hai năm nữa thành thân cũng không sao?

Giờ thì tốt rồi, người hắn vốn có thể cưới, bây giờ hắn lại phải gọi một tiếng tiểu thẩm thẩm.

Tiểu thẩm thẩm cái quỷ gì chứ!

"Chẳng nhẽ tiểu thiếu gia bôn ba dọc đường, mệt mỏi rồi?" Hoài Ngọc ân cần nhìn hắn nói: "Tiểu thẩm thẩm cho người đi chuẩn bị nước ấm cho ngươi nhé?"

"..."

Hít sâu một hơi, Giang Diễm đen mặt chắp tay về phía nàng: "Không cần."

Sau đó quay đầu nói với lão thái gia: "Tôn nhi bất hiếu, xin gia gia trách phạt!"

Mới ban nãy còn là người nói chọc cười muốn trốn tránh, bây giờ lại chủ động muốn trách phạt? Giang lão thái gia rất bất ngờ, nhìn cả người hắn phong trần mệt mỏi, lại nhìn thấy dáng vẻ mệt nhọc kia của hắn, ông thoáng mềm lòng, thở dài nói: "Đi tắm rửa thay y phục trước đi, chuyện lĩnh phạt nói sau."

"Tuân mệnh." Cúi đầu đáp lời, Giang Diễm xoay người đi, bước đi nặng nề, hoàn toàn mất đi vẻ tiêu sái tùy ý ban nãy.

Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của hắn, lại nhìn người đứng bên mình cười ngây ngô này, tâm niệm khẽ động, đồng tử màu mực hơi nheo lại.

Lễ thỉnh an kết thúc, hắn kéo nàng đến hoa viên.

"Ngươi có gì muốn nói không?" Hắn hỏi.

Lí Hoài Ngọc hết sức vui mừng, cười đến lúc la lúc lắc, nhìn xung quanh không có ai mới cầm ống tay áo của hắn nói: "Chàng thấy vẻ mặt của tiểu thiếu gia có vui không? Ha ha ha tiểu thẩm thẩm! Lúc trước hắn còn làm trò trước mặt ta, nói Bạch tứ tiểu thư là một kẻ ngốc, kết quả vừa nháy mắt một cái đã phải gọi ta là tiểu thẩm thẩm rồi!"

Giang Huyền Cẩn không cười, đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống nàng: "Nếu ta nhớ không nhầm, trước kia ngươi rất muốn gả cho nó."

Còn bảo hắn tới giúp đỡ.

Tiếng cười chợt thu lại, Hoài Ngọc lập tức đứng thẳng người, nói: "Cái này ta có thể giải thích một chút, lúc đó đúng là ta rất muốn gả cho hắn, nhưng không phải vì người như hắn, mà bởi vì vào Giang gia sẽ được sống những ngày tốt đẹp!"

"Vậy bây giờ thì sao?" Giang Huyền Cẩn híp mắt lại: "Gả cho ta, cũng là vì những ngày tốt đẹp của Giang gia sao?"

Hoài Ngọc hơi nghẹn, dở khóc dở cười nói: "Người như chàng sao bụng dạ lại hẹp hòi như thế?"

Thấy mi tâm của hắn đang muốn nhíu lại, nàng vội vàng đầu hàng: "Không phải không phải! Ta gả cho chàng, là bởi vì chàng ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc, người có nhân phẩm tốt độc nhất thiên hạ, cũng là người có phong độ độc nhất thiên hạ!"

Không phải hắn muốn nghe nàng khen sao? Chỉ cần hắn muốn nghe, mỗi ngày nàng đều có thể thay đổi cách thức để khen hắn!

Giang Huyền Cẩn được khen đến buông lỏng lông mày, rất hào phóng quyết định không so đo với nàng nữa, thu ống tay áo của mình lại: "Ta đi xem Diễm Nhi, ngươi trở về đợi ở Mặc Cư, đừng chạy loạn."

"A?" Hoài Ngọc sụp mặt: "Một mình ta đợi ở trong viện có gì tốt? Không thể đi cùng chàng sao?"

"Không phải ngươi nói muốn đánh dấu địa bàn?" Hắn nói: "Mặc Cư cho ngươi tùy ý đánh dấu."

Đôi mắt sáng lên, Hoài Ngọc nhảy lên ôm lấy cánh tay hắn, đôi mắt tha thiết chờ mong hỏi: "Thật sự để tùy ta đánh dấu sao?"

"Miễn là đừng phá phòng ở."

"Được!" Thích thú vỗ tay, nàng cười khanh khách nói: "Vậy ta sẽ trở về chờ chàng."

Chờ hắn? Từ này rất mới mẻ, Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, đi vòng qua nàng tiến về hướng viện của Giang Diễm. Mắt thấy sắp ra khỏi hoa viên, hắn hơi dừng lại một chút, lén quay đầu lại liếc nàng một cái.

Hoa đỗ quyên trong hoa viên đúng lúc nở rộ, đỏ bừng một mảng, có người đang đứng trong bụi hoa ngốc ngốc nhìn theo hắn.

Thấy hắn quay đầu lại, nàng sững sờ, sau đó liền cười toe toét, trong mắt nổi lên ánh sáng, hưng phấn đến xoay tròn vài vòng tại chỗ, sau đó duỗi tay vẫy vẫy về phía hắn.

Có cái gì đáng vui vẻ thế chứ? Lườm nàng một cái, Giang Huyền Cẩn không thèm nhìn mà quay đầu đi tiếp.

Nhưng mà, chưa đi được hai bước....

"Chủ tử, ngài cười cái gì vậy?" Thừa Hư khó hiểu hỏi.

"Ta không cười."

"Nhưng....."

"Im miệng."

Nhìn theo bóng dáng hắn biến mất ở bên ngoài Nguyệt môn, Lí Hoài Ngọc lập tức trở về Mặc Cư. Dáng vẻ giả vờ như không để ý chạy loạn xung quanh, hơi hoảng loạn dựa vào gần Tẩy Nghiên Trì.

"Phu nhân." Mới bước vào đã có người ngăn nàng lại: "Phu nhân không bằng đi nơi khác thử xem?"

Hoài Ngọc bĩu môi, không vui nói: "Quân Thượng nói để ta tùy ý đi lại ở Mặc Cư, chỗ này không thuộc Mặc Cư sao?"

"Có thuộc về."

"Vậy sao ta không thể đi vào?" Trong mắt nàng tràn đầy hoài nghi: "Lẽ nào Quân Thượng giấu nữ nhân ở bên trong?"

"........"

"Đúng thật là giấu nữ nhân sao?" Vừa thấy vẻ mặt chột dạ của hắn, Lí Hoài Ngọc lập tức giận dữ: "Chàng ấy gạt ta! Còn nói cái gì mà đời này kiếp này chỉ có một mình ta, vậy mà kết quả lại kim ốc tàng kiều(*)?"

(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp.

"Không phải!" Ám vệ liên tục lắc đầu: "Cô nương bên trong kia không phải..."

"Ngươi mau tránh ra cho ta!" Sao còn có thể nghe lời giải thích của hắn, Hoài Ngọc dựng thẳng lông mày, không quan tâm xông vào trong.

Ám vệ rất bất đắc dĩ, hắn rất muốn cản nàng lại, nhưng vừa nghĩ đến Thừa Hư nói vị cô nãi nãi này không được trêu chọc vào nên cũng không dám cản, chỉ có thể vội vàng đi theo phía sau, vừa đi theo vừa kêu lên: "Phu nhân hiểu lầm, hiểu lầm rồi!"

Không hiểu lầm sao có thể thuận lợi tiến vào trong? Hoài Ngọc âm thầm bĩu môi, trên mặt lại trưng ra bộ dạng ghen tuông đố kị, đi thẳng đến trước nhà trúc bị khóa kia.

"Mở ra cho ta."

Ám vệ thở dài: "Phu nhân, Quân Thượng căn dặn, người ngoài không được tùy ý đến gần vị bên trong kia."

"Còn bảo vệ chặt như vậy sao?" Nàng nâng cằm cười lạnh, duỗi tay lắc lắc chiếc khóa: "Ngươi mở ra cho ta, hoặc là ta sẽ cho người đến đập khóa, ngươi chọn một cái đi?"

Vẻ mặt ám vệ như đưa đám quỳ xuống: "Phu nhân suy nghĩ kĩ lại, nếu Quân Thượng trách tội xuống..."

"Có ta chịu trách nhiệm, không liên quan tới ngươi." Nàng rất khí phách chỉ vào chóp mũi của mình: "Lấy chìa khóa lại đây!"

"Người... Người đứng ở cửa nhìn một cái là có thể hiểu xảy ra chuyện gì, không cần đi vào." Ám vệ run rẩy cầm chìa khóa ra.

Hoài Ngọc đoạt lấy, bàn tay hơi run lên, sau một lúc mới nhìn chuẩn ổ khóa, đẩy cánh cửa trúc ra.

"Soạt..."

Người trong phòng trúc yếu ớt bị âm thanh này kinh động đến, nhíu mày híp mắt tránh ánh mặt trời chiếu từ bên ngoài vào, một lúc lâu sau mới thích ứng được, ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Vậy mà lại không phải Tử Dương Quân, mà là một tiểu cô nương rất thanh tú.

Tiểu cô nương kia vừa nhìn thấy nàng, giống như bị kinh hãi cực độ, đồng tử co rút mạnh, miệng hít khí lạnh, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

"Đây là cái gì?" Nàng thét với ám vệ bên cạnh.

Ám vệ nhỏ giọng trả lời: "Đây là thích khách Quân Thượng bắt được, phải thẩm vấn, thật sự không phải như người nghĩ đâu."

"Ngươi nói bậy!" Tiểu cô nương tức giận đến giậm chân: "Bắt được thích khách thật thì sao không đưa tới nha môn lại nhốt ở đây? Ta thấy rõ ràng là Quân Thượng các ngươi lừa con gái nhà lành tới đây, thấy nàng không chịu nghe lời liền nhốt tra tấn ở chỗ này!"

"..."

Ám vệ muốn nói, ý kiến này cũng quá vớ vẩn đi?

Nhưng dường như tiểu cô nương rất tức giận, gào thét một lúc lại khóc ầm lên, từng giọt nước mắt lớn theo khuôn mặt nhỏ nhắn rớt xuống đất, bàn tay nhỏ bé lau vài cái, nhưng căn bản lau không hết được, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.

"Phu nhân!" Ám vệ bị dọa gần chết: "Người đừng khóc mà!"

"Ta thích hắn như vậy, hắn lại gạt ta!" Hoài Ngọc khóc đến tê tâm liệt phế: "Sao hắn có thể gạt ta!"

"Tiểu thư." Linh Tú cũng nôn nóng: "Người bình tĩnh một chút!"

"Ta mới vào đây ngày đầu tiên, hắn lại giấu nữ nhân ngay trong phủ, còn kêu ta bình tĩnh?" Hoài Ngọc trừng mắt, tức giận nói: "Các ngươi đi kêu hắn về đây cho ta, ta phải giáp mặt nghe hắn nói!"

Vừa nghe lời này, chân ám vệ mềm nhũn. Trong phủ này ai mà không tôn trọng kính ngưỡng Quân Thượng chứ? Vậy mà nàng mở miệng nói một câu "Kêu hắn về đây cho ta", khí thế dạt dào, làm mọi người chấn động đờ đẫn.

Linh Tú đã sớm hoàn hồn, gật đầu nói: "Nô tỳ đi ngay."

Ám vệ còn lại nhìn theo bóng Linh Tú rời đi, động cũng không dám động.

Giang Huyền Cẩn đang nói chuyện với Giang Diễm trong Vọng Thư viện.

Giang Diễm rất ủy khuất, ngồi xổm trên cái nệm gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc vì sao tiểu thúc lại đột nhiên thành thân?"

"Ngươi đi rồi, sính lễ không ai đi. Lão thái gia giận dữ, ta chỉ có thể đứng ra gánh vác." Giang Huyền Cẩn nhạt giọng nói.

Đúng là vì hắn sao? Giang Diễm ngừng lại một chút, trong lòng sinh ra áy náy: "Liên lụy tiểu thúc rồi."

"Không sao, thành thân phiền phức ít hơn." Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Nhưng vì sao ngươi không vui?"

Há miệng định nói, Giang Diễm muốn nói sự thật nhưng lại miễn cưỡng nuốt trở vào. Tiểu thúc che chở cho hắn như vậy, sao hắn còn có thể nói ra những lời ấm ức như thế với tiểu thúc chứ?

Lòng chua xót nuốt hết vào trong bụng, tiểu thiếu gia miễn cưỡng nở nụ cười: "Chỉ là không nghĩ tới tiểu thúc sẽ thành thân với Bạch tứ tiểu thư, có chút kinh ngạc thôi..... Tiểu thúc rất thích Bạch tứ tiểu thư sao?"

Giang Huyền Cẩn không chút nghĩ ngợi nói: "Không thích."

Giang Diễm kinh ngạc: "Hả?"

"Người như nàng ta, thật sự không tốt đẹp gì." Hắn xụ mặt nói: "Vừa thô lỗ vừa không phép tắc, chẳng những lúc nào cũng nói năng linh tinh, ăn còn vô cùng nhiều."

Giang Diễm nghe hoa mắt choáng váng, ấp a ấp úng nói: "Chất nhi trước kia từng gặp qua nàng một lần, còn rất... Rất phép tắc mà?"

Giang Huyền Cẩn đau lòng nhức óc mà lắc đầu: "Thoạt nhìn thì phép tắc thôi. Lời đồn đại bên ngoài cũng không phải tin đồn vô căn cứ, vị tứ tiểu thư này tuy nói ngốc thì nhìn không ngốc, nhưng khi điên điên dại dại lên, thật sự so với kẻ ngốc còn không bằng ấy."

Đang nói chuyện, Thừa Hư đã hoảng hốt đi tới.

"Chủ tử." Hắn nói: "Bên Mặc Cư xảy ra chuyện, mời ngài mau trở về một chuyến!"

Giang Huyền Cẩn sửng sốt, nhân tiện nhíu mày nói với Giang Diễm: "Ngươi xem, nhất định là nàng lại gặp rắc rối rồi."

Nói xong liền đứng lên: "Ta trở về trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."

"Vâng." Giang Diễm gật đầu đáp lại, nhìn theo bóng tiểu thúc nhà mình rời đi.

Đứng ở trước cửa ngơ ngẩn một hồi, tiểu thiếu gia ngây ngốc tự trấn an bản thân. Có lẽ hắn không cưới được Bạch tứ tiểu thư cũng là tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc(*) ?

(*) Tái ông thất mã, yên tri phi phúc(塞翁失馬,焉知非福): Đến từ một giai thoại của Trung Quốc. Một ông lão ở vùng biên ải có con ngựa. Một hôm, con ngựa đi mất, họ hàng thân thích đến thăm hỏi, chia buồn, ông lão lại cười khà khà nói: "Mất ngựa biết đâu lại là cái phúc". Mấy tháng sau, con ngựa trở về, lại có một con tuấn mã của người Hồ theo về. Những người thân quen kéo đến xem con tuấn mã và chúc mừng, ông lão lại chau mày nói: "Tự dưng mà lại được tuấn mã, biết đâu lại là cái họa". Từ khi được con tuấn mã, con trai ông lão thích lắm, thường cưỡi. Một hôm, chẳng may ngã ngựa gãy chân. Người thân quen đều đến hỏi thăm, chia buồn, ông chẳng buồn rầu chút nào, thản nhiên nói: "Con trai gãy chân, biết đâu lại là cái phúc". Một thời gian không lâu sau đó, có giặc Hồ xâm chiếm. Trai tráng đều được điều động ra chiến trường. Giặc Hồ rất hung hãn và thiện chiến, trai tráng mười người chết đến chín. Con trai ông lão vì què chân, không phải đi lính nên đã bảo toàn tính mệnh. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.